Kiếm Xuất Hàn Sơn

Chương 145: Xưa đâu bằng nay




Linh Sơn Đại Vương trong tiếng kêu gọi núi rung đất chuyển, leo lên xe kéo hoa mỹ cao lớn. Hổ tướng hóa thành nguyên hình mãnh hổ, lấy công chuộc tội tới kéo xe. Xe kéo từ từ chạy đi, đội yêu binh nghi thức nai nịt gọn gàng chờ xuất phát.
Ngoài tường cung phía cửa đông, chúng yêu nhốn nháo, chen vai sát cánh, tất cả ngửa đầu nhìn quanh, không biết chờ đợi cái gì. Chỉ nghe thấy lầu gác trên tường thành truyền ra một giọng nói vang đội:
“Chư vị yêu tộc thân bằng, hoan nghênh các ngươi tới Phong Nguyệt Thành, hưởng thụ mỹ tửu giai hào. Cho dù các ngươi là tiểu yêu, đại yêu, hay là bán yêu, đêm nay hãy tận tình sung sướng!”
Dưới chân tường, vô số tiểu yêu hoan hô hưởng ứng.
“Chúng ta có thịnh hội, là ai ban cho?”
Chúng yêu hô to: “Linh Sơn Đại Vương!”
“Ai dẫn dắt yêu tộc đi về phía hùng mạnh?”
“Linh Sơn Đại Vương!”
Tiếng kêu gào như thủy triều, đợt sau cao hơn đợt trước. Nếu như bầu trời có nắp, chỉ sợ đã bị bật ra.
Mạnh Tuyết Lý truyền âm hỏi Xích Sơ: “Trên lầu các nói chuyện là ai?”
Bọn họ xen lẫn trong bầy yêu, Thận thú nhả ra yêu khí yếu ớt, không bắt mắt.
Xích Sơ hừ nhẹ: “Huyết đằng yêu, hiện tại là tổng quản cung đình của Linh Sơn.”
Mạnh Tuyết Lý nghĩ, hổ vàng, hồ ly tím, hạc trắng, ưng xanh, huyết đằng, Linh Sơn muốn mở cửa hàng bán thuốc màu à? Không hổ là yêu thích vẽ tranh, đầy đủ mọi màu sắc.
Tiếng kêu gọi ầm ĩ tiếp tục dâng cao, bầy yêu trạng thái cuồng nhiệt, ánh mắt mê ly, trong không khí tràn ngập mùi rượu, Mạnh Tuyết Lý cảm giác không đúng: “Bọn họ đã uống say?”
Bích Du nhỏ giọng nói: “Ngươi ra cửa lúc hoàng hôn, yêu binh ở trong thành đã phát miễn phí rượu ngon, nói là ân huệ của Linh Sơn Đại Vương, đêm nay cùng vui với dân chúng.”
Nguyễn Khôi: “Nghe nói rượu kia có thể cường hóa yêu cốt, tăng tiến yêu lực, ai nấy đều tranh nhau uống.”
Mạnh Tuyết Lý khẽ cau mày.
Sau khi hỏi đáp vài vòng, cửa cung hùng vĩ mở ra, mấy trăm yêu binh mở đường, bầy yêu xôn xao, nhường ra một con đường rộng rãi.
Đội nghi thức mênh mông cuồn cuộn, xếp thành sáu hàng, tất cả đều cầm cờ lớn màu đen, trên cờ đen dùng chỉ vàng thêu cự xà, phấp phới theo chiều gió; sau đó là các mỹ yêu tay cầm đèn hoa, váy dài chấm đất, mặt mày mỉm cười, tung lên trời vô số linh châu, cánh hoa.
Bầy yêu trông mong đã lâu, xe kéo to lớn của Linh Sơn rốt cuộc rời khỏi cửa cung. Nơi bánh xe đi qua, mặt đất chấn động.
Xích Sơ tiếp được vài viên linh châu từ trên tời hạ xuống, nở nụ cười châm chọc, đi theo tiểu yêu xung quanh gọi bậy: “Đa tạ Đại Vương, Đại Vương vạn tuế.”
Mạnh Tuyết Lý vóc dáng thấp, đành phải nhẹ kiễng mũi chân, loáng thoáng trông thấy sau tấm màn trên xe kéo, một thân ảnh màu đen ngồi ngay ngắn.
Xung quanh yêu ảnh lộn xộn, hoa bay đầy trời, ánh đèn nhiễu loạn, chỉ có hắn bất động như núi, cao cao tại thượng tiếp nhận vạn dân triều bái.
