Kiếm Vương Triều

Chương 97: Hoa trên nước




Nghe được giọng nói quen thuộc đó, Thẩm Dịch trước tiên liền cảm thấy vui mừng. Biển bụi gai trong lãnh địa của Mân Sơn Kiếm tông này được bao phủ bởi một pháp trận kỳ dị nên chỉ có ở khoảng cách cực gần thì hình ảnh và âm thanh mới không bị ngăn trở, chính vì thế không thể nào nhìn thấy được những người ở phía đằng xa. Hắn không thể đoán được sẽ gặp lại Tạ Trường Thắng vào đúng lúc này, nhưng vẫn cảm nhận được gã ngay tức khắc.
Hắn thực sự không ngờ được có thể gặp được Tạ Trường Thắng vào lúc này.
Nhưng hắn lại lập tức cảm thấy khẩn trương và bất an đến cùng cực.
Bởi vì hắn biết rõ đây không phải là chuyện tiền bạc có thể quyết định được, cho nên trong nháy mắt tiếp theo hắn liền vô thức hét lên một câu với Tạ Trường Thắng đang đi tới trên con suối: " Tạ Trường Thắng, ngươi đi mau."
Ai cũng có thể nghe được sự ân cần thực sự bên trong tiếng la hét của hắn, vậy mà Tạ Trường Thắng lại chẳng có vẻ gì là cảm kích, còn cười lạnh một tiếng: " Đi cái gì mà đi, mau cái gì mà mau, có thể dễ dàng đi mau được thật sao?"
Thẩm Dịch liền há hốc mồm, trong nhất thời cũng cừng đờ.
Lúc này hắn mới hoàn toàn thấy rõ được bóng hình Tạ Trường Thắng.
Đúng là Tạ Trường Thắng rất khó đi được mau.
Ngoài trừ việc cũng bị rất nhiều gai đâm vào giống như hắn, trên ngực, bụng và sau lưng Tạ Trường Thắng (*) còn có rất nhiều vết thương kinh khủng đang há miệng, những vết thương đó đã mưng mủ từ lâu, tuy rằng không biết Tạ Trường Thắng đã dùng phương pháp gì để cầm được máu nhưng những đám mủ đó trông còn khó chịu hơn cả những vết thương đang chảy máu đầm đìa.
(*) Nguyên bản là Thẩm Dịch nhưng có lẽ tác giả viết nhầm, ở đây đang miêu tả Tạ Trường Thắng.
Chuôi Tinh kiếm có pha lẫn rất nhiều sợi tơ vàng lúc này đang được Tạ Trường Thắng dùng như một cây gậy chống.
Lần trước Thẩm Dịch nhìn thấy Tạ Trường Thắng thì hắn vẫn còn đang bừng bừng khí thế, quần áo sang trọng, vậy mà giờ đây trông hắn như một tù nhân phải chịu trọng hình trong thủy lao, sự tương phản đó càng làm cho nội tâm của Thẩm Dịch chấn động dữ dội hơn.
"Thật không biết tại sao Tiết động chủ lại thu ngươi làm quan môn đệ tử."
Nhìn bộ dạng cứng đơ của Thẩm Dịch, sắc mặt đang tái nhợt vô cùng của Tạ Trường Thắng cũng lộ ra vẻ tức giận, hắn cười lạnh nói: " Ngươi quả là khác xa so với Đinh Ninh, nếu là hắn thì chỉ sợ ta chỉ cần ngồi chơi xem cuộc vui, đâu cần phải lãng phí sức lực mà hỗ trợ chứ."
Thẩm Dịch có chút xấu hổ nói: "Ta tất nhiên là không bằng được Đinh Ninh sư huynh."
Lồng ngực của Tạ Trường Thắng phập phồng dữ dội, tựa như Thẩm Dịch làm cho hắn càng tức giận thêm, nhưng hắn vẫn cố đè nén lửa giận xuống, sắc mặt trở nên âm trầm, nhìn Liệt Huỳnh Hoằng hỏi: "Xem ra ngươi không hề muốn tiếp nhận lời đề nghị của ta?"
Liệt Huỳnh Hoằng nhìn hắn, nhớ lại một kiếm vừa nãy của Tạ Trường Thắng, không hề trả lời.
"Nếu như hai người chúng ta mà còn không đối phó được với hắn thì thà chết luôn ở đây cho xong." Trên mặt của Tạ Trường Thắng xuất hiện một màn sương lạnh, hắn nói với Thẩm Dịch.
