Kiếm Xuất Hàn Sơn

Chương 143: Ép mua ép bán




Ở trong trí nhớ của Ngu Khởi Sơ, người này từng đi ngang qua Trường Xuân Phong vào đêm khuya, hắn và Tiểu Hòe còn coi pháp khí phi hành của đối phương là sao rơi, quỳ xuống đất cầu nguyện, quả thật có chút mất mặt. Đợii phi hành pháp khí của đối phương đi xa, hắn hỏi Mạnh Tuyết Lý đó là vị tiền bối nào. Câu trả lời của Mạnh Tuyết Lý khiến người ta khắc sâu ấn tượng: Tiền bối có bệnh.
Vì vậy giờ phút này, Ngu Khởi Sơ nở nụ cười chân thành, thoáng thẹn thùng thăm hỏi, bệnh của ngươi tốt hơn chút nào chưa.
Người áo đỏ thần sắc khẽ biến, chăm chú nhìn hắn thật lâu.
Ngu Khởi Sơ không biết mình nói sai chỗ nào, không né không tránh nhìn lại, ánh mắt trong suốt: “Tiền bối, đã trễ thế này, ngươi muốn đi đâu? Cần giúp không?”
Mặc dù đối phương tu vi cao thâm, nhưng dù sao “có bệnh”, chưa biết chừng thật sự có gì đó bất tiện.
Hồ Tứ nói: “Ta đến Hanh Thông Tụ Nguyên, tìm Tiền Dự Chi.”
Ngu Khởi Sơ cười nói: “Thật trùng hợp, ta cũng vậy. Tiền bối đi cùng ta, ta biết đường tắt.”
Mây đỏ đong đưa, giống như đang thưởng thức ánh trăng, bay rất chậm, Ngu Khởi Sơ đành phải đi từ từ.
Hồ Tứ hỏi: “Khi nào đột phá?”
“Mấy ngày trước, ầy, cũng có thể nói là ngày hôm qua, ta không nhớ rõ.”
“Bên ngoài nói gì về ngươi, ngươi biết không?”
Ngu Khởi Sơ gãi đầu: “Không biết.” Hắn ở Trường Xuân Phong bận rộn nhiều việc, thỉnh thoảng đến gặp Tiền Dự Chi, cũng là nhân lúc đêm khuya vắng vẻ lặng lẽ xuống núi, nào có thời gian nghe lời ong tiếng ve đầu đường cuối ngõ.
Ở trong Hãn Hải bí cảnh, một đám tu sĩ trẻ tuổi được sư đồ Trường Xuân Phong chỉ điểm, sau khi trở lại môn phái đa số lựa chọn bế quan, chải chuốt cảm ngộ. Gần đây bọn họ lần lượt xuất quan, cảnh giới tăng tiến. Trong lúc nhất thời, tu hành giới xuất hiện thêm rất nhiều thiếu niên thiên tài, so với rất nhiều niên đại huy hoàng trong lịch sử cũng phồn vinh hơn.
Nhưng mà có người thì có phân tranh, chung quy không tránh được “so sánh”. Ngu Khởi Sơ bởi vì Tĩnh Tư Cốc chi biến ở Hàn Sơn mà thành danh, đương nhiên cũng bị đem ra so sánh.
Hồ Tứ liệt kê vài cái tên, tóm tắt đạo pháp và sư thừa của bọn họ, Ngu Khởi Sơ nghe mà không hiểu gì.
Hồ Tứ hỏi; “Những người này đều là tu sĩ có tuổi tác xấp xỉ ngươi, là hy vọng tương lai của tu hành giới. Ngươi cho rằng, so với bọn họ ngươi thế nào?”
Ngu Khởi Sơ càng cảm thấy có lỗi:”Hẳn là so với ta mạnh hơn đi. Ta chỉ may mắn mà thôi.”
Hồ Tứ nghe vậy khó thở. Hắn đã lâu chưa được thể nghiệm loại “khó thở” này rồi, cười lạnh nói: “Người ta còn mạnh hơn ngươi, ngươi cảm thấy mình xứng là đệ tử của Trường Xuân Phong sao?”
Ý là nói, ngươi xứng là sư đệ của Tễ Tiêu sao, xứng làm sư đệ của ta sao?