Nhất thời, Mạnh Tuyết Lý cảm thấy hết sức xa lạ, còn có chút hoang đường buồn cười: Đây thật sự là Linh Sơn sao? Những năm tháng bọn họ từng kết bạn đồng du, thật sự tồn tại sao?
Xe kéo của Linh Sơn Đại Vương đi ra bên ngoài cách cửa cung hơn mười trượng, đi đến đâu bầy yêu hoan hô đến đó. Yêu binh lại đẩy ra một chiếc xe sắt to lớn, trên đó có một cột buồm, treo một tấm da điêu trắng như tuyết. Tấm da điêu kia từ đỉnh cột rủ xuống, dài chấm đất.
Từ xa nhìn lại, tựa như một ngọn núi tuyết nhỏ nhô lên, sừng sững trước cửa cung, phản chiếu ánh trăng cùng pháo hoa lấp lánh.
Chúng yêu thấy vậy, không biết nhớ lại cái gì, chớp mắt yên tĩnh, sau đó tiếng nghị luận ầm ầm bùng nổ.
“Đây chính là Tuyết Sơn Đại Vương…”
“Thật là một tấm da lớn, đáng tiếc.”
“Thắng làm vua thua làm giặc mà thôi.”
Giàn thiêu được yêu lửa đốt cháy, ngọn lửa hừng hực nháy mắt cắn nuốt “núi tuyết”, khiến nó lấy mắt thường có thể thấy được “tan chảy”. Khói đặc cuồn cuộn dâng lên, tro bụi tung bay theo gió. Một ít tiểu yêu cách đó hơi gần, bị sặc ho khan liên tục.
Bích Du, Nguyễn Khôi ánh mắt phức tạp, ẩn chứa đau thương nhìn chăm chú Mạnh Tuyết Lý.
Mạnh Tuyết Lý mắc nghẹn, truyền âm giải thích: “Da giả. Không phải ta!”
Hai bán yêu lại xoay chuyển ánh mắt, nhìn về phía tro bụi da điêu, tâm tình càng phức tạp – Linh Sơn đường đường một vị Yêu Vương, ngay cả da điêu cũng phải làm giả, thật là mất mặt.
Mạnh Tuyết Lý vỗ vỗ hai người họ: “Xem náo nhiệt đủ rồi, nên làm chính sự.”
Xích Sơ chỉ chỉ đội ngũ mỹ yêu, trên ghẹo nói: “Bích Du muốn xem có Tiểu Loan hay không.”
Bích Du chối: “Không có, nói nhăng nói cuội!”
Nguyễn Khôi nhỏ giọng nói: “Dù sao đêm nay kiểu gì cũng thấy, trước ngươi từng nói, nàng biết ca hát.”
Bọn họ rời khỏi bầy yêu cuồng nhiệt, đi về phía cửa cung phía tây. Nơi đó có tùy tùng của Hồng Lâu chủ, dẫn theo xe kéo bạch lộc của “Côn Sơn Đại Vương” đứng chờ. Làm gì thì làm cho trót, thiệp mời vào cung cũng là của Hồng Lâu chủ.
Yêu Vương Cung diện tích rộng lớn, chia làm đông tây nam bắc bốn cửa cung, đội nghi thức của Linh Sơn Đại Vương đi ra từ cửa đông, tuần thành ba vòng, tiếp nhận mấy chục ngàn yêu dân triều bái.
Các yêu vương nhận được lời mời cung yến, thì từ cửa tây nối đuôi nhau vào cung, đợi Linh Sơn tuần du trở về, dạ yến mới chính thức bắt đầu. Một đông một tây, một vào một ra, hình thức tương tự với đế vương nhân gian tiếp nhận chư hầu triều bái, đủ để biểu dương địa vị của Linh Sơn.
Cửa cung phía tây xe kéo như mây, đủ loại chim muông thú vật kéo xe. Xích Sơ nhìn bốn phía, nơi đây ít nhất có trăm vị yêu vương, nhưng không trông thấy xe cua của Bạch Hà Đại Vương, hắn không khỏi có chút buồn bã.
Mạnh Tuyết Lý bóp bóp đuôi Thận thú trong tay áo: “Lên tinh thần. Linh Sơn biết yêu khí của Xích Sơ, ngươi có thể phải giúp một tay che giấu.”
Thận thú tu luyện có chút thành tựu, đã không còn là bé thận lười biếng ngày xưa, trong lòng có dự tính kêu: “Không thành vấn đề.”
