Kiếm Xuất Hàn Sơn

Chương 129: Yêu ngoại hữu yêu




Đã như vậy, hai yêu không còn dị nghị gì nữa, vui vẻ khích lệ nói:
“Tuyết Sơn Đại Vương, thần dũng vô song, anh hùng thiên hạ ai địch nổi? Hôm nay đánh bại Thanh Ưng, ngày mai chân đá gấu đen, ngày khác giết vào Phong Nguyệt Thành, khiến tất cả chó sói hổ báo phải cúi đầu, tôm cua cá tép phải chạy trốn!”
“Hắc Sơn Đại Vương, kém ở cơ mưu; Bạch Hà Đại Vương, kém ở khí lực, Linh Sơn Đại Vương một đời thiên kiêu, chỉ biết ở Phong Nguyệt Thành vẽ chim vẽ hoa, điểm mặt anh hùng ở Yêu giới, phải xem trước mắt!”
Mạnh Tuyết Lý mặt đỏ tới mang tai, thầm nghĩ thế này cũng quá khoa trương, nhưng vẫn trả lễ khen ngợi hai yêu:
“Nếu không có các ngươi giỏi về thiện biện, mắng Thanh Ưng kia đến máu chó đầy đầu, dẫn hắn tới đây, hắn cũng sẽ không cuồng nộ mất trí, bớt đi rất nhiều thời gian giúp ta. Cho nên công lao có ta một nửa, cũng có các ngươi một nửa, mỗi một người, mỗi một yêu đều rất quan trọng!”
“Đâu có đâu có, chỉ là một chút cống hiến bé nhỏ không đáng kể, chẳng thể sánh với Đại Vương.”
Mạnh Tuyết Lý và hồ ly tím, hạc trắng tâng bốc lẫn nhau, bầu không khí hòa hợp lạ thường.
Tễ Tiêu cười cười, lấy ra lược gỗ “Yếm Vũ”: “Lại đây, tóc xõa hết ra rồi, tên ngốc này.”
Mạnh điêu hớn hở sờ mái tóc dài sau ót, không nhảy nhót nữa, nghiêng đầu làm nũng với Tễ Tiêu, ngoan ngoãn để đạo lữ chải đầu giúp y.
Đêm hè gió lạnh, phi kiếm đón gió tiến về phía trước, Tễ Tiêu đứng sau lưng Mạnh Tuyết Lý, tay cầm lược gỗ bán nguyệt, cẩn thận mà chải.
Hạc trắng, hồ ly tím quan sát hai người, trực giác là lạ ở chỗ nào.
Tuyết Sơn Đại Vương và bạn đồng hành của y, cách nhau quá gần, quá thân mật. Sau khi Yêu tộc mở linh trí, anh em ruột thịt cũng sẽ không liếm lông cho nhau, trừ khi quan hệ đặc biệt. Nhân tộc chải đầu, có thể không khác gì Yêu tộc liếm lông đi?
Mạnh Tuyết Lý vừa hưởng thụ đạo lữ chải đầu, thích ý nhắm mắt, vừa hỏi hồ ly tím: “Ngươi và Bạch Hà Đại Vương, có từng ước định ám hiệu nào không?”
Mặc dù trước đó đã nói, hồ ly tím vượt ngục thành công không cần gặp mặt, nhưng Bạch Hà Đại Vương vì chuyện này hao phí rất nhiều tinh thần, chắc hẳn vẫn muốn tận mắt nhìn thấy, dỡ tảng đá trong lòng xuống.
Hồ ly tím suy nghĩ một lát: “Dòng suối nhỏ ngang qua Hắc Sơn chính là một nhánh của Bạch Hà, chúng ta đi dọc theo đường thủy, nàng sẽ biết. Nếu nàng bằng lòng gặp ta, sẽ xách đèn ngư long chờ ở bờ sông.”

Trấn Yêu Tháp đã sập.
Ba phe đánh nhau ngoài tháp mới ngừng chiến. Hắc Sơn, Hổ tướng lưỡng bại câu thương, rốt cuộc nhận rõ cục diện, không muốn để Bạch Hà chiếm lợi.
Bạch Hà Đại Vương tới muộn nhất, không chỉ ngồi đó thu lợi bất chính, còn phủi sạch can hệ.
Bạch Hà Đại Vương hào khí đại nộ nói: “Các ngươi đều không phải là đồng bọn của phản bội yêu, sao không nói sớm một chút? Đêm hôm khuya khoắt đánh tới đánh lui, hóa ra là hiểu lầm, các anh em giải tán đi.”