Thẩm Dịch khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, tuy rằng lúc này cảm giác run rẩy trên cánh tay đã miễn cưỡng biến mát nhưng hắn vẫn cảm giác mình và Tạ Trường Thắng không thể đối phó nổi với Liệt Huỳnh Hoằng.
Liệt Huỳnh Hoằng vẫn không hề đáp lại như trước.
Gã xuất kiếm, không hề có bất kỳ dấu hiệu nào báo trước.
Xuất kiếm với Tạ Trường Thắng.
Tuy rằng một kiếm cách không chấn động của Tạ Trường Thắng vừa rồi vô cùng thần diệu, nhưng bất luận nhìn từ phương diện nào thì tình trạng cơ thể của hắn đã chênh lệch với gã đến cực điểm, so với Thẩm Dịch thì còn dễ đối phó hơn.
Trong không gian trước người gã đột nhiên xuất hiện hơn mười đạo kiếm quang màu lam nhạt.
Trong hơn mười đạo kiếm quang đó đã ẩn chứa một lực lượng đáng sợ, mà khi Liệt Huỳnh Hoằng xé gió lao về phía trước, trường kiếm của gã lại chếch xuống, kéo lê trên mặt đất, từng luồng Chân Nguyên trong cơ thể gã được truyền ồ ạt vào trong thân kiếm, khiến bụi đất không ngừng bị xới tung lên, giống như những chiếc vây cá mập đang không ngừng nhô lên khỏi mặt đất mà quẫy đạp, không thể đoán được sẽ có biến hóa gì được sinh ra trong chớp mắt tiếp theo.
Nhìn thấy Kiếm thế kỳ quái như vậy, con ngươi của Tạ Trường Thắng liền co rút kịch liệt, nhưng hắn không hề né tránh mà lại đứng thẳng lên, chém ra một kiếm về phía trước.
Thẩm Dịch kinh hãi hét lên một tiếng.
Đạo kiếm quang của Tạ Trường Thắng nhỏ yếu quá mức, so với kiếm quang của Liệt Huỳnh Hoằng thì nó chỉ như một ánh nến đang lập lòe, chỉ trong nháy mắt sau là sẽ tắt. Điều quan trọng nhất là một kiếm kia của Tạ Trường Thắng được xuất ra quá sớm, trông như hắn đã phí công mà chém vào trong không khí.
Liệt Huỳnh Hoằng cũng có chút kinh ngạc, nhưng gã lại cảm thấy Tạ Trường Thắng không thể yếu như vậy.
“Hô!”
Gã vừa sinh lòng cảnh giác thì trong không khí đã có một cỗ khí tức khô nóng được tuôn ra.
Một đám mây chân thực màu vàng đang bùng cháy được tạo ra, lập tức vượt qua không gian mấy trượng mà đánh vào người gã.
Những sợi tóc đang tung bay của gã lập tức trở nên vàng hoe, khô khốc, sau đó chúng bốc cháy.
Nhưng động tác của gã vẫn ổn định dị thường, thanh kiếm vẫn tiếp tục kéo lê trên mặt đất .
Từng sóng khí hình đuôi cá được thanh trường kiếm trong tay hắn phát ra, chúng hòa cùng màn kiếm quang trước người hắn rồi sinh ra một biến hóa kỳ dị: trước người hắn bỗng như có những chùm bọt nước màu lam nhạt đang tỏa ra, mà ở chính giữa đám bọt nước đó có một lực hút kinh khủng được hình thành.
Giống như đầu của một cự kình (*) đang mở miệng.
(*) Cự kình: Con cá kình lớn
Tất cả những đám mây vàng đang thiêu đốt kia đều bị dập tắt, bị đầu cự kình kia nuốt chửng.
Thẩm Dịch ở phía sau Liệt Huỳnh Hoằng liền kêu to lên một tiếng tràn đầy sự khiếp sợ.
Hắn có thể cảm nhận được lực hút kỳ dị kia đến từ bản thân thanh kiếm trong tay Liệt Huỳnh Hoằng, đồng thời cũng có thể khẳng định Tạ Trường Thắng không sao tiếp được một kiếm này.
Cho nên hắn liền liều lĩnh ra tay toàn lực, sử dụng kiếm chiêu nhanh nhất của mình.
Một tia chớp sáng ngời được tạo ra từ thanh kiếm của hắn, luồng lôi điện đi ngoằn ngoèo trong không khí, đánh vào sau lưng Liệt Huỳnh Hoằng.