Tổng quản cung đình Huyết đằng yêu rời khỏi lầu gác cửa đông, tới nơi này chủ trì đại cuộc, bố trí yêu binh yêu thị hầu hạ các yêu vương. Các loại xe kéo lần lượt tiến vào cửa cung, Yêu Vương Cung hùng vĩ xa hoa, nguy nga lộng lẫy, yêu vương địa phương một đường du lãm, cho dù trong lòng nghĩ thế nào, ngoài miệng đều tấm tắc lấy làm kỳ.
Giữa những yêu vương này, từng có tranh đoạt địa bàn, thù cũ chưa tiêu; có lần đầu tiên gặp mặt, nhưng nhìn nhau không vừa mắt. Bọn họ đa số là yêu vật ăn thịt, hiếu chiến là thiên tính. Lúc này tụ tập chung một chỗ không bùng nổ mâu thuẫn, lại hiện ra bầu không khí hòa hợp vui vẻ, một nửa là bởi quy tắc “ngừng chiến” của yến hội, sợ hãi uy thế của Linh Sơn; nửa còn lại là bị phồn hoa mê hoặc choáng váng, vào thành tới nay đắm chìm ăn chơi hưởng lạc, tạm thời lười tranh đấu.
Đến quảng trường trước điện, bầy vương rối rít dừng xe lại, chỉ mang theo hai ba vị thị sủng sủng ái nhất đồng hành. Bầy yêu đi tới đại điện mái tròn của Yêu Vương Cung, lại thấy cửa cung điện đóng chặt.
Có yêu buồn bực hỏi: “Thịnh yến đêm nay, không ở trong điện? Nghe nói đại điện này mất gần ba năm mới xây xong, là đại điện vĩ đại nhất trong cung, vì sao không để cho chúng ta được mở rộng tầm mắt?”
Huyết đằng yêu cười đáp: “Đại Vương thiết yến ở vườn hoa trong cung. Trăm hoa đua nở, ao rượu rừng thịt, so với trong điện tốt hơn.”
Vừa hay gió đêm thổi tới, kèm theo mùi hoa mùi rượu thơm phức, bầy yêu tiêu tán lòng nghi ngờ, tiếp tục tiến về phía trước, vừa đi vừa khen:
“Vẫn là Đại Vương chú trọng.” “Đại Vương thật có nhã hứng!”
Mạnh Tuyết Lý mâu sắc khẽ biến, y dùng thần thức xem xét, trong bầu trời đêm hơn mười triệu đường linh khí tuyến rực rỡ sáng chói, toàn bộ hội tụ ở nơi này, như một tấm lưới bán trong suốt. Điện này là trung tâm đại trận của Phong Nguyệt Thành, rốt cuộc trong điện có cái gì? E rằng chỉ có Linh Sơn và tâm phúc của hắn mới biết.
Tuy gọi là vườn hoa, nhưng nó càng giống một khu rừng hoa hơn, bên đường cây hoa cao lớn, màu sắc rực rỡ, đèn đuốc cao treo. Cuối đường đá, một hồ nước trong suốt xuất hiện trước mắt.
Mặt hồ phản chiếu ánh trăng, ánh đèn, sóng gợn lăn tăn. Đêm hè gió mát gột rửa, thì ra không phải là nước, hồ này chứa rượu, khiến yêu chưa uống đã say.
Mạnh Tuyết Lý đang định ra hiệu cho đồng bọn che miệng mũi lại, Thận thú đã lặng lẽ thổ tức trước, đem mùi rượu gió thổi không lọt quanh thân bọn họ, đổi thành mùi trúc xanh và hương hoa đào nhàn nhạt.
Hành động này ngoài dự đoán của Mạnh Tuyết Lý: “Được đấy!”
Thận thú vẫy vẫy đuôi.
Ven hồ có khoảng đất trống, trên đất trống bày tiệc rượu. Chủ vị cao cấp để trống, màn che bằng giao sa rũ thấp, lặng lẽ đợi Linh Sơn Đại Vương vào ngồi. Huyết đằng yêu mời các yêu vương vào chỗ ngồi ở bên dưới, sắp xếp theo trình độ yêu lực, diện tích lãnh địa.
Có yêu bị đưa tới vị trí hẻo lánh, sinh lòng bất mãn không chịu vào ngồi, hóa thành hình người mặc hoa phục, không thèm giả vờ “khiêm nhường lễ phép” chi nữa, muốn giống như lúc còn ở trong núi, dùng nắm đấm luận cao thấp. Như vậy xem ra, Yêu Vương Linh Sơn giống “con người” nhất, cho dù là thẩm mỹ, hay tâm trí.
