Kiếm Xuất Hàn Sơn

Chương 110: Mưa rơi gió giật




“Hai gian phòng ngắm cảnh, chuẩn bị thang máy-”
Cạnh thang máy, một đám chuột yêu to lớn nghe thấy câu nói của tiểu nhị, ra sức chuyển động bánh xe lăn. Bánh xe lăn nối với dây thừng, bàn tời, ổ trục, treo một cái vỏ sò to lớn, từ từ đưa nó lên cao.
Tiểu nhị cá vàng yêu dẫn đường cho các khách yêu, đứng ở chỗ lõm chính giữa vỏ sò, cung kính giới thiệu: “Vọng Giang Lầu chúng ta là khách sạn cao nhất ở Bạch Hà Thành, phòng ngắm cảnh ở tầng cao nhất.” Hắn cúi đầu thét to với chuột yêu: “Ban nãy không nghe thấy quý yêu căn dặn sao? Nhanh nữa lên!”
Đám chuột yêu to lớn bộc phát ra lực chạy kinh người, bánh xe nhanh chóng xoay tròn, vỏ sò chở đám Mạnh Tuyết Lý lên tới tầng cuối, nhẹ nhàng chấn động một cái, rồi vững vàng dừng lại.
Ba con bán yêu mở rộng tầm mắt, há hốc mồm.
Mạnh Tuyết Lý truyền âm với Tễ Tiêu: “Tập tục ở Yêu giới chính là như vậy, chuyện mà đại yêu có thể tự làm, cũng phải do tiểu yêu hầu hạ, giống như làm như thế, mới hiện ra tự thân tôn quý.”
Tiểu nhị cá vàng yêu khom người vươn tay: “Mời ngài-”
Mạnh Tuyết Lý: “Thưởng.”
Tễ Tiêu tự giác bỏ tiền.
Hai gian phòng sát bên nhau, ba con bán yêu cùng ở một gian, Mạnh Tuyết Lý và Tễ Tiêu ở một gian, Thận thú lười biếng trong tay áo có thể xem nhẹ.
Cá vàng yêu trước dẫn bọn họ vào xem trước một gian trong số đó, giới thiệu: “Chúng ta vì quý yêu chuẩn bị mọi loại giường chiếu, cho dù ngài nguyên hình là gì, đều có thể ở đến thoải mái.”
Không hổ là phòng ngắm cảnh tầng trên cùng, trang trí xa hoa, rộng rãi.
Tiểu nhị lại nói: “Bồn tắm trong phòng, bắt chước bồn tắm của Bạch Hà Đại Vương trong Thủy Tinh Cung mà nên, có điều kích thước đã rút nhỏ lại gấp mười lần, nhưng vẫn đủ để khách yêu thể nghiệm đãi ngộ của “Bạch Hà Vương”. Ngài có thể tắm cùng, ngủ cùng ái sủng. Phòng cách âm, xin ngài yên tâm.”
Mạnh Tuyết Lý im lặng, có thể đừng nhắc tới chuyện tắm rửa của Đại Vương nhà các ngươi được không, cứ phải lôi lên sao? Cố tình gây khó dễ cho ta phải không?
Y khoát khoát tay: “Đi ra ngoài.”
Cá vàng yêu thấy khách quý không vui, vội vàng cáo từ.
Tiểu nhị vừa đi, Bích Du hưng phấn hóa thành nguyên hình, ở trong phòng bay lượn khắp nơi: “Không ngờ Bích Du ta cũng có ngày hôm nay!”
Nguyễn Khôi sợ hắn quá kích động: “Ngươi mau xuống đây!” Chẳng may đâm hỏng thứ gì, sẽ khiến Mạnh trưởng lão thêm phiền toái.
Chử Hoa nói với sư đồ Trường Xuân Phong: “Nếu ngài có rảnh xin hãy thường tới Bạch Hà Thành, ta bằng lòng đi công vụ!” Nhưng nhớ ra tu sĩ nhân tộc tới Yêu giới có nhiều nguy hiểm, sửa lại nói: “Không đúng, vì an toàn, vẫn là bớt đến đi.”
Bích Du bay qua bức rèm, bay về phía ban công ngoài phòng: “Các ngươi mau nhìn, Bạch Hà!”
Mạnh Tuyết Lý sợ đạo lữ nghĩ linh tinh, kéo Tễ Tiêu về phía ban công: “Chúng ta đi xem cảnh đêm.”
Rèm vừa cuốn lên, gió đêm đã phả vào mặt.