Ngu Khởi Sơ suy nghĩ một chút, bình tĩnh nói: “Đúng vậy. Cái này không có gì mà xứng với không xứng cả. Trừ khi sư phụ đuổi ta ra cửa.”
Hồ Tứ thoáng run rẩy. Ngu Khởi Sơ mang trong mình giao đan, dựa vào nhãn lực và khí thuật của hắn, liếc qua liền biết chân tướng: Người thanh niên này nhiều lần gặp cơ duyên, được vận mệnh ưu đãi.
Loại thiên tài trẻ tuổi này, từ lúc bước chân lên con đường tu đạo, vận khí liền tốt hơn hẳn những người khác, vốn nên hăm hở hăng hái, cho dù ra vẻ chững chạc, bình tĩnh chín chắn, khóe mắt chân mày cũng khó tránh khỏi toát ra chút kiêu ngạo.
Nhưng Ngu Khởi Sơ cái gì cũng không có. Trên người hắn không có thanh thế đáng sợ “Một kiếm vừa ra, ai dám tranh phong” của kiếm tu, ngay cả khí chất sắc bén của võ tu cũng không có.
Giống như một viên ngọc thô chưa qua mài dũa chưa được đánh bóng, trời sinh nhẵn nhụi trầm tĩnh, ám hợp “thuận theo tự nhiên” chi đạo. Không giống người tuổi trẻ, lại có sự chân thành và nhiệt tình của bọn họ.
Hồ Tứ thầm thấy không thoải mái. Tễ Tiêu sao có thể dạy ra sư đệ như vậy? Căn bản không giống Tễ Tiêu. Đương nhiên, cũng không giống con linh điêu tuyết sơn kia.
“Nói ngươi ngốc, ngươi lại không ngốc.”
Ngu Khởi Sơ: “Ta vốn không ngốc.”
Đi qua một ngõ hẻm hẹp hòi, chỉ thấy cửa sau của Hanh Thông Tụ Nguyên, có bóng người đứng đó. Người nọ ăn mặc kiểu thư sinh, nhẹ lay động quạt xếp, dưới ánh trăng, bóng hắn kéo dài.
Tiền Dự Chi: “Ban nãy xem sổ sách mắt trái luôn nháy, ta biết, tối nay có khách. Vào đi.”
Cửa sau hé mở, lộ ra vườn hoa tĩnh mịch. Ngu Khởi Sơ vượt qua ngưỡng cửa, ngửa đầu ngắm mây, do dự giới thiệu như thế nào.
Đám mây bay qua tường viện, như vào chỗ không người, lơ lửng không rơi.
Ngu Khởi Sơ sợ Tiền Dự Chi giận đối phương vô lễ, một lời không hợp liền đánh nhau, giải thích: “Hắn còn đang dưỡng bệnh…”
Tiền Dự Chi khép quạt lại, gõ nhẹ đầu vai Ngu Khởi Sơ, cười nói: “Ngu tiểu tử, chớ có vô lễ. Vị này là tiền bối của sư môn ngươi, đêm nay ngươi gặp được hắn, chính là có duyên, từ kẽ ngón tay hắn tùy tiện rơi ra một thứ, dủ ngươi ăn dùng nửa đời!”
Ngu Khởi Sơ thầm buồn bực, sư phụ ta Mạnh Tuyết Lý là Tuyết Sơn Đại Vương, chẳng lẽ vị tiền bối quần áo đỏ này, cũng là một đại yêu?
Tiền Dự Chi bản tính gian thương quấy phá, lời nói như vậy, bề ngoài tâng bốc Hồ Tứ, thực ra muốn giúp Ngu Khởi Sơ lời được ít đồ: Cho dù là sư chất hay sư đệ của ngươi, ngươi làm trưởng bối, lẽ nào không đưa tặng ít pháp khí, đan dược?
Hồ Tứ câu môi cười: “Muốn cái gì, lại đây.”
Hắn vừa dứt lời, trước người Ngu Khởi Sơ, từ hư không nhiều đóa sen đỏ nở rộ, nối liền với đám mây.