Mạnh Tuyết Lý thản nhiên ra phía sau ngồi, ở chỗ vắng vẻ nhất, nhưng thuận lợi quan sát toàn cảnh.
Có vài yêu vương đã nhập tiệc, tiểu yêu người hầu bọn họ mang tới, cúi đầu đứng sau lưng bọn họ, phụ trách rót rượu pha trà, hầu hạ trái cây. Xích Sơ, Bích Du, Nguyễn Khôi thấy vậy, bắt chước học theo.
Mạnh Tuyết Lý hoài nghi Tước Tiên Minh thay hình đổi dạng, xen lẫn vào đám người hầu của yêu vương nào đó. Ánh mắt y lướt qua mỗi một vị tiểu yêu tầm thường, dò xét nhưng không thu hoạch được gì, ngược lại có tiểu yêu đối diện với ánh mắt của y, hiểu sai ý, xấu hổ đỏ mặt, sóng mắt lưu chuyển hoặc nhìn chằm chằm y.
Mạnh Tuyết Lý hết cách đứng dậy: “Không ở nơi này, sang bờ bên kia.”
Bên này tranh chỗ còn chưa có kết quả, mà bờ bên kia, một đám vũ cơ, ca cơ, dàn nhạc đang đợi lên sân khấu, chuẩn bị hiến nghệ vì yến hội.
Xích Sơ truyền âm nói: “Ta hỏi trước một câu, đợi lát nữa tìm được Tước Tiên Minh rồi, hắn không chịu đi cùng chúng ta thì sao?”
Mạnh Tuyết Lý nhìn bầy yêu say khướt, cảm giác bất an càng đậm: “Trực tiếp đánh ngất mang đi, rời khỏi Phong Nguyệt Thành rồi nói!”
Tước Tiên Minh đi tới bước này, đương nhiên không chịu buông tha dễ dàng, nói phải trái thuyết phục rất mất thời gian.
Tiểu yêu hiến nghệ ở hậu trường ăn mặc hoa lệ, nùng trang diễm mạt, không thấy rõ mặt mũi thật. Ven hồ mùi rượu huân thiên, các loại yêu khí lẫn vào trong đó, không dễ phân biệt.
Nhạc sĩ thử dây đàn, ca cơ luyện giọng, vũ cơ ép chân, còn có chim yêu quan hệ thân thiết tụ tập chung một chỗ cười đùa, giọng nói trong trẻo, thật là dễ nghe.
Các tiểu yêu liếc thấy một đại yêu đi tới, rối rít ngậm miệng hành lễ. Mạnh Tuyết Lý tỏ ý không cần, cười nói: “Các ngươi cứ tự nhiên, bổn vương tùy tiện đi dạo một chút.”
Côn Sơn Đại Vương đi dạo giữa rừng hoa, bề ngoài thành thạo, trong tay toát mồ hôi, thầm nghĩ may mà đạo lữ không có ở đây.
Mạnh Tuyết Lý ngừng lại trước mặt vũ cơ chim cực lạc, như vô tình thuận miệng hỏi: “Tối nay sao không thấy Tân Tuyết? Trước ra mắt ở Hồng Lâu, múa rất khá.”
Bầy yêu đều biết, Côn Sơn Đại Vương là người quen của Hồng Lâu chủ, ở tại Trúc Lý Quán trong Hồng Trần Túy Mộng Lâu, y nói lời này, không hề khiến yêu sinh nghi.
Chim cực lạc yêu không hiểu ý nghĩa đằng sau, nhìn xung quanh: “Ban nãy còn ở chỗ này. Xin đại yêu chờ chốc lát, ta đi tìm hắn.”
Mạnh Tuyết Lý thoáng thở phào, vẫn ở đây thì tốt.
Nguyễn Khôi giơ tay, chỉ về phía quần ảnh hỗn loạn xa xa, khẽ nói với Bích Du: “Ngươi xem, có phải là Tiểu Loan hay không?”
Bích Du thấy được, xoay người muốn tránh, lại bị Xích Sơ đẩy một cái.
“Sợ cái gì, đi đi.” Xích Sơ trước mắt sáng lên,”Hê hê, không cần đi nữa, nàng đến tìm ngươi.”
Tiểu Loan nhanh chân chạy tới: “Bích Du, ngươi đến rồi.”
“Ngươi mặc cái váy này trông rất đẹp, giống như phượng hoàng. Trâm cài trên đầu cũng đẹp.” Bích Du tán dương đôi câu, hối tiếc vì tài ăn nói vụng về của mình, lại bén nhạy nhận ra vẻ mặt nàng không đúng, mặc dù cười, giữa chân mày vẫn có nét buồn bã: “Sao vậy, ngươi không vui à?”