Từ phòng ngắm cảnh của Vọng Giang Lầu nhìn xuống, bên cạnh là đường phố cổng thành, vạn nhà đèn đuốc rực rỡ, xa xa là sông lớn chảy về hướng đông, sóng nước dưới ánh trăng trập trùng, lấp la lấp lánh, không chìm vào núi non xa xa.
Chử Hoa đắm chìm trong cảnh đêm, lát sau mới nói: “Ta ở Bạch Hà Thành đã bảy mươi năm, lần đầu tiên thấy Bạch Hà như vậy.”
Mạnh Tuyết Lý bỗng nhiên thở dài: “Núi sông vẫn điềm đạm như cũ.”
Bầy yêu thay nhau nổi dậy, ngươi tranh ta đoạt, xưng vương xưng bá, anh hùng luôn bị mưa rơi gió giật cuốn đi, cuối cùng chỉ có núi sông là bất hủ. Cho dù là xa cách ba năm, hay ba mươi năm, Bạch Hà vẫn là Bạch Hà ấy.
Tễ Tiêu tựa như hiểu được tâm ý của y, nhẹ nhàng cầm tay y.
Bích Du nói: “Đó là Hắc Sơn, sau khi chúng ta rời khỏi Bạch Hà, tiến vào lãnh địa của Hắc Sơn Đại Vương, xe cua đổi thành xe thú, một đường vượt núi băng đèo, rồi đến Hồng Lâm…”
Hắn nhớ lại hôm nay ở Trân Châu Lầu, sư đồ Trường Xuân Phong gọi một bàn sơn hào hải vị, cảm thấy Mạnh Tuyết Lý thích thức ăn ngon, liền bổ sung nói: “Vùng rừng núi của Hắc Sơn Trại đồ ăn phong phú, nơi khác không có mà ăn.”
Có câu nói dựa núi ăn núi, kề biển ăn biển, vùng nào nuôi yêu vùng đấy.
Mạnh Tuyết Lý dõi mắt trông về phía xa, chỉ thấy giữa quần sơn, có một thanh cự kiếm xông thẳng lên bầu trời đêm. Y dồn chân nguyên vào hai mắt, chăm chú nhìn kỹ, thì ra là một tòa tháp, đỉnh tháp tựa như mũi kiếm.
Mạnh Tuyết Lý hỏi: “Tháp đó là gì?”
Nguyễn Khôi nhìn theo ánh mắt của Mạnh Tuyết Lý: “Nào có tháp gì? Hướng kia hẳn là…”
Bỗng nhiên hắn giống như nghĩ đến cái gì, cùng Bích Du hai mắt nhìn nhau, đôi tai thỏ bất an run rẩy.
Bích Du thanh âm cũng hạ thấp: “Ranh giới giữa Hắc Sơn Và Bạch Hà, đệ nhất lao ngục ở Yêu giới, Trấn Yêu Tháp!”
“Hai vị đại yêu phản bội Linh Sơn Đại Vương, bị nhốt ở đỉnh tháp.” Tai mèo của Chử Hoa dựng thẳng, nhỏ giọng nói, “Ta nghe nói, đến Vạn Yêu Đại Hội, Linh Sơn Đại Vương muốn thiêu chết yêu phản bội trước mắt chúng yêu, vì yến hội trợ hứng.”
Hắn theo bản năng lùi về sau hai bước.
Tựa như bởi vì sự tồn tại của tòa tháp kia, ngay cả cảnh đêm vô cùng xinh đẹp, rung động trên sông Bạch Hà, cũng trở nên âm u mờ mịt.
Mạnh Tuyết Lý nhàn nhạt nói: “Vậy sao?”
Bích Du: “Dưới trướng Linh Sơn Đại Vương vốn có năm đại yêu tướng, sau khi hắn xưng vương, Hạc tướng và Tử Hồ (hồ ly tím) tướng không hợp với hắn, giương cờ làm phản tự lập môn hộ, nhưng lại thua dưới tay hắn, bị giam vào Trấn Yêu Tháp. Bộ hạ của hai vị yêu tướng phản bội đều bị Linh Sơn Đại Vương lột da rút xương, nuốt vào bụng. Vạn Yêu Đại Hội lần này, ngoài trừ thiêu hủy bộ da của Tuyết Sơn Đại Vương, còn muốn thiêu chết hai vị yêu phản bội, tuyên dương uy danh của Linh Sơn Đại Vương.”
Mạnh Tuyết Lý nghĩ thầm, con rắn hoa nhà ngươi, thật biết phóng đại, ngươi lấy da chồn từ chỗ nào tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.