Kiếm Xuất Hàn Sơn

Chương 106: Giao thừa vui vẻ, năm mới an khang




Yêu tướng nhớ lại thủ đoạn tàn bạo của Linh Sơn Đại Vương, giống như bộ lông của mình cũng bị lột xuống đầm đìa máu tươi, không nhịn được rùng mình.
Nhưng Mạnh Tuyết Lý đã chuyển kiếp làm người, không còn da chồn, chẳng lẽ Đại Vương muốn lột da người của y sao?
Tin tức “Tuyết Sơn Đại Vương trốn thoát, đổi yêu làm người, tên là Mạnh Tuyết Lý”, chỉ có Linh Sơn Đại Vương và ba vị yêu tướng tâm phúc của hắn mới biết.
“Nếu y muốn từ nhân gian tiến vào Yêu giới, đến Phong Nguyệt Thành, phải đi qua Bạch Hà, Hắc Sơn, Hồng Lâm, chỉ cần bố trí mai phục dọc đường…” Yêu tướng lộ ra vẻ mặt lấy lòng, cười nịnh quyến rũ nói, “Thuộc hạ nguyện vì Đại Vương phân ưu giải nạn!”
Nhưng mà, Linh Sơn Đại Vương đối với lời đề nghị này không có hứng thú, vẫn chăm chú nhìn bích họa, trong tay lại đổi bút vẽ, điều chỉnh thuốc màu, thờ ơ nói:
“Các ngươi không đấu lại y, đi cũng là chịu chết, cứ để y tới.”
Yêu tướng còn muốn nói thêm, lại nghe thấy Linh Sơn Đại Vương nói: “Đi xuống đi.”
“Vâng.” Yêu tướng kính cẩn hành lễ cáo lui, nhưng trong lòng mơ hồ không phục.
Trước đây không đấu lại, nhưng bây giờ thì sao?
Bây giờ Tuyết Sơn Đại Vương đã mất đi yêu thân, yêu lực mạnh mẽ, chỉ còn là một con người yếu đuối, sợ lạnh, y không xứng xưng là “Đại Vương”, chỉ xứng tên là Mạnh Tuyết Lý….Như vậy xem ra, còn có gì phải sợ?
Nếu mình có thể bắt sống Mạnh Tuyết Lý, hiến tặng cho Linh Sơn Đại Vương, há chẳng phải lập công lớn? Sau này địa vị ở Phong Nguyệt Thành, tất nhiên sẽ vượt xa những yêu tướng khác.
Chuyện này nếu thành, mình sẽ lĩnh thưởng, nếu không thành, hình như cũng chẳng mất gì.
Con yêu này là hổ yêu, làm việc xúc động, có thể được Linh Sơn Đại Vương trọng dụng, là dựa vào yêu thân mạnh mẽ. Lúc hắn rời khỏi cung điện, đã quyết định biện pháp, nhanh chóng bố trí xong xuôi.

Mặc dù Bích Du, Nguyễn Khôi vạn lần không tin, nhưng Mạnh Tuyết Lý quả thật không có lừa yêu, Linh Sơn Đại Vương thật sự thích vẽ.
Kỹ năng hội họa của hắn đa dạng, có thể trải dài tam giới. Thủy mặc đạm nhã của Nhân tộc, bút pháp tinh tế của Ma tộc, màu vẽ nồng đậm của Yêu tộc, dưới đầu bút của hắn dung hợp một cách xảo diệu.
Không chỉ như vậy, hắn còn tinh thông âm luật, thích trình diễn nhạc khí của nhân tộc, như cầm sắt tỳ bà sanh tiêu; luyện tập cách xa xướng của Ma tộc, như trường ngâm đoản khiếu,…
Bàn về thành tựu mỹ học và âm nhạc, nói Linh Sơn Đại Vương học xuyên tam giới cũng không quá đáng.