“Ngươi có thể tới đây, ra rất vui.” Tiểu Loan nói, “Nhưng ta còn có một người bạn, cũng nói tối nay sẽ đến, bây giờ còn chưa thấy đâu. Hôm qua ta cũng không thấy hắn, có chút bận tâm.”
Nàng vốn định sau khi đại hội kết thúc, chào từ biệt với họa sĩ, rời khỏi Phong Nguyệt Thành, về lại núi rừng quê hương.
Bích Du ân cần nói: “Người bạn kia của ngươi, là yêu gì? Ta giúp ngươi tìm thử?”
“Hắn vừa cao vừa gầy, mặc quần ào thuần một màu, bản thể là rắn, cười lên rất dịu dàng…” Tiểu Loạn nở nụ cười, “Sợ là ngươi không tìm được, ban nãy ta từng hỏi rất nhiều bạn bè trong cung, đều nói chưa từng gặp hắn. Ôi, bỏ đi, tối nay nhiều yêu như vậy, ngươi làm sao tìm được? Cẩn thận đụng phải đại yêu vật. Ta cũng không tìm nữa, có lẽ không có duyên chào từ biệt.”
“Chào từ biệt? Ngươi muốn đi đâu?” Bích Du mờ mịt không hiểu.
“Ta muốn rời khỏi Phong Nguyệt Thành, cùng ngươi…”
Còn chưa nói hết, một tiếng kêu cắt đứt nàng: “Tiểu Loan!”
Chim họa mi yêu bước nhanh về phía trước, chen vào giữa hai yêu, kéo thiếu nữ đi: “Đội nghi thức của đại vương đã trở về cung rồi, yến hội lập tức bắt đầu, ngươi còn ở đây nói chuyện phiếm?!”
Tiểu Loan cười cười, xoay người lại vẫy tay với Bích Du: “Chờ ta hát xong rồi nói tiếp.”
Bích Du run rẩy cười ngây ngô, sắc mặt đỏ ửng. Cho đến khi bóng dáng mảnh khảnh của đối phương bị hoàn toàn che lấp, hắn mới hậu tri hậu giác giơ tay lên, quơ quơ.
“Linh Sơn Đại Vương đến!” Theo tiếng nói của Huyết đằng yêu, bầy yêu trở về vị trí cũ, huyên náo tiệm tan.
Mạnh Tuyết Lý thầm căng thẳng, bốn phía vẫn không thấy bóng dáng của Tước Tiên Minh, đành phải quay trở lại chỗ ngồi, theo bầy yêu đồng loạt cúi đầu hành lễ.
Chờ thêm chốc lát, mới nghe thấy tiếng xe kéo lái tới.
“Đại Vương vạn tuế!”
“Đứng lên đi.” Linh Sơn thanh âm trầm thấp, ngầm chứa uy nghiêm.
Đợi bầy yêu ngẩng đầu lên, Linh Sơn Đại Vương đã ngồi vững trên ngai vương, cách một tầng giao sa với tiệc rượu bên dưới.
Xích Sơ không cam lòng truyền âm: “Loại giao sa đặc chế này, ngăn trở yêu lực theo dõi, chỉ thấy được một chiều. Chúng ta không thấy rõ hình dáng của hắn, không suy đoán được cảm xúc của hắn, nhưng hắn có thể thấy được rõ ràng nhất cử nhất động của chúng ta. Thủ đoạn ấu trĩ, trò đùa biến thái.”
Mạnh Tuyết Lý ngạc nhiên nói: “Sao ngươi biết?”
Xích Sơ: “Năm xưa ta cống hiến cho hắn.”
“…Ngươi rốt cuộc lập được bao nhiêu công.” Mạnh Tuyết Lý giễu cợt Xích Sơ, bỗng nhiên biến sắc: “Trên ngai vương không chỉ có mình Linh Sơn!”
Cường độ thần thức của y xưa đâu bằng nay, ngưng thần nhìn kỹ, một lớp màn mỏng không thể ngăn được.
Chỉ thấy Linh Sơn dựa lưng vào ngai vàng, ổn như bàn thạch, trong ngực ôm một tiểu yêu gầy yếu. Tiểu yêu có dáng vẻ ba phần tương tự với mình, không phải Tước Tiên Minh, còn có thể là ai?
Mạnh Tuyết Lý trước mắt tối sầm.
Đã xảy ra chuyện gì thế này?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.