Kiếm Xuất Hàn Sơn

Chương 104: Diễn kịch mà thôi




Giữa hè, Hàn Sơn Kiếm Phái chính thức tuyên bố phong sơn, triệu hồi đệ tử du lịch bên ngoài, không tiếp tân khách thăm viếng.
Tin tức này không gây quá nhiều sóng gió, tu hành giới đều biết, sau khi Hàn Sơn trải qua “Tĩnh Tư Cốc chi biến”, tổn thương nguyên khí nặng nề, cần nghỉ ngơi dưỡng sức. Ở trong mắt người ngoài, Hàn Sơn mất đi cường giả Hóa Thần Cảnh Thái Hành chân nhân, Đại Thừa Cảnh Chưởng môn trọng thương chưa lành, còn sót lại mấy vị phong chủ, trưởng lão chống đỡ môn hộ, môn phái đứng đầu lục đại môn phái ngày xưa đã mất đi huy hoàng.
Bắc Sơn Nam Hồ, hiện giờ Minh Nguyệt Hồ như mặt trời ban trưa, trở thành đệ nhất tông môn ở nhân gian.
Ở ranh giới nam bắc, một số thế gia môn phái nhỏ, rối rít tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ với Hàn Sơn, đổi thành phụ thuộc vào Minh Nguyệt Hồ. Bạch Lộ Thành là một trong số đó.
Sinh hoạt của Ngu Khởi Sơ bị thành chủ vứt bỏ, cũng không vì vậy chịu ảnh hưởng, hắn vẫn ngủ sớm dậy sớm, nghiêm túc quản lý Trường Xuân Phong.
Đại đa số Hàn Sơn đệ tử đều giống hắn, phong phú bận rộn, không có thời gian để ý tới bên ngoài. Sau khi phe phái Thái Thượng trưởng lão rời đi, đệ tử Hàn Sơn cùng chung mối thù, càng đoàn kết.
Một là, các đệ tử ở Luận Pháp Đường nhận được đạo kinh, kiếm phổ mới, bận bịu học tập giao lưu. Hai là, Chưởng môn chân nhân tuyên bố, trong lúc phong sơn, mỗi tháng một lần, cử hành thi đấu trên Diễn Kiếm Bình, phần thưởng phong phú. Xếp hạng cao có thưởng, tiến bộ nhanh nhất cũng có thưởng.
Tài liệu giảng dạy mới cho các đệ tử do Tễ Tiêu biên soạn, ý kiến về việc thi đấu do Mạnh Tuyết Lý đưa ra, phần thưởng lấy từ tư khố của Kiếm Tôn, đều là thượng phẩm pháp khí, đan dược, phù lục.
Bên ngoài là phong sơn, bên trong Hàn Sơn lại bừng bừng sức sống.

Mồng ba đầu tháng, ngày hoàng đạo, thích hợp đi xa. Hàn Môn Thành hạ mưa to, gột rửa dơ bẩn.
Trong tay áo của Mạnh Tuyết Lý giấu một con Thận thú lim dim, bên hông Tễ Tiêu treo một cái túi trữ vật, trang bị đầy đủ mười cân quà vặt. Hai người ăn mặc như tán tu, hội hợp với Nguyễn Khôi, Bích Du.
Mùa hè hay có giông tố, sấm chớp rền vang. Trong mưa gió lất phất, một chiếc xe ngựa tầm thường ra khỏi Hàn Môn Thành. Đánh xe là một thiếu niên non nớt, mặc áo tơi tối màu, nón lá lớn che khuất nửa khuôn mặt nhỏ nhắn.
Bên trong xe ngựa có trận pháp không gian, cực kỳ rộng rãi, trang trí nhã nhặn, có đệm mềm, có gối dựa, có bàn nhỏ.