Lúc hắn đánh đàn vẽ tranh, yên lặng chuyên chú, hiền hòa dịu dàng. Nếu Bích Du, Nguyễn Khôi chính mắt nhìn thấy, nhất định sẽ khen ngợi “thật đúng là một vị mỹ yêu nhẹ nhàng”, tuyệt đối không liên tưởng tới các chữ “hung ác, tàn nhẫn, âm quỷ, ác độc”.
Bích Du còn đang tha hồ tưởng tượng về “Vạn Yêu Đại Hội”: “Đợi các ngươi trở về từ Phong Nguyệt Thành, hãy nói cho chúng ta biết, nội thành rốt cuộc trông như thế nào…A!”
Còn chưa dứt lời, thuyền bay đụng vào khí lưu, lắc lư kịch liệt.
Nguyễn Khôi căng thẳng, đôi tai dựng thẳng: “Sắp xuyên qua bình phong gió mạnh rồi!”
Mỗi lần tạt qua hai giới nhân yêu, đều là một lần nghịch lưu lên xuống vật lộn. Khí lưu xoay tròn như xoáy nước, mảnh vụn không gian trôi nổi, nguy hiểm không đâu không có, người phàm nếu bị cuốn vào kẽ hở không gian, sẽ bị xé nát.
Thận thú thức tỉnh từ trong mộng, bất an run rẩy trong tay áo của Mạnh Tuyết Lý.
Sương trắng mờ mịt bỗng nhiên xuất hiện, như bông tuyết tung bay. Chỉ thấy Bích Du hóa thành thân người, đứng ở đầu thuyền, cùng Nguyễn Khôi hợp lực căng ra một tấm vải màu mực cực lớn. Tấm vải đón gió tung bay, phát ra tiếng vang dồn dập như sắt đá, áp lực của pháp khí phi hành chợt giảm.
Mạnh Tuyết Lý ngạc nhiên nói: “Đây là?”
Nguyễn Khôi tự hào nói: “Là pháp khí Tiền chân nhân ban cho! Bảo bối chuyển kiếp tam giới của Hanh Thông Tụ Nguyên chúng ta!”
Bích Du nói: “Trên này có kiếm khí mà Kiếm Tôn, cũng chính là đạo lữ của ngài lưu lại, vì chúng ta hộ giá hộ hàng, chém ra một lối đi.”
Mạnh Tuyết Lý quay đầu nhìn đạo lữ, truyền âm hỏi: “Chuyện gì thế này?”
Tễ Tiêu: “Rất nhiều năm trước, tdc bảo ta để lại mấy đường kiếm khí, rồi mời sư huynh ta Hồ Tứ luyện chế pháp khí, ta nghĩ rằng hắn muốn đấu giá kiếm tiền, hoặc phòng thân, không ngờ lại có công dụng như vậy.”
Hắn vừa giải thích, ngón tay vừa khẽ nhúc chích, lại đánh ra một đường kiếm khí vô hình, hóa giải gió mạnh ngoài thuyền.
Mạnh Tuyết Lý sờ mũi: “Tiền chân nhân hắn, đúng là nhìn xa trông rộng.”
Thận thú thấy bình yen vô sự, lười mình trở mình.
Có Tễ Tiêu âm thầm hỗ trợ, thuyền bay khôi phục vững vàng, thành công đột phá bình phong che chắn, đáp xuống thâm cốc trong rừng rậm của Yêu giới.
Mạnh Tuyết Lý nói với hai lao động trẻ em: “Vất vả rồi.”
Nguyễn Khôi vẫy vẫy tai thỏ: “Không vất vả, lần này đặc biệt thuận lợi!”
Bích Du chân thành tán dương: “Mạnh trưởng lão không hổ là “Thiên đạo tư sinh tử”, người tạo ra phong thủy trận “Phát tài chuyển vận cầu đào hoa”, có ngươi thì có may mắn!”
