Kiếm Vương Triều

Chương 79: Bất bình




Đinh Ninh tiến lên một bước, những bông hoa trắng bay ra chém vào cổ tay Diệp Danh.
Bởi vì vừa bị đẩy lui một bước, nên một kiếm phản kích này của Đinh Ninh cũng không tính là nhanh, nhưng bởi vì Diệp Danh quá mức khiếp sợ, nên động tác của Diệp Danh lại chậm hẳn đi.
Hắn muốn thu kiếm, nhưng ở cái này một cái chớp mắt liền hiện Đinh Ninh mũi kiếm đã cắt về phía hắn năm ngón tay.
Cộng với khoảng cách quá ngắn, hắn không thể biến chiêu kịp.
Nên hắn đành buông tay, quăng kiếm.
Đinh Ninh hất mũi kiếm, làm thanh kiếm bay nghiêng ra ngoài, thoát khỏi phạm vi khống chế của Diệp Danh. Sau đó hắn dừng lại, không tấn công nữa, áy náy nhìn Diệp Danh: "Xin lỗi, Diệp Danh sư huynh."
Bởi vì quá mức khiếp sợ, nên Diệp Danh không để ý đến việc Đinh Ninh thừa lúc mình đang thất thần mà đánh bại mình, hắn trợn to mắt nhìn Đinh Ninh, lần nữa hỏi: "Đinh Ninh sư đệ, ngươi rõ ràng chỉ mới vừa phá cảnh, sao bây giờ tu vi lại tiếp cận tới cảnh giới Luyện Khí thượng phẩm?"
Đinh Ninh hiểu được cảm xúc của hắn hiện giờ, nên giải thích: "Nam Cung Thải Thục có tặng ta một viên đan dược, ta đã dùng nó lúc chiến đấu với Hà Triêu Tịch, nên tu vi mới tăng như vậy."
Thật sự đã chiến thắng Hà Triêu Tịch?
Nam Cung Thải Thục và Đinh Ninh hình như mới chỉ kết bạn với nhau lúc ở trong Kinh Quyển Động, sao lại có giao tình đến mức ngay cả đan dược tăng tu vi cũng tặng cho Đinh Ninh?
Diệp Danh bắt đầu tin lời nói ban nãy của Đinh Ninh, hắn ngơ ngác nhìn Đinh Ninh: "Hèn gì ngươi không chút do dự cự tuyệt Tạ Nhu, thì ra đã có quan hệ đến mức ấy với Nam Cung Thải Thục."
Đinh Ninh đỏ mặt: "Diệp Danh sư huynh, huynh nghĩ cái gì vậy, huynh như vậy sẽ làm ta không thể nói chuyện đàng hoàng với huynh được."
"Tới giờ ta mới hiểu ý nghĩa câu nói kia của ngươi."
Thời Hạ đi tới cạnh Đinh Ninh, nghiêm túc thi lễ với hắn: "Lúc giao thủ với ngươi, ta đã nói sẽ tận lực khống chế tu vi ở Luyện Khí hạ phẩm, ngươi nói nếu ta nghĩ như vậy, sẽ có thêm nhiều cơ hội được lịch lãm rèn luyện. Thì ra tu vi thật sự của ngươi sớm đã ở trên ta, nếu song phương đều xuất toàn lực, ngươi sẽ nhanh chóng dễ dàng đánh bại ta. Nhưng ngươi cũng cố ý áp chế tu vi ở Luyện Khí hạ phẩm để chiến đấu với ta, thuần túy đọ kiếm kỹ với ta, để ta học thêm được rất nhiều thứ, nên ta rất cảm ơn ngươi."
Đinh Ninh bình tĩnh đáp: "Ta lựa chọn như vậy, chính bởi vì ngươi đã lựa chọn như vậy trước, nên ngươi không cần cám ơn ta."
Thời Hạ lại khom mình hành lễ lần nữa, rồi quay người rời đi.
"Ngươi chỉ bằng kiếm kỹ thắng hắn?" Diệp Danh nhìn theo Thời Hạ, không thể tin được hỏi Đinh Ninh, "Đinh Ninh sư đệ, chỉ có một tháng thời gian, ngươi rốt cuộc đã tu luyện như thế nào?"
"Sư huynh, vấn đề huynh hỏi nhiều thứ quá, ta không giải thích hết ngay được, hay là ngươi tới đài xem lễ trước đi, sau này ta trả lời ngươi." Đinh Ninh chịu hết nổi, chìa tay ra: "Đưa lệnh phù ra!"
Cách chỗ Đinh Ninh vàDiệp Danh không, trên hai cây thông già, Trương Nghi vàTô Tần đang đứng đó.