Kiếm thế phía trước của Liệt Huỳnh Hoằng từ trước đến giờ vẫn chưa hề dừng lại thì đúng lúc này đã bị ép cho phải đổi hướng, hắn liếc mắt về phía sau, thanh kiếm trong tay liền ngăn chặn chuẩn xác đạo Lôi quang của Thẩm Dịch.
Một tiếng “Đang” chấn động vang lên, những đạo lôi quang bắn tung tóe ra bốn phía, như hoa lửa bắn ra khi đổ nước vào sắt đang rèn. Liệt Huỳnh Hoằng đã đến ngay trước người của Tạ Trường Thắng.
Hô Hấp của Tạ Trường Thắng dừng lại hoàn toàn, mắt hắn híp lại như một đường chỉ mỏng.
Hắn quát lên một tiếng chói tai, hoành ngang thanh kiếm chém về phía động mạch cổ của Liệt Huỳnh Hoằng.
Tay trái của Liệt Huỳnh Hoằng đánh ra, vỗ cực kỳ chuẩn xác vào thân kiếm của Thẩm Dịch đúng vào khi màn kiếm quang chỉ còn cách cổ hắn một thước (*).
(*) 1 thước = 0,33m
‘Ầm!’, một tiếng nổ lớn vang lên, trong không khí như có những làm sóng cực lớn tỏa ra từ vụ nổ.
Hô hấp của Tạ Trường Thắng dừng lại, hắn chỉ cảm thấy cánh tay phải đã tê dại, hoàn toàn mất đi cảm giác. Tay trái của hắn liền duỗi ra trong vô thức, nắm chặt lại thanh kiếm đang sắp rời khỏi tay kia. Nhưng đúng lúc này, hắn nhìn thấy những làn sóng khí tàn dư kia đang đánh vào cánh tay của mình.
Hắn dứt khoát quay đầu lại.
Cánh tay đó đã bị bẻ quặt khỏi vai của hắn.
Một tiếng ‘rắc’ vang lên.
Một âm thanh như tiếng gãy của củi khô vang lên từ trên vai hắn.
Dưới chân hắn, hai đám bọt nước liền bắn ra tung tóe, trong nháy mắt tiếp theo một tiếng kêu đau đớn vang lên, thân thể của hắn gục xuống, cả người ngã ngồi về phía sau tựa như một viên đá bị quăng xuống từ trên không, nện mạnh vào trong làn nước suối phía sau.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Thẩm Dịch đang tiếp cận phía sau lưng của Liệt Huỳnh Hoằng liền kinh hãi đến cực điểm, Chân nguyên trong người liên tục điên cuồng tuôn ra, nhập vào thanh trường kiếm trong tay.
Thân kiếm đen như mực bỗng phát ra một luồng sáng dài mỏng màu xanh kỳ dị, trông giống như có rất nhiều dây leo màu xanh đang sinh trưởng.
Liệt Huỳnh Hoằng cũng không thèm nhìn, chỉ tiếp tục lật tay chém ra.
Hắn mặc kệ cho thanh kiếm trong tay mình bị lực lượng của thanh ‘Hận Triền Chi’ hút vào, tựa như dùng một cây côn sắt đập tới.
Hô hấp của Thẩm Dịch dừng lại hoàn toàn.
Tay trái của hắn thu về phần eo của mình nhanh như chớp, sau đó lại duỗi ra phía trước.
Hắn còn có một thanh kiếm, một bội kiếm (*) chưa từng được sử dụng.
(*) Bội kiếm: Thanh kiếm đeo trên người thì được gọi là bội kiếm.
Lúc này Chân nguyên của hắn đều đã truyền vào trong thanh “Hận Triền Chi” trong tay phải, không hề còn lại chút Chân nguyên nào để rót vào thanh kiếm trong tay trái này, nhưng dù sao thanh kiếm thứ hai này cũng sắc bén dị thường.
Toàn bộ Chân nguyên của hắn đều rót vào thanh “Hận Triền Chi” trong tay phải, nhưng tất cả tinh thần lại tập trung vào thanh kiếm bên tay trái.
Kiếm này hội tụ tất cả tâm trí và hi vọng của hắn, nhanh như chớp đâm về phía ngực của Liệt Huỳnh Hoằng.
‘Xoẹt’, một tiếng rách vang lên.
Áo của Liệt Huỳnh Hoằng bị mũi kiếm kia xé rách.
Nhưng sắc mặt hắn lại không hề có bất kỳ biến hóa gì.