Gấu đen, hổ vàng trên người bị thương, đang nghỉ ngơi tại chỗ khôi phục nguyên khí, nghe nàng nói vậy, càng tức đến ói máu.
Bạch Hà an ủi thủ vệ Trấn Yêu Tháp: “Bổn vương tự mình mang binh, ở ranh giới giữa Hắc Sơn, Bạch Hà lục soát tung tích tội yêu.”
Hai phe yêu binh còn lại hữu tâm vô lực, chỉ có Thủy tộc Bạch Hà trạng thái cường thịnh, nhiệm vụ này chỉ có thể rơi xuống người nàng.
Hắc Hùng Đại Vương cả giận nói: “Ngươi muốn mang binh tiến vào lãnh địa Hắc Sơn của ta? Đừng hòng!”
Bạch Hà Đại Vương cười nói: “Tối nay tình huống đặc thù, bổn vương lấy Yêu Thần phát thề, binh tướng của bổn vương tuyệt không bước chân vào địa giới của Hắc Sơn. Hắc Sơn Trại năm bước một đồn canh, mười bước một trạm gác, ngươi còn sợ ta trong một đêm phá ổ của ngươi?”
Gấu đen thấy nàng nói thản nhiên, ngược lại càng thể hiện mình chúa tể một phương mà lòng dạ hẹp hòi, đành phải hừ lạnh: “Cho ngươi cũng không dám.”
Theo cá chép tổng quản ra lệnh, binh tôm tướng cá chia làm sáu đội tản ra,  đi sâu vào rừng, bắt đầu giả vờ tuần tra.
Chốc chốc phát hiện một chuỗi móng chân thỏ, kêu la om sòm: “Đây là dấu chân phản bội yêu chạy thục mạng, bảo vệ hiện trường, vây lại!” Chốc chốc phát hiện một chiếc lông chim hạc trắng, lại triệu tập đồng bạn: “Đây là chứng cớ phản bội yêu chạy thục mạng, cất giữ cẩn thận! Phản bội yêu tám phần đi về phía đông, đương nhiên cũng không loại trừ khả năng đi về phía nam.” “Ôi chao, phía tây phát hiện lông hồ ly tím, có thể do gió thổi…”
Tóm lại thái độ vô cùng nghiêm túc, hiệu suất lại cực thấp.
Hắc Sơn Đại Vương và Hổ tướng, vốn phái yêu binh thân tín thương thế nhẹ chút đi theo dõi hoạt động của Bạch hà Thủy tộc. Yêu binh nhìn chòng chọc chốc lát liền mất đi kiên nhẫn, trở về đúng sự thật bẩm báo.
Gấu đen nghe xong thầm mắng: “Bạch Hà Đại Vương cai quản vô phương, xem một đám Thủy tộc ngu xuẩn vô dụng này!”
Bạch Hà Đại Vương thân hình nhỏ nhắn cao gầy, ngồi trên sóng nước lặng lẽ mà đi, thẳng đến lãnh địa Hắc Sơn, thầm nghĩ: “Ta chỉ nói binh tướng không vào, lại chưa nói chính ta không vào, không coi là trái lời thề.”
Hắc Sơn mờ mịt, dãy núi trùng điệp, cây lớn che trời.
Bạch Hà Đại Vương tính toán vị trí dừng lại, ngồi trên tảng đá bóng loáng bên suối, thắp lên một ngọn đèn tinh xảo.
Ngọn đèn yếu ớt ở trong gió đêm khi sáng khi tối, chiếu sáng một vùng nước suối gợn sóng lăn tăn, chỉ dẫn phương hướng cho lữ khách lặn lội đêm tối.
Nàng chân trái nghịch nước, ngâm nga một khúc “Bạch Hà Mỹ Yêu”. Tiếng hát bị tiếng nước chảy tiếng gió che lấp, cơ hồ không nghe thấy được:
“Uống ly rượu này, không say không quay đầu lại, mỹ nhân phía tây của ta à, phía đông Bạch Hà chảy xuôi…”
Lúc ngọn nến trong đèn lồng sắp tắt, sau lưng vang lên tiếng bước chân.
Bạch Hà quay đầu lại, nhất thời có chút hoảng hốt. Xích Sơ vẫn là thiếu niên mặc cẩm bào tím đỏ, được thời đắc ý, giống như những năm qua chưa từng thân hãm tuyệt cảnh hoặc bị nhốt trong lao ngục.
Hắn vui vẻ nói: “Ta cũng biết, ngươi nhất định sẽ chờ ta!”
