Kiếm Xuất Hàn Sơn

Chương 140: Tân tuyết sơ tình




Sau khi Tước Tiên Minh thay đổi hình dáng, âm thầm theo chân hai vị mỹ nhân một đoạn đường.
Xuân Thủy: “Tiểu Viên hắn cứ thế chạy mất? Hắn không biết tự chăm sóc, ở bên ngoài trốn đông trốn tây, ăn không ngon ngủ không yên, rụng lông làm sao bây giờ?”
Thu Quang: “Rụng lông là chuyện nhỏ, nếu bị Cảnh chủ bắt lại lần nữa, sợ rằng phải ăn khổ.”
Tước Tiên Minh nghe các nàng lo lắng than thở, thầm nghĩ: “Hai vị tỷ tỷ đối xử với ta không tệ….Nếu kế hoạch lần này thuận lợi, ta làm thịt được con rắn độc Linh Sơn kia, sẽ trở lại tìm các nàng giải thích.”
Dưới sự chênh lệch thực lực giữa địch và ta, hắn biết mình muốn giết Linh Sơn, chỉ có thể nhân lúc không để ý tiếp cận gần, một kích giết chết hắn, bằng không đừng nói một mình Linh Sơn, dù chỉ là yêu binh yêu tướng thủ hạ chen nhau lên, dùng nước miếng cũng có thể nhấn chìm hắn.
Không thành công thì cũng thành nhân. Không thành tân vương, sẽ thành chim chết.
Tước Tiên Minh hơi điều chỉnh vẻ mặt, đi vào trong lầu.
Mặt trời ngả về tây, có yêu kết thúc một ngày kiếm sống, mà phố hoa mới vừa mở cửa.
Hồng Trần Túy Mộng Lâu vừa lên đèn, lụa màu treo cao, Hồng Lâu chủ đứng bên cạnh lan can, trái phải ôm hai vị mỹ yêu, trước người sau lưng đều có yêu bộc bảo vệ. Hắn quan sát đại sảnh, như một đại vương mang binh dò xét sản nghiệp của mình.
Có đại yêu vênh váo nghênh ngang, mang vạn bạc linh châu tới, có khách yêu thán phục khen, vì được mở rộng tầm mắt; có tiểu yêu rụt rè e sợ, vì cơ hội thay đổi số mạng.
Trước đây những lúc như vậy, Hồng Lâu chủ cũng sẽ cảm thấy thỏa mãn khó tả: Yêu giới tú bà yêu vô số, chỉ có hắn đứng cao nhất.
Nhưng gần đây có một chuyện khiến hắn phiền lòng.
Sau khi lấy được tin tức từ Côn Sơn Đại Vương, Hồng Lâu chủ trái lo phải nghĩ: “Không thích xinh đẹp nữ yêu, chỉ thích thanh thuần nam yêu….Thanh thuần nam yêu, nói thì dễ, tìm ở đâu ra chứ?”
Vừa muốn thanh thuần, lại phải tự nguyện. Tránh cho việc sau khi đưa đi khóc lóc sướt mướt, khiến Đại Vương không vui. Hắn phái tâm phúc yêu bộc tìm kiếm khắp nơi trong Phong Nguyệt Thành, tiểu yêu được mang về, hoặc dung mạo không hợp, hoặc tính tình không hợp, trước mắt vẫn không thu hoạch được gì.
Nếu là sớm hơn một chút, từ từ trù bị suy tính, dựa vào thủ đoạn của hắn, lừa một vị tiểu yêu đơn thuần cam tâm tình nguyện, ngược lại cũng không phải việc khó. Nhưng Vạn Yêu Đại Hội đã gần ngay trước mắt, không có thời cơ cống hiến nào tốt hơn lúc này.
Ngón tay hắn gõ lan can, bỗng nhiên trước mắt sáng ngời, định thần nhìn lại, lập tức bị hấp dẫn.
Tước Tiên Minh là đến tìm vũ cơ chim cực lạc.
Nhưng hắn hiện tại không phải khổng tước mập, hoặc thanh niên diễm lệ tà khí, mà là một mỹ thiếu niên quần áo trắng nhu nhược.
Hắn vừa vào lầu đã bị để mắt tới, bị bắt chuyện, sau đó bị một đám khách yêu hi hi ha ha, dịu dàng ngăn lại đường đi.
Bầy yêu xung quanh vội vàng xem náo nhiệt. Mỗi đêm trong lầu đều có khách yêu lôi lôi kéo kéo, chỉ cần không làm ra việc liên quan tới tính mạng, cho dù cởi sạch hết quần áo của tiểu yêu, cũng không ai để ý.