Mạnh Tuyết Lý nhất thời không biết nên có vẻ mặt thế nào: “Không dám nhận, đều là người ngoài nói bậy.”
Tay áo của Tễ Tiêu khẽ nhúc nhích, thu hồi kiếm chỉ.
Thực vật ở Yêu giới phá lệ cao lớn, như những ngọn tháp vươn lên tận trời, cành lá che khuất không trung, ngăn cách ánh sáng.
Cách biệt ba năm, Mạnh Tuyết Lý mới trở lại cố thổ, hít thở không khí của Yêu giới, nghe được tiếng côn trùng chim chóc kêu vàng ở Yêu giới, trong lòng buồn bã nhàn nhạt.
Tễ Tiêu lo lắng y tức cảnh sinh tình, nhớ lại chuyện đau khổ khi xưa, nhẹ nhàng cầm lấy tay y.
Mạnh Tuyết Lý gò má ửng đỏ, nghĩ thầm đạo lữ không quen với Yêu giới, e rằng bất an trong lòng, liền phản nắm chặt lấy tay Tễ Tiêu, truyền âm an ủi: “Không sao đâu, ta sẽ bảo vệ tốt ngươi!”
Tễ Tiêu dở khóc dở cười, lại cảm thấy tiểu đạo lữ đáng yêu.
Bích Du hóa thành chim bói cá, vỗ cánh, trên dưới tung bay, qua lại linh hoạt giữa các thân cây, ngọn cây, thỉnh thoảng bay vòng tròn quanh một thân cây, môt môt vỏ cây.
Nguyễn Khôi giải thích: “Tiểu nhị Ám Hành tới tiếp ứng, sẽ lưu lại ký hiệu bí mật trên cây, chỉ dẫn hướng đi cho chúng ta. Bích Du sau khi phát hiện sẽ lập tức hủy đi, không để lại dấu vết.”
Chim bói cá ở phía trước dẫn đường: “Đi bên này.”
Mạnh Tuyết Lý cảm thấy mới lạ. Bán yêu làm việc, có sự cẩn thận của nhân tộc, cũng có sự linh họa của Yêu tộc.
Càng tiến sâu vào thâm cốc, cây cối càng thêm xum xuê cao lớn, rậm rạp cơ hồ không nhìn thấy ánh sáng. Đỉnh đầu là cành lá trùng trùng điệp điệp, khiến ban ngày mà tối như đêm.
Đám người Mạnh Tuyết Lý giẫm lên thảm lá rụng dầy, bước chân nhẹ nhàng không tiếng động. Chim bói cá quanh quẩn trong rừng, không tìm được phương hướng mới.
Mạnh Tuyết Lý nghiêm sắc mặt, đưa tay gọi ra Quang Âm Bách Đại, để thương trước người: “Có khí tức của yêu. Mọi người cẩn thận.”
Tễ Tiêu tỏ ý vô sự: “Là tiểu yêu, hoặc bán yêu.”
Chim bói cá bay trở về, rơi vào giữa hai tai Nguyễn Khôi: “Ký hiệu biến mất, xem ra chính là chỗ này.”
Vừa dứt lời, cách đó hơn mười trượng, dưới tàng cây lộ ra một đôi tai mèo.
Mạnh Tuyết Lý đang định đến gần, Nguyễn Khôi ngăn y lại, hô: “Đối diện là yêu gì?”
Một con mèo nhỏ ló đầu, cảnh giác đến gần: “Yêu trong động thỏ.”
Nguyễn Khôi: “Thanh điểu bất truyền vân ngoại tin, câu tiếp theo là gì?”
Mạnh Tuyết Lý thu hồi trường thương, trong lòng mờ mịt, lại nghe mèo nhỏ không chút nghĩ ngợi đá: “Thỏ tử bất thực oa biên thảo!”
Nguyễn Khôi ánh mắt chợt lóe, chim bói cá cũng thở phào nhẹ nhõm.