Tiền Dự Chi nghiêng nghiêng dựa vào thành xe, phe phẩy quạt xếp, đi đưa tiễn cặp đạo lữ này một đoạn đường: “Hết cách rồi, pháp khí phi hành quá nổi bật. Hàn Môn Thành nhìn như thái bình, thật ra người nhiều mắt tạp, có vài kẻ, rảnh rỗi không có việc gì, lén lút theo dõi khắp nơi. Các ngươi rời khỏi thành ba trăm dặm, đổi lại thành pháp khí phi hành, đến nhan gian biên giới, xuyên qua bình phong che chở bẳng gió mạnh, đến Giới Ngoại Chi Địa…”
Nói tới đây, chính hắn cũng cảm thấy hết sức phiền toái, không khỏi quay sang Tễ Tiêu: “Ta nhớ, trước đây ngươi ở Hãn Hải bí cảnh, có bố trí một truyền tống trận, nối thẳng đến Giới Ngoại Chi Địa.”
Tễ Tiêu đang lột hạt thông cho Mạnh Tuyết Lý: “Trước đây quả thật có.”
Đưa tiễn trong lúc trời mưa, khó tránh khỏi khiến người ta nảy sinh lòng thương cảm. Tiền Dự Chi sâu kín than thở:
“Đáng tiếc, bí cảnh bị ngươi chơi nổ rồi. Ngươi làm nó nổ, nổ mất bao nhiêu tiền, ngươi có biết không?”
Tễ Tiêu thật sự không biết, đành phải yên lặng, đưa nhân hạt thông cho Mạnh Tuyết Lý. tỏ ý tiểu đạo lữ mau ăn.
Tiền Dự Chi kéo Mạnh Tuyết Lý lại, nụ cười hiền hòa thân thiết: “Tuyết Lý, ngươi cũng coi như nửa chủ nhân của Hanh Thông Tụ Nguyên. Đoạn đường này, làm phiền ngươi nhiều chú ý. Tễ Tiêu sư huynh không để tâm đến chuyện vụn vặt, ta cũng chỉ có thể nhờ ngươi thôi.”
Mạnh Tuyết Lý thầm nghĩ, ông chủ Tiền Dự Chi còn rất có tình người, giống một cây cổ thụ, vươn ra tán cây to lớn, che chở hoa cỏ nhỏ dưới chân. Hắn cho bán yêu, bán ma một chốn dung thân, khiến bọn họ không cần phải dãi gió dầm mưa.
Mạnh Tuyết Lý lúc này vỗ ngực bảo đảm nói: “Ngươi yên tâm! Không cần ngươi nói, ta cũng sẽ chăm sóc tốt bọn hj, nhất định bảo vệ Nguyễn Khôi, Bích Du bình an, không mất một sợi lông!”
Tiền Dự Chi: “Ý ta là, trên đường thiếu ném hàng, chuyến này kiếm nhiều tiền chút.”
Mạnh Tuyết Lý: “…À.”
Tiền Dự Chi: “Vẻ mặt gì vậy? Ta làm buôn bán, cũng không phải mở thiện đường. Cười thì cười, nháo thì nháo, nên kiếm tiền, nhất định phải kiếm!”
Yêu giới khoáng sản phong phú, nhưng yêu tộc không giỏi luyện khí, mỏ quặng hiếm đến đâu cũng chỉ là đá. Ám Hành mang khoáng sản đến nhân giới, bán cho luyện khí sư đúc thành vật phẩm, mang quần áo, mỹ khí, rượu ngon từ nhân gian, bán cho đại yêu thích hưởng lạc. Đại yêu ỷ vào mình có yêu lực mạnh mẽ, không thèm dùng pháp khí. Pháp khí nhỏ của nhân giới có thể bán cho tiểu yêu phòng thân. Mua đi bán lại, lời lãi cực cao.
Mạnh Tuyết Lý có chút không hiểu: “Ngươi kiếm được nhiều tiền như vậy, tại sao ở phòng bí mật của tổng hành tại đây không bố trí một cái truyền tống trận, nối thẳng đến Giới Ngoại Chi Địa. Như vậy bớt đi được bao nhiêu việc.”
Dựa vào số linh thạch tích trữ của Hanh Thông Tụ Nguyên, hoàn toàn có thể đủ cung cấp cho một cái truyền tống trận khoảng cách xa. Quản sự, tiểu nhị Ám Hành, có thể không cần xuyên qua bình phong gió mạnh, nguy hiểm theo đó cũng giảm dần.
