Kiếm Xuất Hàn Sơn

Chương 121: Thẹn quá thành giận




Lúc Thận thú trấn thủ Hãn Hải bí cảnh, đệ tử dự thi không biết bản tính của nó, còn tưởng là đại yêu nào dó hung ác kinh khủng. Nhưng nó tự mình biết mình, biết mình là một con yêu thở ra hít vào thiên địa linh khí, ăn chay. Ở Yêu giới, bị đại yêu đánh, đến Nhân giới, bị bắn tên quăng lưới vây giết, may mà được Tước Tiên Minh cứu mạng.
Đều là Thận tộc, đối phương uy phong lừng lững, dữ tợn đáng sợ, chấn nhiếp tứ phương, mình thì mới học nói chuyện chưa lâu, mồm miệng mơ hồ, cắn chữ không rõ, đơn giản là khác biệt một trời một vực.
Lão thận từ lúc tu luyện thành công thận cảnh, chưa bao giờ thất thủ, đêm nay gặp phải hai ngươi không bị mê hoặc, hắn giận không kềm được, từ đáy tháp hiện thân, đang định hung hăng dạy dỗ người xông vào tháp, đột nhiên đối diện có thứ gì đó bay tới-
Vốn tưởng rằng là vũ khí của kẻ địch, nhưng còn chưa to bằng móng vuốt của hắn, chẳng hề có tính công kích.
Lão thận cảm giác được khí tức của đồng tộc, trong lòng khẽ động, thổi bay biển lửa đỏ thẫm, thận khí hóa mây, nâng bé thận tới trước mặt.
Chỉ thấy bé thận thú ngồi trên giường mây, ánh mắt u mê, sừng lấp lánh, vảy bóng loáng, gan cốt mềm mại, đuôi nhọn run rẩy, từ thẩm mỹ của thận tộc mà đánh giá, thật là một con tiểu mỹ yêu đáng yêu.
Hai tròng mắt óng ánh của bé thận, phản chiếu hình dáng dữ tợn của hắn, lão thận theo bản năng rụt đầu, đột nhiên muốn chui về đáy tháp. Ý niệm này vừa thoáng qua, hắn lại thấy tức giận.
Hắn ở dưới đáy tháp tu luyện, yêu lực tiến triển thần tốc. Yêu thân được dung nham nóng bỏng ngao luyện, mặc dù kim cương bất hoại, cứng rắn như khôi giáp, nhưng dáng vẻ vì vậy mà thay đổi, cái đầu to lên, vẩy xù xì, hơi thở nóng bỏng nặng nề.
Hoàn toàn không giống thận tộc dựa vào hít thở linh khí tu luyện, dáng vẻ thanh tú tự nhiên, khí tức thoải mái.
Lão thận chán ghét hình dáng xấu xí của mình, hàng năm ẩn dưới đáy tháp, không muốn ló đầu.
“Đợi ta lớn lên, có thể biến thành như ngươi sao?” Bởi vì chuột nhỏ ở Trường Xuân Phong làm ổ trong rừng hoa đào, hơi thở của bé thận có hương hoa đào thanh đạm.
Lão thận ngẩn ra.
Bé thận thấy hắn không đáp, đánh bạo, khao khát hỏi lại: “Tiền bối, Thận tộc chúng ta, sau ngàn tuổi cũng có thể biến thành như ngươi vậy phải không?”
Lão thận không thể tin được nhìn nó: “Ngươi muốn giống ta?”
“Đương nhiên muốn!” Bé thận ngửa đầu, giống như một đứa trẻ tìm thấy phương hướng cuộc đời, thấy được tương lai ánh rạng đông, non nớt mà kiên định nói: “Ta bằng lòng từ đây cố gắng tu luyện, không tham chỗ râm mát, không ngủ ổ chuột, chỉ mong trở nên giống ngài! Lời thề tối nay, xin thiên địa làm chứng!”
Lão thận như bị sét đánh, cái đầu to lớn ngơ ngác.
Lúc bé thận chạy ra ngoài, Mạnh Tuyết Lý muốn bay người cứu viện, Tễ Tiêu trông thấy lão thận hô hấp hóa mây, cảm thấy tình hình có biến, cản đạo lữ: “Khoan đã.”
Nhìn một hồi nhìn ra vấn đề. Lão thận ít lời, bé thận nói nhiều, rõ ràng nắm giữ quyền chủ động.