“Tiểu mỹ yêu, tới uống một ly nào, uống xong sẽ để ngươi đi qua!”
“Sao không uống đi? Tới đã tới rồi, làm giá gì nữa, chẳng lẽ là xem thường bổn vương?”
Tước Tiên Minh thầm nghĩ, Yêu giới tàn rồi, một đám vớ vẩn cũng dám xưng bổn vương.
Hắn khẽ cau mày, bàn tay giấu trong tay áo khẽ nhúc nhích, vừa định dùng một cái tát đánh bay đối phương, lại trông thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong chén rượu, đang bày ra một khuôn mặt đáng thương vô tội, mới miễn cưỡng kiềm chế tính tình, nhận lấy ly rượu uống cạn.
Nhỏ không nhẫn sẽ loạn đại mưu, giả trang thành gì thì phải giống như thế.
Ánh mắt của Hồng Lâu chủ càng thêm nóng bỏng sáng ngời, bước nhanh xuống lầu.
Vị tiểu yêu này ánh mắt trong sáng, eo thẳng, khí chất hoàn toàn khác xa với hoa lầu mỹ diễm, lúc bị đại yêu bức bách, lại lộ vẻ điềm đạm đáng yêu, khiến yêu nổi lòng chinh phục. Quan trọng nhất chính là, đầu óc hắn rõ ràng, sau khi biết không thể không uống, cũng không lộ vẻ gượng ép, bưng lên ly rượu uống một hơi cạn sạch.
Khách yêu thấy vậy còn không buông tha: “Tới, thêm một ly nữa.”
Tước Tiên Minh đang định dùng chút thủ đoạn, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng: “Khoan đã!”
Hồng Lâu chủ sải bước đi về phía Tước Tiên Minh, thầm nghĩ tìm mòn gót giày mà không thấy, có được chẳng tốn chút công lao.
Tước Tiên Minh chỉ thấy một tên nam nhân châu quang bảo khí khắp người, đầu cài hoa hồng vọt về phía mình, mùi son phấn đập vào mặt, khiến hắn sặc thiếu chút nữa ho khan. Lúc hắn học múa trong lầu, cũng từng gặp con yêu tú bà này mấy lần, không sợ lộ tẩy, bởi vì khi ấy hắn là khổng tước mập, không phù hợp thẩm mỹ của đối phương, chưa từng bị để ý tới.
Hồng Lâu chủ cùng các khách yêu xưng huynh gọi đệ: “Hiểu lầm, đây là một người bạn cũ của ta. Ta mời những mỹ yêu khác chiêu đãi mọi người.”
Khách yêu thấy lâu chủ tự mình ra mặt, đương nhiên muốn nể tình, cười đùa trở về chỗ ngồi.
“Đừng sợ.” Hồng Lâu chủ thấp giọng nói, “Ngươi tên là gì?”
Tước Tiên Minh thuận miệng đáp: “Tân Tuyết.” Chung quy tốt hơn so với Tiểu Viên.
“Tân tuyết sơ tình, yêu như tên, rất thích hợp ngươi.” Hồng Lâu chủ dẫn tiểu mỹ yêu vào nhã gian tĩnh lặng: “Xem bản thể của ngươi, ngươi là…”
Tước Tiên Minh mặt không đổi sắc: “Ta là chim uyên.”
“Ngươi là yêu ở đâu?”
“Tước Sào Sơn.”
“Vậy thì rất xa. Tại sao lại đến Phong Nguyệt Thành?”
Tước Tiên Minh linh quang khẽ động, kế sách nổi lên, ra vẻ sợ hãi, thẹn thùng: “Ta rất cảm ơn ngươi, nhưng không thể nói với ngươi. Ta phải đi đây.”
“Khoan hãy đi.” Hồng Lâu chủ giọng nói càng thêm ôn hòa, “Ta hôm nay gặp ngươi, cảm thấy rất hợp duyên với ngươi, ngươi có thể coi ta như anh trai. Chúng ta tùy tiện trò chuyện môt chút?”
Hai yêu ngươi tới ta đi, thể hiện đẳng cấp diễn xuất. Hồng Lâu chủ cảm thấy đây là địa bàn của mình, cho nên khinh địch, đã thua trước một nước.
Tán gẫu chuyện vụn vặt hồi lâu, thiếu niên áo trắng tựa hồ mới buông xuống lòng phòng bị: “Ta nghe nói, trong lầu có vị cực lạc tỷ tỷ, khiêu vũ rất tốt, ta đến tìm nàng học múa.”
“À, ngươi muốn tham gia múa mở màn của Vạn Yêu Đại Hội?” Hồng Lâu chủ trong lòng có chút thất vọng.