Tiền Dự Chi nhức đầu, hắn nhớ tới lời đồn đại nào đó: Trên không trung Hãn Hải bí cảnh, Mạnh Tuyết Lý bộ bộ sinh liên leo lên vân thuyền của Cảnh chủ….Hồ Tứ điệu bộ quá tùy tiện, hắn phải nghĩ cách ngăn cản Tiểu Ngu.
Ngu Khởi Sơ cúi đầu nhìn một chút, hắn ở Trường Xuân Phong chăm sóc hoa cỏ, nuôi cá cho chuột ăn, giày và vạt áo còn dính chút bùn đất, liền thương lượng: “Ta, ta vẫn là không lên đi. Hay là, ngươi xuống đây?”
Hắn vừa nói xong, phát hiện Tiền Dự Chi vẻ mặt kinh dị, giống như hắn nói ra điều gì đó đáng sợ.
Tiền Dự Chi buồn cười nghĩ, tứ lúc Hồ Tứ mang một vùng hồ thăng lên bầu trời, siêu thoát nhân thế, sợ rằng không có ai dám nói với hắn ba chữ-
Ngươi xuống đây.
“Ngươi nhiều năm qua chân không chạm đất, cao cao tại thượng, mây tới sương đi, không mệt mỏi sao? Nơi này không phải là Hàn Sơn, ngươi xuống đây, cũng không coi là vi phạm lời thề chứ?” Tiền Dự Chi cười nói.
Nếu ở Hàn Sơn, bọn họ là sư huynh và sư đệ; ở nhân gian, bọn họ là Thánh Nhân Cảnh tu sĩ cùng Đại Thừa Cảnh tu sĩ, Tiền Dự Chi đều không thể nói chuyện với Hồ Tứ như vậy.
Nhưng giờ phút này, ở Hanh Thông Tụ Nguyên, bọn họ là khách hàng cùng thương gia. Những tên hiệu và thân phận khác, tạm thác gác qua một bên.
“Nói không sai.” Hồ Tứ phất tay áo dài, giải tán mây khói, lướt nhẹ bay xuống.
Tiền Dự Chi pha trà, Ngu Khởi Sơ dọn ghế, chiêu đãi “tiền bối sư môn” vào ngồi.
Dưới tàng cây trong vườn hoa, ba người ngồi đối diện uống trà. Hồ Tứ nhìn sắc trà trong chén, đãi khách dùng trà cũ năm xưa, mình thì dùng trà mới năm nay, Tiền Dự Chi vẫn keo kiệt như vậy.
Tiền Dự Chi hỏi: “Đêm khuya đại giá đến chơi, muốn làm ăn gì?”
“Ta tới bán đồ.”
Tiền Dự Chi đôi mắt lộ vẻ hoài niệm: “Lần này bán cái gì?” Hồ Tứ rất nhiều năm rồi không bán đồ.
Ban đầu là ở phố phường Hàn Môn Thành, gửi bán tự mình luyện chế pháp khí, đan dược. Tu luyện cần tài nguyên, sư phụ của Tễ Tiêu và Hồ Tứ, quả thật không có bao nhiêu tiền. Sau đó Hồ Tứ đạo pháp thành công, lúc mới tự lập môn hộ, tình hình kinh tế tương đối eo hẹp, liền cho Hanh Thông Tụ Nguyên một ít pháp khí, để Tiền Dự Chi đấu giá.
Ngu Khởi Sơ không biết những chuyện xưa này, chỉ đàng hoàng ngồi, rót trà cho hai người.
Hồ Tứ: “Bây giờ không muốn đưa cho ngươi bán.”
Tiền Dự Chi: “Vậy ngươi bán thế nào?”
Hồ Tứ quay về phía Ngu Khởi Sơ: “Bán cho ngươi.”
Hắn lấy ra một quyển sách viết tay ánh vàng, ra hiệu Ngu Khởi Sơ mở ra, nói: “Đây là tu hành tâm đắc nhiều năm tích lũy của ta. Con đường tạp học, nhìn thì nhiều, thực chất tạp mà không loạn, có thể kiểm chứng lẫn nhau, hy vọng ngươi có thể suy luận, nhất thông bách thông, sau này tự học.”
Ngu Khởi Sơ kinh ngạc nhận lấy: “A?”