"Sư đệ, Đinh Ninh tiểu sư đệ đích thực là thiên tài vạn người mới có, chúng ta làm sư huynh, lẽ ra phải toàn lực giúp đỡ hắn mới đúng, sao lại cứ trăm phương ngàn kế đối phó hắn?"
Nhìn Diệp Danh giao lệnh phù rồi ly khai, Trương Nghi xoay đầu lại, tận tình khuyên bảo Tô Tần.
Tô Tần lãnh đạm nhìn hắn, nhún người lướt xuống khỏi cây, bộ dạng muốn bỏ đi.
Trương Nghi phiền não, dậm chân, lớp vỏ thông dưới chân hắn bị chấn vỡ bay tung ra.
"Tô Tần sư đệ! Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?" Hắn tức giận hỏi.
Tô Tần quay người lại nhìn hắn, cười lạnh: "Ngươi cũng đâu phải ngày đầu tiên mới biết ta, ngươi phải biết, Tô Tần ta làm việc, chưa bao giờ bỏ dở nửa chừng."
"Đừng nghĩ tới chuyện xua người nào đó tới đối phó Đinh Ninh tiểu sư đệ nữa." Trương Nghi hạ xuống, đứng cách Tô Tần không xa, nói từng chữ một: "Ta tuyệt đối sẽ không cho phép ngươi làm vậy nữa."
Tô Tần cau mày.
Trương Nghi nhìn hắn, sắc mặt kiên nghị nói tiếp: "Nếu ngươi còn làm như vậy, ta sẽ ra tay."
"Có liều mạng cũng không thể nào chiến thắng sau cùng, người như vậy ngươi còn muốn bảo vệ hắn sao?" Tô Tần trào phúng: "Đã vậy, ta sẽ cho hắn ở lại thêm một ngày."
Trương Nghi cau mặt.
Tô Tần quay người bỏ đi.
Hắn lạnh lùng nhìn những chiếc lá rụng bị gót giày của hắn đè lún vào trong bùn, bị hòa nhập vào trong lớp bùn đó, khóe miệng nhếch lên lạnh lẽo.
Hắn và Trương Nghi có cách nhìn khác hẳn nhau về Đinh Ninh và những sư đệ của mình.
Trương Nghi nói phải giúp đỡ lẫn nhau. . . Nhưng trong mắt hắn, trong thế giới Tu Hành Giả, chỉ tồn tại hai loại khả năng, giẫm người hoặc bị người giẫm.
Nếu không phải là người giẫm lên, thì chính là những chiếc lá rụng bị giẫm nhập vào trong đất bùn kia, từ từ bị hư thối, trở thành thứ tầm thường vô dụng.
Những kẻ càng làm người khác chú ý, càng bất phàm, như Trương Nghi và Đinh Ninh, càng sẽ bị người ta tìm cách đạp xuống sớm.
Hắn chỉ là đố kị, chứ chưa bao giờ sợ hay coi những người này là địch.
Bởi vì nếu sợ thiên phú của đối thủ, thì sau này làm sao còn dũng khí để chiến thắng những đối thủ mạnh hơn, vượt qua những quan ải đầy nguy hiểm trên con đường tu hành?
Bốn cột khói báo động được dấy lên.
Tô Tần chậm rãi đi về phía khu vực có bốn cột khói báo động đó.
***
Cùng lúc ấy, một đệ tử mặc trang phục Thanh Đằng Kiếm Viện, diện mạo không hề xuất chúng, trầm mặc đi về phía khu vực có khói báo động.
Tay phải hắn thỉnh thoảng lại thò vào trong ngực, chạm vào bao vải bọc thanh tiểu Kiếm.
Khí tức từ thanh kiếm làm cho hắn cảm thấy ấm áp, và cả khát khao.
Hắn là Mặc Trần.
Đột nhiên hắn dừng lại, vì từ trong đám sương phía trước có một người mặc trang phục đệ tử Thanh Đằng Kiếm Viện bước ra.
Đó là một thiếu niên dáng người rất cao lớn, trên lưng đeo hai thanh trường kiếm màu vàng kim óng ánh.
"Mặc sư huynh, xin lỗi."
Gã thiếu niên áy náy thi lễ một cái, hai tay rút hai thanh trường kiếm ra, "Hôm nay ta chưa chiến đấu với ai, hơn nữa bây giờ đối thủ càng ngày càng ít, khó mà tìm được."