Tước Tiên Minh: “Nhắc đến cũng buồn cười, từ lúc ta gặp được Linh Sơn Đại Vương, liền sinh lòng ngưỡng mộ. Nhưng ta chẳng qua chỉ là một tiểu yêu, biết rõ Đại Vương cao không thể với tới….Ôi, ta do dự rất lâu, vẫn là muốn thử một chút, ít nhất không hối hận.”
Hắn cố nén buồn nôn, nhẫn đến đỏ cả mặt, trái lại như ngượng ngùng.
Hồng Lâu chủ thầm nghĩ, Linh Sơn Đại Vương tuy tàn nhẫn hung ác, nhưng sau khi hóa hình thật sự có bề ngoài tuấn mỹ như thần, không ít tiểu yêu vì vậy tâm tồn ảo tưởng.
Hắn thử dò xét nói: “Linh Sơn Đại Vương không gần sắc, ngươi hẳn phải biết? Nếu ngươi muốn tìm một vị đại yêu làm chỗ dựa, ta có thể tiến cử giúp ngươi với Côn Sơn Đại Vương, hắn ra tay rộng rãi, yêu lực thâm hậu, cũng là bá chủ một phương….”
Giữa lúc nói chuyện, hắn chăm chú quan sát đáy mắt tiểu yêu, nếu như đối phương đồng ý, thậm chí hơi giao động, hắn sẽ phất tay áo bỏ đi, coi như hôm nay uổng phí thời gian. Đương nhiên, coi như bồi thưỡng lãng phí thời gian quý báu của hắn, con tiểu yêu này sẽ không có kết quả gì tốt, ai bảo đối phương không đủ “thanh thuần” chứ.
Tiểu yêu quần áo trắng giống như bị sỉ nhục rất lớn, lảo đảo muốn ngã: “Vậy thì rất tốt, nhưng không phải mong muốn của ta.”
Tước Tiên Minh trên mặt viết “Ta không phải tới cậy thế quyền quý, ta tới là để theo đuổi tình yêu chân thật”, sắp bị mình làm cho buồn nôn chết.
Hồng Lâu chủ không khỏi thán phục: “Linh Sơn Đại Vương hỉ nộ vô thường, ngươi không sợ sao?”
Tước Tiên Minh rũ mắt: “Nhưng ta thích hắn.”
Hồng Lâu chủ thầm nghĩ, hay! Hay cho một vị nam yêu thanh thuần! Không cầu hồi báo, chỉ cần tình cảm chân thành, thật sự tồn tại sao?
Hắn quyết định giữ lại tiểu yêu áo trắng quan sát. Nếu như không có yêu nào thích hợp hơn, sẽ quyết định là hắn.
Hồng Lâu chủ đạo: “Ngươi thật lòng như vậy, ngay cả ta cũng cảm động. Có điều ngươi tới quá muộn, bây giờ học múa, sợ rằng trễ rồi. Cực lạc nếu không muốn dậy, chúng ta phải nghĩ cách khác.”
Tước Tiên Minh luôn miệng nói cảm ơn.
Hồng Lâu chủ không muốn gây thêm rắc rối, dặn dò tổng quản hoa lầu, bố trí chỗ ở cẩn mật cho Tân Tuyết.
Tước Tiên Minh vừa gặp được vũ cơ, thiếu chút nữa hô một tiếng “sư phụ”, may mà nhịn được.
Vũ cơ chim cực lạc quan sát thiếu niên áo trắng: “Trước con khổng tước mập kia, luyện tập cùng ta lâu như vậy, ta còn không dám để hắn lên. Bây giờ muốn ta dạy một tiểu yêu chưa từng luyện múa?”
Tổng quản cười xòa nói: “Vất vả ngài thử một lần.”
“Ngươi cho rằng mở màn hiến vũ rất nổi trội, chơi rất vui?” Vũ cơ chim cực lạc lạnh lùng nói: “Chẳng may múa không tốt, không chỉ rụng lông, mà muốn rơi đầu!”
Tước Tiên Minh vội nói: “Ta có căn cơ nhảy múa!”
Vũ cơ không tin, nhảy một lần múa mở màn, để đối phương nhảy lại: “Có thể nhớ động tác sao? Nhảy thử xem nào.”
Khổng tước học với nàng đã lâu, không biết nhảy qua bao nhiêu lần, tự nhiên nước chảy mây trôi.
Sắc mặt của vũ cơ hòa hoãn đi nhiều: “Coi như ngươi có vài phần thiên phú, trước lưu lại đi. Bé ngoan, cùng ta luyện cho giỏi.”