Thanh kiếm trong tay hắn lúc này đang va chạm cùng thanh “Hận Triền Chi”.
Lực chấn động vô cùng mạnh mẽ được sinh ra trên thanh kiếm của hắn.
Đôi mắt Thẩm Dịch tràn đầy cảm giác không thể tin nổi, hắn cảm thấy như có một ngọn núi áp tới thân thể mình, va chạm kịch liệt.
“Phụt” một tiếng, miệng hắn phun ra một ngụm máu tươi.
Thân thể của hắn mất khống chế mà bay đi.
Thanh kiếm trong tay trái của hắn vẫn giữ nguyên thế đâm mãnh liệt, tuy nhiên mũi kiếm lại tách ra khỏi da thịt của Liệt Huỳnh Hoằng, ngày càng cách xa.
Rầm!
Thân thể của Thẩm Dịch nặng nề rơi xuống đất, làm tóe lên những mảng cây gai gãy vụn cùng vô số bụi mù.
Va chạm mạnh làm cho Thẩm Dịch không thở nổi, khiến hắn ho sặc sụa, lúc này toàn thân hắn không hề đau đớn mà chỉ cảm thấy lạnh lẽo, càng lúc càng lạnh như băng.
Trước đó hắn đã sớm lường được hai người dù liên thủ cũng chưa chắc đã là đối thủ của Liệt Huỳnh Hoằng, nhưng hắn thực sự không thể ngờ rằng dù đã dùng đến cách đánh lưỡng bại câu thương thì hai người vẫn không tạo ra được bất kỳ uy hiếp gì với gã, thậm chí còn không chém nổi một vết kiếm nào lên người gã.
“Quá yếu”
Tịnh Lưu Ly lắc đầu, lạnh lùng nói ra hai tiếng.
Ánh mắt của nàng nhìn vào Tạ Trường Thắng đang bò lên từ con suối.
Trước đây Tạ Trường Thắng có thể khiến cho nàng chú ý không phải do hắn ưu tú mà là bởi trong mắt nàng thì hắn vô cùng ngu xuẩn
Trong mắt nàng, Tạ Trường Thắng chính là tên ít có khả năng vượt qua được biển bụi gai để thông qua cuộc tỷ thí này nhất.
Hai tiếng bình phẩm vừa nãy của nàng tất nhiên là nhằm vào Tạ Trường Thắng.
Tạ Trường Thắng còn đang ho khan dữ dội hơn cả Thẩm Dịch.
Hắn bị sặc không ít nước bùn, liền ho đến mức như muốn khạc cả phổi ra.
Trên người hắn vốn có những vết thương trắng bệch đã được cầm máu thì nay chúng đều nứt toác trở lại, chảy ra máu đỏ tươi.
Vai trái của hắn lún thấp xuống, xương cốt bên trong đã gãy lìa không còn hình dáng.
Nhưng Liệt Huỳnh Hoằng trước đó vẫn luôn lạnh lùng thì giờ đây khi nhìn vào hắn, lông mày của gã lại chau lên, đột nhiên cảm thấy một tia nguy hiểm.
Tịnh Lưu Ly không thể chứng kiến được nét mặt của Tạ Trường Thắng, nếu không thì nàng cũng sẽ có cảm giác nguy hiểm giống hệt với Liệt Huỳnh Hoằng lúc này.
Bởi vì lúc này trong ánh mắt của Tạ Trường Thắng không có bao nhiêu sợ hãi, ngược lại nó đang bùng cháy lên một loại chiến ý cuồng nhiệt, một hào khí muốn ngọc nát đá tan, thậm chí còn pha lẫn một chút kiêu ngạo nữa.
Khóe miệng của hắn cũng mang theo một nét cười cuồng ngạo khó có thể miêu tả thành lời.
“Ngươi cho rằng như vậy là có thể thắng sao?”
Hắn cúi gập người ho dữ dội rồi nói với Liệt Huỳnh Hoằng như vậy. Sau đó, hắn miễn cưỡng giơ thanh kiếm trong tay lên.
Thẩm Dịch lúc này mới chật vật đứng lên. Nhìn thấy động tác của Tạ Trường Thắng, hắn há hốc mồm kinh ngạc, không nói nổi nên lời.
Bởi vì đúng lúc này, Tạ Trường Thắng đang đứng trong dòng nước vẩn đục liền giơ kiếm lên cắt một vết trên chân mình.
Máu đỏ tươi tuôn ra từ trên đùi hắn, tựa như một đóa sen hồng cực lớn đang nở ra trên mặt nước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.