Hắn bị cuốn sách hấp dẫn, tiện tay mở ra hai trang đầu, lẩm bẩm đọc, “….Sư môn này không tốt, quá ít nữ tu, nếu có, thì tính cách cũng nhanh nhẹn dũng mãnh. Đã lâu không gặp được nữ tử dịu dàng, nhìn sư đệ cũng cảm thấy mi thanh mục tú.”
Ngu Khởi Sơ trợn mắt há mồm, thiếu chút nữa xé sách: “Đây là?” Đây mà coi là tu luyện tâm đắc?
Hồ Tứ ho khan: “Đọc đoạn sau.”
“Lần đầu tiên mở lò luyện đan, trăm cay ngàn đắng, được một lò bổ khí đan hạ phẩm. Cầm đến Hàn Môn Thành đổi tiền, chỉ đổi được mười viên linh thạch hạ phẩm. Đợi ta sau này có tiền, nhất định phải cưới rất nhiều vợ.” Ngu Khởi Sơ khép sách lại, “Ta có thể không mua sao?”
“Không thể. Ngươi trả ta một viên linh thạch là được.”
Ngu Khởi Sơ cầm sách, đệ hướng Tiền Dự Chi, tỏ ý hắn trả tiền.
Tiền Dự Chi vừa sợ vừa nghi hoặc, trong lòng biết đây là cơ duyên của Ngu Khởi Sơ, chuyện liên quan đến truyền thừa đạo thống của Thánh Nhân, hắn ở đây, có hiềm nghi mơ ước cướp đoạt cơ duyên của người khác, vì vật rất có phong độ quân tử né người nghiêng đầu, tránh hiềm nghi không nhìn.
Tiếc rằng Ngu Khởi Sơ không biết hàng, thấy Tiền Dự Chi không muốn trả tiền, thầm nghĩ đây chẳng phải là ép mua ép bán sao.
“Ta không có.”
Hồ Tứ lông mày nhíu lại, lộ vẻ tức giận: “Ngươi ngay cả một viên linh thạch cũng không muốn bỏ ra?”
Ngu Khởi Sơ đàng hoàng nói: “Không phải không muốn, là thật không có. Ta vốn còn có ít tiền, nhưng bây giờ…”
Hắn ở Trường Xuân Phong, không cần tiêu tiền gì nhiều, nên toàn bộ tài sản đều gửi vào tiền trang của Tiền Dự Chi, lấy năm kỳ hạn, đến hạn hưởng lãi.
Bây giờ kỳ hạn chưa tới, không có linh thạch. Trước Tiền Dự Chi từng nói, lúc cần dùng tiền, có thể tạm thời vay mượn, nhưng xem tình hình ban nãy, dựa vào phẩm chất gian thương vắt chày ra nước của Tiền Dự Chi, vay tiền là chuyện không thể nào.
Ngu Khởi Sơ suy nghĩ một chút: “Có điều ta có thể dùng thứ khác đổi!”
Hồ Tứ: “Ngươi có thứ gì?”
“Ta là mang hoa đào tới cho Tiền chưởng quỹ.”
Tuy là giữa hè, nhưng Trường Xuân Phong bốn mùa như xuân, hòa đào thường nở. Ngu Khởi Sơ sờ soạng túi trữ vật, chọn ra một cành đẹp nhất, cười nói: “Ta lấy cái này đổi với ngươi.”
Hai tay trống trơn, cái gì cũng không có, chỉ tặng một cành hoa đào.
Hoa đào tơ vàng Mạnh Tuyết Lý trồng, được Ngu Khởi Sơ hái, mượn hoa hiến phật, quả nhiên là “Tiền nhân trồng cây, hậu nhân hóng mát”.
Tiền Dự Chi thầm nghĩ hỏng bét, thằng nhãi này bình thường nhanh trí, sao đến thời khắc mấu chốt lại ngu ngốc như vậy. Một tay hắn ấn lên bả vai Ngu Khởi Sơ.
Hồ Tứ đã nhận lấy cành đào, đứng dậy: “Được. Chuyện đã xong, ta đi đây.”
Tiền Dự Chi thu tay về, kinh ngạc hỏi: “Ngươi nhìn thấy cánh cửa kia rồi?”
Ngu Khởi Sơ hoang mang nhìn Hồ Tứ.
Hồ Tứ cười.