Mặc Trần đương nhiên biết người này. Y tên là Lệ Đan Hà, là người có hy vọng được tiến vào tốp ba sau cùng của Thanh Đằng Kiếm Viện trừ Hà Triêu Tịch. Tu vi của hắn dù không bằng Hà Triêu Tịch vàTrương Nghi, nhưng cũng đã phá đệ Nhị Cảnh, bước chân vào Chân Nguyên cảnh.
Biết với thực lực bản thân, không thể nào thắng được người này, Mặc Trần thò tay vào trong ngực, thi lễ Lệ Đan Hà, nói khẽ: "Lệ sư đệ, xin lỗi."
Lệ Đan Hà nao nao.
Hắn tưởng Mặc Trần thấy buồn và thất vọng quá nên nói nhầm, nên hắn khẽ ho, giơ song kiếm lên, ra tư thế mời đối phương.
Mặc Trần ngẩng đầu lên.
Trái tim hắn đập thình thịch, đôi mắt lấp lánh ánh sáng.
Ánh mắt khác thường ấy, làm cho Lệ Đan Hà cảm thấy bất an.
Mặc Trần truyền chân khí vào trong bàn tay.
Đồng tử Lệ Đan Hà co lại.
Bao vải bọc thanh tiểu kiếm bị chân khí của Mặc Trần xé thành phấn vụn, lúc thanh tiểu Kiếm lộ ra không khí, chân khí chung quanh tiểu Kiếm lập tức bị những dấu phù văn rậm rạp thôn phệ hút vào.
Oanh một tiếng nổ nhẹ.
Thanh tiểu kiếm tỏa ra hào quang chói mắt, vô số quang tuyến như những sợi bồ công anh từ trong thân kiếm chui ra, nhanh chóng bành trướng khí tức, chấn nát thắt lưng của Mặc Trần, làm cho áo khoác của hắn bay thỏa thích.
Trong mắt Lệ Đan Hà tràn đầy sự sợ hãi, hắn vô thức nuốt từng ngụm nước bọt.
Cảm thụ được khí tức đáng sợ trên thân kiếm của đối phương, chân nguyên trong cơ thể hắn cũng không hề giữ lại, cuồn cuộn rót vào hai thanh trường kiếm.
Hai thanh kiếm của hắn màu vàng kim óng ánh, nhưng thân kiếm lại đỏ rực.
Từ lúc chân nguyên rót vào, những vòng ánh sáng vàng và đỏ cuộn vào nhau, khiến hai thanh kiếm nhìn hệt như hai ánh nắng chiều cháy rực.
Mặc Trần bay tới, chém thẳng vào hai ánh nắng chiều rực rỡ đó.
Lúc xuất kiếm, trong đầu hắn xuất hiện rất nhiều hình ảnh.
Hắn nhìn thấy người Mặc hậu phủ hoàn toàn coi hắn là không khí, hắn nhìn thấy người Mặc gia ở An Thành phải ăn mặc tiết kiệm sống qua ngày, thấy mình lúc rời khỏi Trường Lăng, vô số người với ánh mắt chờ mong nhìn theo hắn. Hắn thấy mình ở Trường Lăng gặp phải trắc trở khắp nơi, không thể nào vượt qua được khảo hạch vào trong học viện mà hắn vô cùng khao khát, hắn nhìn thấy bóng mờ của Mặc phủ bao phủ lên mình, hắn thấy mình bất lực viết thư cho gia đình, thấy người trong nhà phải dùng đến mấy gốc dược thảo cuối cùng vốn để dành cho người già cầu sống, bỏ vào hộp ngọc, đưa tới nhà một vị đại nhân nào đó ở Trường Lăng. Hắn thấy mình rốt cuộc cũng vào được Thanh Đằng Kiếm Viện, nhưng tầm thường vô vi.
Hình ảnh cuối cùng hắn nhìn thấy là thanh tiểu kiếm được bao phủ bởi những sợi hoa tuyết trắng.
Trong lòng hắn vô cùng bất bình.
Hắn muốn một kiếm chém hết những hình ảnh bất bình đó.
Bó hoa tuyết trắng và ánh nắng chiều rực rỡ chạm vào nhau.
Ánh nắng chiều rực rỡ trong mắt Lệ Đan Hà hoàn toàn biến mất, hắn chỉ còn nhìn thấy vô số bông hoa bồ công anh đang bay tới.
Hắn hoàn toàn ngừng thở.
Một sức mạnh khổng lồ đánh tới, bẻ gãy cả hai thanh kiếm trong tay hắn, sau đó lượn vòng, chém lên người hắn.
Hai luồng máu tươi từ người hắn phun ra.
Hắn phải lùi lại hơn mười bước, ngã ngồi phịch xuống đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.