“Hồ ly chết tiệt, coi như ngươi mạng lớn.” Bạch Hà Đại Vương không để ý tới hắn, ngược lại thái độ với hạc trắng càng ôn nhu: “Phi Vũ, ngươi cũng thoát ra rồi.”
Phi Vũ cười nói: “Nhờ phúc của Đại Vương.”
Bạch Hà Đại Vương lướt qua hai yêu, đứng dậy hành lễ với Mạnh Tuyết Lý và Tễ Tiêu nói cảm ơn, từ bên hông cởi xuống một túi gấm:”Linh Sơn Đại Vương tin tức linh thông, hẳn đã biết chuyện này. Từ Hắc Sơn đến Hồng Lâm, hắn sẽ bố trí thiên la địa võng, điều binh khiển tướng truy xét tung tích của các ngươi. Ta có một bảo vật phòng thân hộ mạng, bằng lòng tặng cho…”
Mạnh Tuyết Lý cắt ngang nàng: “Trước đó đã nói, ta giúp ngươi cứu yêu, ngươi đưa ta một gian cửa hàng. Nếu nói như người làm ăn, chúng ta đã thanh toán sòng phẳng. Nếu còn muốn đưa ta cái gì, chi bằng chờ lúc ngươi rảnh rỗi, chiếu cố một chút tiểu nhị bán yêu của ta.”
Dứt lời không đợi Bạch Hà Đại Vương mở miệng nữa, Mạnh Tuyết Lý liền chắp tay cáo từ.
Mạnh Tuyết Lý và Tễ Tiêu đi dọc theo bờ suối, để ba yêu có không gian nói chuyện. Hai người sóng vai đón gió đêm, nghe tiếng nước chảy róc rách.
Xích Sơ cười to nói: “Sò à, hay là ngươi đi cùng chúng ta đi? Cùng ca ca đánh hạ thiên hạ.”
Hắn ở trong ngục, khóc lóc đau thương oán hận, nước mắt nước mũi giàn dụa, hiện tại lấy lại tự do, gặp lại bạn cũ, lại khôi phục dáng vẻ không tim không phổi. Buồn phiền tới nhanh, đi cũng nhanh.
Bạch Hà lắc đầu: “Ta mỗi ngày ngâm tắm, cọ vỏ, sống rất tốt, so với các ngươi đánh đánh giết giết thoải mái hơn nhiều không? Các ngươi muốn làm việc lớn, ta không có hứng thú.”
Xích Sơ nói: “Quả thật rất tốt, như vậy một ngày và một trăm năm, có gì khác nhau?”
Bạch Hà bình tĩnh nói: “Bạch Hà là tên con sông này, cũng là tên của ta, ta sẽ không rời đi nơi này. Các ngươi đi đi, đừng trở lại nữa.”
Nói đến đây, Phi Vũ định cáo từ, Xích Sơ lại nói: “Linh Sơn ý đồ không nhỏ, đợi uy thế của hắn lớn mạnh, rảnh tay, sớm muộn sẽ xử lý ngươi. Ngươi từng gặp đà điều chưa mở linh trí chưa? Lúc bão gió cát bụi tới, nó sẽ dúi đầu vào trong đất cát, không nghe, không thấy gió bão. Cho đến lúc chết, cũng không biết mình tại sao lại chết. Vỏ sò khép lại, không thấy bên ngoài lũ lụt ngập trời..”
Bạch Hà một cước đạp nát đèn ngư long, hất tay ném đi một vật: “Cần ngươi phải nói?! Cút!”
Xích Sơ sợ bị đá cuội bên suối đập vào mặt, thuận tay nhận lấy, xốc đuôi chạy trốn: “Cút đây cút đây.”
Mạnh Tuyết Lý thấy hai yêu chạy tới, ngạc nhiên nói: “Nhanh như vậy?”
Nghĩ Bạch Hà Đại Vương hàng đêm nhìn Trấn Yêu Tháp, biết rõ bạn cũ chịu khổ, nhưng không cứu viện được, đương nhiên nóng nảy đau khổ. Hiện tại kế hoạch thành công, xa cách gặp lại, hẳn có rất nhiều lời muốn nói.
Xích Sơ vẻ mặt đau khổ: “Bị mắng.”
Mạnh Tuyết Lý kinh hãi: “Còn có yêu mắng được các ngươi?”
Phi Vũ nói:”Yêu ngoại hữu yêu mà…Ấy, đây là cái gì?”
Xích Sơ cúi đầu nhìn, tay mình còn cầm vật Bạch Hà ném tới, không phải đá cuội, là một túi gấm.
Hắn vội vàng quay đầu lại, nơi Bạch Hà đứng ban nãy đã không có một bóng người, chỉ có tiếng nước chảy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.