Ngu Khởi Sơ không nói được đó là vẻ mặt gì, hòa lẫn đùa cợt cùng thương hại, lạnh lùng và nóng bỏng. Hắn nghe thấy một câu trả lời hàm nghĩa mơ hồ, tuy nghe không hiểu, vẫn lạnh cả sống lưng.
“Thế giới này, căn bản không có cửa.”
Mây đỏ theo gió ngưng tụ, trôi giạt về bầu trời phía nam.
Ngu Khởi Sơ nhìn trời: “Đây là vị tiền bối nào?”
“Sư huynh của sư huynh ngươi, Thiên Hồ Đại Cảnh chi chủ.”
“Ặc.” Ngu Khởi Sơ hít một hơi khí lạnh: “Thật sự là hắn. Không giống Thánh Nhân a.”
Tiền Dự Chi chắp tay với Ngu Khởi Sơ: “Một cành đào, đổi lấy tuyệt học trọn đời của Cảnh chủ. Ngươi mới là người buôn bán giỏi nhất trên thế giới này, ta cam bái hạ phong.”
“Ngươi chắc chắn chứ?” Ngu Khởi Sơ cầm sách cười khổ, “Bán thuốc lấy linh thạch, phát tài cưới vợ? Tiền bối có thể đang trêu ta.”
Lần trước Hồ Tứ cưỡi mây đến Trường Xuân Phong, chỉ xem khí thế, còn tưởng rằng hắn có chuyện gì gấp, bằng không pháp khí phi hành sao lại nhanh như sao rơi. Ở trong mắt Ngu Khởi Sơ, hắn chỉ nói hai câu với Mạnh Tuyết Lý, phất tay áo liền đi. Giống như đêm nay vậy.
Có lẽ Thánh Nhân ngày đi ngàn dặm, giống người phàm ăn cơm xong, đi dạo phố, tìm người quen nói chuyện. Đều là tiêu khiển. Vui thì tới ngồi, hết hứng thì về, dù sao tới cũng nhanh, đi cũng nhanh.
Tiền Dự Chi lại nói: “Ngươi còn nhỏ, không hiểu những thứ này.”
“Ai bảo ta không hiểu. Các ngươi nói cửa, có phải là “Thông Thiên Chi Môn”?
Tiền Dự Chi gật đầu, than thở: “Ta cho rằng, hắn nóng lòng truyền lập đạo thống, là trông thấy Thông Thiên Chi Môn, chuẩn bị phi thăng. Loại chuyện hư vô mờ mịt này, không tồn tại nắm chắc mười thành. Nếu thành công, là người đầu tiên phi thăng ở giới này, không thành công, liền…” Hắn chuyển chủ đề, “Người sống cả đời, trước mắt sau lưng, dù sao cũng phải để lại chút gì.”
Thân xác tuyệt tức, là cái chết đầu tiên của tu sĩ. Đạo thống thất truyền, không ai nhớ tới, là cái chết thứ hai.
Ngu Khởi Sơ: “Nghiêm trọng như vậy?” Hắn cẩn thận thu hồi cuốn sách,”Chẳng may lần sau gặp lại vị tiền bối này, ta không mang hoa đào, vậy quá lúng túng. Ngươi cho ta mượn chút linh thạch?”
Tiền Dự Chi nhặt quạt lên đập Ngu Khởi Sơ, giận dữ nói: “Cơ duyên từ trên trờ hạ xuống này, người khác gặp một lần chính là tổ tiên hù hộ, cầu thần bái phật đi, ngươi còn muốn gặp lần thứ hai? Ngươi cũng dám nghĩ sao?! Tất cả chuyện tốt trong thiên hạ, đều rơi hết xuống đầu ngươi chắc?”
Ngu Khởi Sơ ôm đầu trốn chui trốn nhủi: “Mượn chút thôi.”
“Không cho.”
Ngu Khởi Sơ nhanh trí, lôi chuột nhỏ trong tay áo ra, giơ đến trước mặt Tiền Dự Chi: “Chỉ mượn mười viên.”
“…Năm viên.” Tiền Dự Chi thu quạt lại, nhận lấy chuột kim tiền, thử thử cân nặng, “Ăn cái gì, lại lên cân.”
“Năm viên thì năm viên, mang ra đây.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.