Mèo nhỏ phía đối diện không dám thả lỏng, phòng bị nhìn chằm chằm bọn họ: “Nhất hành thúy điểu thượng thanh thiên?”
Nguyễn Khôi đáp: “Lưỡng chỉ khôi thỏ hạ thảo điện.”
Mèo nhỏ vui vẻ ra mặt, xoay người lại gọi: “Đại chưởng quỹ, Nhị chưởng quỹ đã về rồi!”
Rừng cây sau lưng hắn vang lên tiếng sột soạt, năm sáu con bán yêu ló đầu ra, như hoa dại trên đồng cỏ vùng quê ngay xuân.
Bích Du cười nói: “Bọn họ là tiểu nhị của Ám Hành, tới tiếp ứng chúng ta!”
Tễ Tiêu, Mạnh Tuyết Lý bị một đám bán yêu vây quanh, các bán yêu cũng không dám đến quá gần, cách một đoạn quan sát.
“Ấy, hai người họ là tu sĩ nhân tộc!”
“Là tổng bộ phái tới thị sát chúng ta sao?”
“Xong rồi, nhiệm vụ năm nay của ta chưa hoàn thành, mong Tiền chân nhân tha ta!”
Đa số bán yêu thân hình gầy gò, Mạnh Tuyết Lý cảm thấy mình bước vào một nhà bắt lột sức lao động của trẻ em, không nhịn được mang hoa quả khô ra chiêu đãi bọn họ.
Nguyễn Khôi: “Yêu tộc không giống nhân tộc, chỉ có thể mặc áo choàng che giấu thân hình, hoặc mang mặt nạ. Yêu giới có rất nhiều yêu giỏi về biến hóa, ngụy trang, tỷ như Hồ tộc, Khổng tước tộc, giả cái gì giống cái đó. Vì lý do an toàn, chúng ta định ra ám hiệu, sẽ không bị yêu khác lừa gạt…”
Ở Ám Hành của Hanh Thông Tụ Nguyên, mỗi lần gặp một bán yêu khác nhau, lại có ám hiệu khác nhau, lấy đó chứng minh thân phận.
Thay đổi thơ từ nhân gian, là thú vui đặc biệt của bán yêu.
Mạnh Tuyết Lý cười nói: “Thì ra là vậy.”
Bích Du: “Đại yêu đi đường lớn, tiểu yêu đi đường mòn, bán yêu cũng có cách của bán yêu!”
Nguyễn Khôi lấy ra hơn hai mươi chiếc nhẫn không gian, chia hàng hóa nhân gian thành ba phần, để lại một phần, giao cho bọn tiểu nhị hai phần, lại dặn dò bọn họ chia binh hai đường thế nào, ở đâu tập hợp, bán hàng.
Bích Du bất đắc dĩ nói: “Nguyễn Khôi luôn rất cẩn thận.”
Nguyễn Khôi vẫy vẫy tai thỏ, cãi lại: “Thỏ khôn có ba hang, thứ tốt đương nhiên phải chia ba phần, chia ba đường!”
Các tiểu nhị Ám Hành tiếp dẫn nhiệm vụ, nhưng vẫn tò mò quan sát Mạnh Tuyết Lý và Tễ Tiêu.
Nguyễn Khôi bố trí hai vị bán yêu linh hoạt đi canh chừng, Bích Du trịnh trọng nói với đám tiểu nhị còn lại: “Chư vị, đây là Mạnh trưởng lão tới từ Tổng Hành! Đạo lữ của Kiếm Tôn, đại tẩu của Tiền chân nhân, phong chủ hiện nay của Trường Xuân Phong, người trồng ra hoa đào tơ vàng! Bên cạnh là đại đệ tử của y, nhân xưng “Người thừa kế của Tễ Tiêu…”
Mạnh Tuyết Lý nghẹn họng, lúng túng khoát tay lia lịa: “Khụ khụ khụ khụ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.