Bé thận thấy tiền bối lợi hại yên lặng không nói, liền cẩn thận ngắm nghía cái đầu của đối phương, càng xem càng cảm thấy cái đầu này oai phong kinh người, không nhịn được vươn móng vuốt sờ thử, mắt lộ vẻ si mê.
“Xèo”, nó bị vảy nóng bỏng của đối phương làm phỏng đầu ngón tay: “A!”
Lão thận nghe nó kêu đau, như bừng tỉnh giấc, lộ ra hàm răng bén nhọn, hung ác nói: “Không thay đổi được! Mau cút!”
Còn chưa dứt lời, đám mây bằng thận khí kia, nâng bé thận bay về phía ngoài ao lửa.
Bé thận ôm móng vuốt, vẫn quay đầu lại nhìn: “Thật không được sao? Tiền bối khoan đã!”
Lão thận thẹn quá thành giận: “Ngươi không cút, ta ăn ngươi!”
Dứt lời ầm ầm xuống đất, ao lửa chấn động, sóng gợn nổi lên bốn phía, phóng ra tia lửa.
Bé thận thú tối nay lần đầu tiên tìm được phương hướng cuộc đời, tâm tình kích động, không cam lòng hô: “Đợi ta sau khi được ngàn tuổi, sẽ còn trở lại!”
“Đi!” Tễ Tiêu xách thận thú lên, bay vút lên thềm đá.
Mạnh Tuyết Lý lao về phía tầng hai: “Động tĩnh lớn như vậy, yêu binh bên ngoài chắc chắn phát hiện ra, nắm chặt thời gian!”
Tầng một Trấn Yêu Tháp, vẫn quanh quảnh tiếng kêu gào non nớt: “Ta sẽ quay trở lại-”
….
“Ngươi có nghe thấy tiếng gì không?” Cạnh đống lửa, yêu binh uống rượi hỏi, “Hai con chó săn kia sao còn chưa ra ngoài? Ở bên trong làm gì vậy?”
Bình thường yêu binh vào tháp đưa cơm, tới đi vội vàng, để tránh bị bạch hạc tội yêu ở tầng hai công kích, chửi bới. Tầng hai của tháp là Thanh Tịnh Ngục, Thanh Ưng yêu tướng có lệnh, không cho phép bất kỳ yêu binh nào nói chuyện với Bạch Hạc.
Ba con yêu cầm linh châu nhìn nhau, mới nhận ra không đúng, hai yêu đứng lên: “Hai ta vào tháp xem thử.”
Một con yêu khác mượn cớ đi tiểu, trở lại chỗ chia của trong rừng, cẩn thận ngửi ngửi dò xét, lại từ trong hốc cây lôi ra hai con chó săn hôn mê bất tỉnh, sợ hãi ngã ngồi trên đất, cao giọng hô: “Xảy ra chuyện rồi!”
Cùng lúc đó, một đội yêu binh hiện nguyên hình, lặng lẽ di chuyển trong rừng rậm Hắc Sơn. Bốn chân rơi xuống đất không tiếng động,  giống như một trận gió trong rừng.
Bọn họ lên đường từ Phong Nguyệt Thành, không hề kinh động thủ quân của Phong Nguyệt Thành, xuyên qua Hồng Lâm, một nắng hai sương, bí mật hành quân.
Đây là thân binh của Hổ tướng, một trong những tâm phúc yêu tướng của Linh Sơn Đại Vương.
Phó tướng tiến lên dò hỏi: “Đại tướng, tối nay chúng ta có thể vượt qua Hắc Sơn, đến lãnh địa Bạch Hà, có cần báo cho hai vị yêu vương biết không?”
Hổ tướng cười lạnh nói: “Không cần! Chuyện này nếu bị gấu đen, sò trắng biết, bọn họ không những sẽ không giúp, còn tranh công với ta! Vạn Yêu Đại Hội sắp tới, ta tất ở trước lúc diễn ra yến hội, lập được công trạng đệ nhất!”
Phó tướng phụ họa nói: “Đại tướng anh minh, chúng ta mai phục ở nơi nào?”
Hổ tướng suy nghĩ một chút: “Ngay tại ranh giới giữa Hắc Sơn và Bạch Hà. Để gấu đen, sò trắng không xen vào được.”
Nếu Tuyết Sơn Đại Vương, không, Mạnh Tuyết Lý đi tới Yêu giới, đến Phong Nguyệt Thành, phải đi qua nơi này, lần này y chắp cánh cũng khó thoát.