Tiền Dự Chi dùng ánh mắt “sao không ăn thịt ta luôn đi” nhìn y: “Truyền tống trận khoảng cách xa là đặc quyền của cường giả. Trận pháp chỉ cố định một nơi, nếu để người khác biết được vị trí cụ thể, là có thể ở Giới Ngoại Chi Địa bố trí cạm bẫy, há miệng chờ sung, qua một bắt một, qua nhiều bắt nhiều. Trận pháp rơi vào tay người khác, hắn còn tìm hiểu nguồn gốc đánh tới cửa.”
“Thì ra là vậy.” Mạnh Tuyết Lý nghĩ đến tai thỏ của Nguyễn Khôi, “Há miệng chờ sung, câu này, rất chuẩn.”
Y kéo tay áo Tễ Tiêu: “Tại sao ngươi ở cửa vào Hãn Hải bí cảnh, có thể bố trí truyền tống trận ngẫu nhiên, khiến đệ tử dự thi đến các nơi khác nhau trong bí cảnh?”
Tiền Dự Chi cướp đáp: “Bởi vì đó là bí cảnh của hắn, hắn nắm trong tay không gian quy tắc. Nói đơn giản hơn, hắn tương đối mạnh.”
Tễ Tiêu gật đầu: “Coi là vậy đi.”
Tiền Dự Chi cười nói: “Tễ Tiêu chân nhân, Tễ Tiêu sư huynh, thân thể hiện tại của ngài thế nào? Khi nào khôi phục thần thông, có thể giúp sư đệ giải quyết vấn đề này hay không?”
Tễ Tiêu: “Chưa tới nửa năm, có thể thử một lần.”
Tiền Dự Chi hài lòng. Hắn hiểu sự khiêm tốn của Tễ Tiêu, “Có thể thử một lần” ý là không thành vấn đề, ổn thôi, Tễ Tiêu sẽ giúp hắn nghĩ cách.
Suy nghĩ theo chiều hướng khác, lại cảm thấy chỗ nào là lạ: “Trọng tu một lần, tiến cảnh nhanh hơn so với trước đây, thật là không có thiên lý. Thái Hành chân nhân nếu biết được, chắc phải tức chết.”
Đưa quân ngàn dặm chung quy vẫn phải từ biệt, trước khi chia tay, Tiền Dự Chi dặn dò hai vị quản sự Ám Hành: “Lần này phải tiến bộ hơn so với lần trước, kiếm nhiều hơn ba thành, có thể chứ?”
Bích Du bay ra giữa hai tai thỏ, hóa thành hình người, là một tiểu thiếu niên mặc quần áo màu xanh da trời.
“Ông chủ, điều này căn bản không được.”
“Nguyên tắc của chúng ta là gi?”
Bích Du, Nguyễn Khôi theo bản năng giật mình, cùng hô: “Hanh Thông Tụ Nguyên không gì không thể-”
Tiền Dự Chi hài lòng nói: “Đúng rồi, chỉ cần làm tốt, dùng hai cánh hai móng sáng tạo nên kỳ tích.”
Hai vị quản sự trố mắt nhìn nhau.
Mạnh Tuyết Lý trợn mắt há mồm.
Sau khi Tiền Dự Chi rời khỏi, Bích Du lay lay bả vai Nguyễn Khôi: “Ta xong rồi, ta muốn chết! Ngươi mau trở về nguyên hình!”
Nguyễn Khôi uất ức than thở: “Ngươi phiền quá nha.”
Hắn bất đắc dĩ ngồi xuống, hóa thành một con thỏ tai đốm, nhảy vào trong lòng Bích Du.
Lông thỏ dày mềm mại, Bích Du ôm hắn vuốt ve vài lượt, vùi mặt vào cái bụng mềm của thỏ.
Cuối cùng, hắn ngửa đầu hít sâu một hơi: “Ta khỏe lại rồi.”