Tước Tiên Minh vừa mừng vừa buồn.
Lúc ấy ai nói ta lười, nói ta mập, nói ta không chịu nổi khổ, nói ta tới làm tổ tông, nói chân tay ta không cân đối, thay hình đổi dạng một cái, đã thành có thiên phú rồi?
Như vậy xem ra, làm tước chắc chắn không thể mập.
Mạnh Tuyết Lý cả ngày suy tính Linh khí tuyến của Phong Nguyệt Thành, buổi tối mới trở lại trong lầu.
Phi Vũ cầm “gợi ý tìm yêu” vẽ khổng tước nhặt được trên đường, tiện tay gấp thành từng con hạc giấy.
Xích Sơ: “Ấy, gấp cái gì thế? Gấp thành mình à?”
Lúc Mạnh Tuyết Lý xuyên qua phòng khách náo nhiệt, tựa hồ có cảm giác, bỗng nhiên dừng bước.
Y khẽ biến sắc, truyền âm nói: “Lần này không phải ta nghi ngờ, ta ngửi thấy được yêu khí của Tước Tiên Minh! Hắn tận lực che giấu, yêu khí vô cùng nhạt, vốn sẽ không bị yêu khác phát hiện, nhưng ta quá quen với hắn….”
Xích Sơ, Phi Vũ không tin. Hồ ly tím cười: “Không mơ hồ như vậy đi.”
Tễ Tiêu nhắm mắt chốc lát: “Quả thật có.”
Hai yêu lúc này mới nghiêm túc.
Phi Vũ: “Tước Tiên Minh ở trong tòa lầu này?”
Tễ Tiêu ngũ giác nhạy bén, lúc hắn dùng thân phận của Tiếu Đình Vân, lần đầu tiên lên Trường Xuân Phong, chỉ dựa vào một tia yêu khí lưu lại trong không khí, liền biết Tước Tiên Minh đã từng tới.
Tễ Tiêu suy nghĩ nói: “Yêu khí quá nhạt, hình như là con phố này.”
Mạnh Tuyết Lý có chút do dự, càng tới gần càng sợ hãi: “Chỉ e hắn còn đang giận ta, không chịu ra gặp.”
Xích Sơ cười nói: “Vậy đừng tìm nữa, đừng quên chúng ta còn có”huynh đệ tốt” Hồng Lâu chủ.”
Mạnh Tuyết Lý gật đầu, nói với Tễ Tiêu: “Nói cũng đúng, vào ở trong hoa lầu, không tìm một vị mỹ yêu, không phù hợp thân phận đại yêu tôn quý háo sắc của ta.”
Tễ Tiêu mỉm cười không đáp.
Mạnh Tuyết Lý mời Hồng Lâu chủ tới: “Hoa phố này, có con khổng tước yêu nào dung mạo xinh đẹp không?”
Hồng Lâu chủ cười nói: “Lão huynh muốn nếm thử mùi vị của khổng tước?”
Mạnh Tuyết Lý nhớ tới Tước Tiên Minh thông hiểu thuật biến ảo, lại bổ sung: “Không chỉ khổng tước, phàm là tộc chim yêu, chim loan, chim uyên, chim nhạc, thiên nga, ta cũng xem thử.”
Chỉ cần Tước Tiên Minh lộ mặt, y nhất định có thể nhận ra.
“Dễ thôi. Tối nay vì lão huynh, ta hạ lệnh tất cả chim yêu trên con đường này tụ tập hết lại đây, tùy ngươi lựa chọn.” Hồng Lâu chủ thầm giật mình, bên ngoài sảng khoái nhận lời, xoay người lại đi tìm Tân Tuyết.
“Vị huynh đệ kia của ta, chính là Côn Sơn Đại Vương trước đó đã nhắc tới với ngươi, thật sự vừa ý ngươi, ban nãy mới tìm ta dò hỏi tin tức của ngươi. Ngươi đừng lộ mặt, mấy ngày nay nhất định phải trốn tránh y. Ôi, vì ngươi, ta đành phải đắc tội y.”
Tước Tiên Minh ra vẻ cảm động, hai mắt ngấn lệ mông lung nói: “Tất không quên ân tình của lâu chủ.”
Hồng Lâu chủ hài lòng nói: “Ân tình không dám nhận. Đợi ngươi phục dịch tốt Linh Sơn Đại Vương, đừng quên ca ca…”
Tước Tiên Minh ngoài miệng đồng ý, trong lòng thầm mắng: “Cái gì mà Côn Sơn Đại Vương, Linh Sơn Đại Vương, ta nhổ vào!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.