Bờ sông Bạch Hà, sóng lớn vỗ bờ.
Đêm tối không có trăng sao, khắp nơi tối tăm, chỉ có tiếng nước chảy thật lớn.
Bạch Hà Đại Vương đứng trên tảng đá lớn ở bờ sông, nhìn về phía Trấn Yêu Tháp xa trong dãy núi.
Sau lưng nàng cách đó không xa, hàng trăm Thủy tộc tinh nhuệ võ trang đầy đủ, bày trận mà đợi. Bên cạnh nàng chỉ có cá chép tổng quản kính cẩn hầu hạ.
Không biết kết quả chờ đợi, khiến yêu nóng nảy bất an, lúc này nói chuyện phiếm có thể thư giãn tâm trạng.
Bạch Hà Đại Vương chậm rãi nói: “Chỉ mong bộ hạ cũ của Tuyết Sơn thần dũng. Lần này nếu có thể cứu được hồ ly tím, cũng coi như giải được một mối tâm sự trong lòng ta.”
Cá chép tổng quản lập tức nói: “Trời giúp Bạch Hà, trời giúp Đại Vương.”
“Đừng nói những lời lừa gạt yêu này!” Không chờ cá chép tổng quản cáo lỗi, Bạch Hà Đại Vương khẽ cười: “Ngươi hầu hạ ta hơn hai trăm năm, có gì muốn nói, tối nay cứ việc nói thật.”
Cá chép tổng quản nhìn sắc mặt của nàng, thấp giọng hỏi: “Thuộc hạ muốn hỏi, nếu tối nay cứu được hồ ly tím, Đại Vương còn đến Vạn Yêu Đại Hội sao?”
Hắn là tâm phúc của Bạch Hà Đại Vương, biết kế hoạch nguyên bản của đối phương: nếu không xông qua Trấn Yêu Tháp, sẽ gây khó dễ trên đường áp giải tội yêu, hoặc ở Vạn Yêu Đại Hội tạo ra hỗn loạn, phái tử sĩ cướp đi tội yêu. Đương nhiên đây là hạ sách, tỷ lệ thành công tươn đương với số không.
Bạch Hà Đại Vương liếc mắt: “Không đi.”
Cá chép tổng quản khuyên nhủ: “Đại Vương có thể đi, chỉ là để thăm dò ý tứ của Linh Sơn Đại Vương. Từ lúc hắn xưng vương đến nay, ngài còn chưa gặp hắn. Chúng ta không rõ suy nghĩ của hắn.”
“Hắn dám có ý kiến gì?” Bạch Hà Đại Vương đứng chắp tay sau lưng, “Ta thân cư Bạch Hà, độc chiếm địa lợi, sóng lớn ngàn trượng làm bình phong, hai bờ sông liền núi làm lá chắn. Năm đó Tuyết Sơn Đại Vương còn ở, cũng biết đối với Thủy tộc Bạch Hà chúng ta, chỉ có thể kết inh giao hảo, không thể tấn công. Linh Sơn hắn xưng vương mới được ba năm, căn cơ chưa ổn, sao dám chủ động khơi mào chiến họa?”
Các chép tổng quản thấy vẻ mặt của nàng không giống tức giận, tiếp tục khuyên nhủ: “Ba trăm năm trước, yêu dân Bạch Hà chúng ta an cư lạc nghiệp, đều do Đại Vương che chở. Nhưng hiện giờ không giống ngày xưa, Linh Sơn Đại Vương ở Phong Nguyệt Thành cử hành Vạn Yêu Đại Hội, chúng yêu hướng về, đây là bước đầu tiên thành lập đại thế. Hắc Sơn lân cận chúng ta, đã toàn tâm đầu nhập vào Linh Sơn Đại Vương, luôn chăm chú theo dõi chúng ta…” Hắn thay đổi lời nói, “Nếu lần này, chúng ta có thể cùng bộ hạ cũ của Tuyết Sơn đi chung đường, Đại Vương không ngại để lại một đường lui.”
Bạch Hà Đại Vương không nói gì, nhìn Bạch Hà Thành đèn đuốc dần lên xa xa, dường như có thể nghe thấy tiếng chuông gió bằng vỏ sò, tiếng bầy yêu cười đùa trong thành.
Gió đêm thổi bay mái tóc bạch kim váy trắng của nàng, giống một đóa bồ công anh ở bờ sông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.