Lao động thiếu nhi thu hồi nước mắt ưỡn ngực ngẩng đầu, lần nữa đối mặt với áp lực cuộc sống và công tác.
Mạnh Tuyết Lý ở bên cạnh nhìn đến nóng mắt: “Thật hạnh phúc, yêu không bị trụi lông!” Y không chỉ hâm mộ, hơn nữa tâm động, “Ta cũng muốn – ái!”
Bỗng nhiên gáy y căng thẳng, thì ra là bị Tễ Tiêu túm lấy. Tễ Tiêu không nói lời nào, ánh mắt trong suốt, nghiêm túc chăm chú nhìn y.
Mạnh Tuyết Lý lập tức thay đổi lời nói, tựa sát vào đạo lữ tỏ vẻ trong sạch: “Ta không muốn.”
Tễ Tiêu thả lỏng tay, nhẹ nhàng vuốt ve y.
Hai con bán yêu, một con Thận thú, cùng một đôi đạo lữ nhân tộc, ngồi thuyền bay cỡ nhỏ, đến biên giới nhân giới.
Nguyễn Khôi dưới sự giảng giải sai lầm của Bích Du, đã tiếp nhận sự thật “Sư đồ nhân giới chính là chung đụng như vậy”. Bích Du hóa thành chim bói cá, vùi giữa hai tai hắn.
Chim bói cá khéo nói, ríu ra ríu rít: “Quy củ của Yêu giới không giống với nhân gian, các Yêu Vương kiêng kỵ nhiều, vì sự an toàn của chuyến đi, các ngươi đừng chê ta dài dòng.”
Mạnh Tuyết Lý cười cười: “Không chê, ta thích nghe những thứ này.”
Bích Du: “Ngươi thích? Vậy tốt quá rồi. Ta cũng thích nói chuyện phiếm.”
Mạnh Tuyết Lý còn nhớ, Tiền Dự Chi từng nói các bán yêu tính tình cổ quái, liền hỏi: “Trước không nhắc đến yêu bên ngoài, hai ngươi có kiêng kỵ gì sao?”
Bích Du: “Trước khi ăn cơm không thể bảo ta hóa thành nguyên hình, bảo ta ca hát trợ hứng.”
Nguyễn Khôi: “Sau khi ăn xong không thể bảo ta hóa thành nguyên hình, dùng ta lau miệng lau tay.”
Mạnh Tuyết Lý nghe mà muốn rơi lệ, Tiền Dự Chi đã làm cái gì, hắn còn là người sao.
Tễ Tiêu đưa cho hai vị bán yêu một túi hoa quả khô, tỏ vẻ an ủi.
Bích Du, Nguyễn Khôi mừng rỡ, luôn miệng nói cảm ơn.
Bích Du: “Ở Yêu giới, Yêu Vương có lãnh địa xưng là “Đại vương”, yêu tướng dưới trướng Yêu Vương, xưng là “đại nhân”. Hiện nay Yêu Vương ít dần, lãnh địa của Linh Sơn Đại Vương kéo dài qua Yêu giới nam bắc, nhưng có một số đại yêu, bên ngoài thần phục. cống nạp cho Linh Sơn Đại Vương, ngấm ngầm vẫn cho rằng mình là chúa tể một phương, cho nên khi chúng ta đi qua Hắc Sơn, Bạch Hà, Hồng Lâm, vẫn phải gọi bọn họ là “Đại vương”, tránh cho bọn họ mất hứng.”
Mạnh Tuyết Lý gật đầu, tỏ ý đã biết.
Nguyễn Khôi nói tiếp: “Đến Yêu giới, có bọn tiểu nhị tiếp ứng, đút lót dọc theo đường đi, tóm lại bỏ tài không bỏ mạng. Đợi đến lúc tới Ám Hành, kỳ trân dị bảo nhân giới đại khái còn lại một nửa, sẽ bán đi một ít. Không trực tiếp bán cho Đại vương, trước bán cho tiểu yêu tướng, từ bọn họ tầng tầng hướng lên trên cống nạp, vậy sẽ được Yêu Vương ban thưởng, thế nhưng điều đó không quan hệ gì tới chúng ta, chúng ta chỉ ở trong bóng tôi. Như vậy an toàn, tiếng gió không đúng liền bỏ chạy.”
Mạnh Tuyết Lý nghiêm túc nghe, lúc y còn làm Yêu Vương, chính là kẻ được hưởng thụ cống nạp kia, không ngờ sau lưng còn có mạng lưới phức tạp như vậy.
Mạnh Tuyết Lý hỏi: “Các nơi buôn bán khắp nơi, đã gặp Linh Sơn Đại Vương chưa?”
Nguyễn Khôi cả kinh: “Ai dám gặp chứ?”
Bích Du: “Ta nghe nói, sở thích của hắn là ngược sát phản bội yêu mua vui, tính tình hung ác tàn bạo. Dưới trướng của hắn vốn có năm vị yêu tướng, có hai vị từng giương cờ làm phản, tự lập làm vương, nhưng lại thua trong tay hắn, bị giam vào Trấn Yêu Tháp, nhận đủ hành hạ.”
Nguyễn Khôi nghe nhiều, không sợ nữa, nhưng theo bản năng của thỏ, vẫn run lẩy bẩy.
Mạnh Tuyết Lý ngây ngẩn: “Hắn giết yêu, không phải vì mua vui, mà để dọa nạt. Nếu nói đến sở thích, hắn thích vẽ, đánh đàn, đi học…”
Bích Du hoài nghi mình bị lừa: “Vẽ tranh đánh đàn là loại sở thích gì? Nào có yêu thích mấy thứ này?”
Vừa hay Thận thú tỉnh ngủ, hơi híp mắt, từ trong tay áo của Mạnh Tuyết Lý thò đầu ra ngoài, thở ra hít vào.
Hai vị bán yêu khiếp sợ không thôi: “Yêu khí thật là mạnh mẽ thuần khiết, đây là vị Đại vương nào vậy?”
Thận thú ngơ ngá há miệng: “Ngao.”
Mạnh Tuyết Lý cảm thấy mất mặt: “Đây là đạo cụ diễn kịch của sư đồ chúng ta. Khụ, đừng để ý đến nó, chúng ta trò chuyện tiếp.”
Thận thú lắc lư đầu, lại lùi về trong tay áo.
Trong thuyền bay một hồi trầm mặc.
Lát sau, Nguyễn Khôi nhỏ giọng hỏi: “Mạnh trưởng lão, các ngươi nói muốn giả trang thành yêu, là định giả thành yêu tướng hay yêu tướng?”
Hai vị bán yêu rốt cuộc ý thức được, lần này bọn họ thật giống như kiếm nhiều tiền.
Mạnh Tuyết Lý chỉ Tễ Tiêu. Rầu rĩ nói: “Hắn như vậy, giả thành tiểu yêu cũng không giống lắm mà.”
Tễ Tiêu nghe vậy không biết làm sao cười cười.
Hắn đang bóc hạt thông, cho dù làm loại việc vớ vẩn này, hắn vẫn thẳng lưng, khí chất bất phàm, giống như đang lau kiếm trước án.
“Nói cũng đúng.” Nguyễn Khôi lo lắng hơn cả Mạnh Tuyết Lý, “Ta cảm thấy giả thành đại yêu, hắn cũng không giống.”
Bích Du nhanh trí, nói với Tễ Tiêu:”Chi bằng, ngươi giả thành thị sủng của Mạnh trưởng lão đi! Kiếm tu lãnh ngạo bị đại yêu ngang ngược cưỡng bách…”
Còn chưa dứt lời, Mạnh Tuyết Lý cả kinh thất sắc: “Không được không được!”
Đồng thời truyền âm với Tễ Tiêu: “Ngươi hãy tin ta, ta không có âm thầm mua chuộc hắn! Chúng ta không cùng một phe!”
Lại nghe Tễ Tiêu mở miệng nói: “Có thể.”
Hắn sờ gáy Mạnh Tuyết Lý, để tiểu đạo lữ thả lỏng chút: “Diễn kịch mà thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.