Kiếm Vương Triều

Chương 77: Thuần túy so đấu kiếm kỹ




Thời Hạ cảm thấy những đóa hoa trên Tàn Kiếm của Đinh Ninh rất là đẹp mắt, mà cũng có vẻ thê lương.
Đinh Ninh bình thản, quên mất mình đang bị Tô Tần bức bách, chỉ muốn công bằng quyết đấu.
"Mời!"
Hắn trang trọng xuất kiếm.
Trong không khí vang lên những âm thanh xé gió, kiếm quang màu xanh đánh úp về phía ngực Đinh Ninh.
Đinh Ninh hoành kiếm, nhưng không huy kiếm đón đỡ.
Bởi vì kiếm quang màu xanh không đi theo đường thẳng giống những loại kiếm thế của Đại Tần vương triều, mà theo những động tác nho nhỏ của Thời Hạ, nó vặn vẹo, như một sợi Thanh Đằng uốn lượn, lúc mũi kiếm tới gần ngực Đinh Ninh, lại uốn lên đâm vào cổ hắn.
"Cái này là Triền Đằng Kiếm Pháp nổi danh của Thanh Đằng Kiếm Viện."
Tạ Nhu hướng dẫn cho Tạ Trường Thắng: "Kiếm pháp này kiếm thế rất đặc biệt, luôn uốn lượn, giống ngươi hồi còn nhỏ chơi với kẹo cây, kiếm thế khi đã nắm giữ được thuần thục, lúc tới đệ Ngũ Cảnh sử dụng phi kiếm, đi theo lộ tuyến của kiếm thế này, sẽ làm đối thủ không thể nào đoán chắc được mũi kiếm thật sự sẽ đi về hướng nào."
Tạ Trường Thắng nghiêm túc gật đầu.
Giống như một kiếm này, nhìn thì giống như đâm vào ngực, nhưng kiếm thế lại đảo đâm ngược lên trên, nếu lỡ chặn ở dưới, sau đó mới vội vàng dời lên trên để đỡ, thì sẽ bị chậm.
Nếu đó là quyết đấu phi kiếm, thì chỉ cần một tích tắc nhỏ bé, cũng đủ để quyết định sinh tử.
Hắn hiểu Tạ Nhu giải thích là để hắn đừng có quan tâm tới kết quả thắng bại, mà phải đặt trọng tâm vào kiếm thế.
Từ Hạc Sơn chau mày, mắt lập lòe dị quang.
Vì trong lúc hai người còn đang nói chuyện, Đinh Ninh đã đỡ được một kiếm này.
Mạt Hoa Tàn Kiếm hướng lên trên, che ngay trước cổ họng phía trước, cực kỳ tinh chuẩn chặn đứng mũi kiếm của Thanh Sương kiếm.
Sau đó hắn triển khai phản kích.
Hắn nhảy một bước sang bên, Tàn Kiếm đâm về phía cổ họng Thời Hạ.
Thời Hạ không thu hồi kiếm, chỉ uốn lượn cánh tay..., Thanh Sương kiếm đánhmột đường vòng cung, cắt ngược lại cánh tay Đinh Ninh.
Đinh Ninh rụt tay lại, mũi kiếm đỡ lấy mũi kiếm của Thời Hạ.
Những đốm hoa lửa tóe ra.
Thời Hạ lùi lại nửa bước, động tác khi mở khai khi hợp, thanh kiếm hoặc đập, hoặc vung, xoay ngang vắt dọc, khiến xung quanh hắn như mọc lên mấy gốc Thanh Đằng không ngừng vặn vẹo.
Trước người Đinh Ninh cũng dày đặc bóng kiếm màu xanh lá cây, cách hắn chừng một hai xích, bởi vì người trên đài xem lễ không hề nghe thấy âm thanh hai kiếm va chạm, giống như chúng không hề tiếp xúc với nhau.
Chỉ dựa vào nhìn thấy giữa những tầng lá xanh ấy không ngừng tóe ra những bông hoa lửa, mới biết hai người đã không ngừng chạm kiếm với nhau.
"Thời Hạ hình như đang áp chế tu vi, không muốn chiếm tiện nghi vượt cấp, nên cả hai chỉ thuần túy so đấu kiếm kỹ." Tạ Trường Thắng cau mày.
Từ Hạc Sơn tán thưởng: "Đinh Ninh thực là khá. Mấu chốt của Triền Đằng Kiếm Pháp chính là một chữ quấn, nếu thân kiếm để bị thân kiếm kia áp vào, sẽ dễ dàng bị nó quấn xoắn bay ra ngoài. Thanh Thanh Sương kiếm của Thời Hạ có tác dụng phụ là tạo băng sương, giúp dễ dính kết hơn nữa, nhưng Đinh Ninh mỗi một kiếm đều chỉ dùng mũi kiếm chạm vào mũi kiếm, hoặc thân kiếm đối với mũi kiếm, dù Thời Hạ đánh ra kiếm thế nào, cũng đều tuyệt đối không để cho thân kiếm của đối phương áp vào thân kiếm của mình."
"Thanh kiếm của hắn kỳ thật cũng rất không tồi." Tạ Nhu gật đầu: "Tuy không được trọn vẹn, nhưng sau khi được chân khí rót vào thì lực lượng cũng không yếu, thân kiếm dù ngắn, nhưng lại rất thích hợp với sự phức tạp của Dã Hỏa Kiếm Kinh, trong cự ly ngắn biến hóa kiếm thế rất nhanh và linh hoạt."
"Ta không cho rằng đây là thuyết pháp về một thanh kiếm mẻ." Tạ Trường Thắng nghiêm túc nhìn Đinh Ninh thi kiếm: "Nhưng Đinh Ninh hiện giờ chỉ toàn phòng thủ, làm sao chiến thắng?"
Từ Hạc Sơn trầm giọng: "Chỉ cần có đủ kiên nhẫn, không phạm sai lầm, thì đối thủ sẽ phạm sai lầm."
Sự tôn kính trong mắt Thời Hạ càng ngày càng đậm.
Nhìn đôi mắt tĩnh lặng của Đinh Ninh, kiếm thế ngày tinh chuẩn vàthuần thục của Đinh Ninh, hắn có cảm giác mình đã trở thành một đối tượng để đối phương luyện kiếm.
Hắn biết phải dùng kiếm thế mạnh hơn nữa, mới có thể thắng được Đinh Ninh.
Hắn hít sâu một hơi, khi đánh kiếm ra, thầm đánh tay trái lên trên chuôi kiếm.
Một cỗ kình khí truyền vào dọc theo chuôi kiếm.
Rắc một tiếng vang nhỏ.
Sương trắng trên thân kiếm Thanh Sương biến thành sương cứng.
Sau đó, chúng vỡ ra, thành những phiến mỏng sắc bén, bắn về phía trước.
Tuy những phiến sương này không thể so bằng những chiếc lá rụng trước kia của Hà Triêu Tịch, nhưng nếu bị đâm trúng, thì cũng vẫn chẳng khác gì bị một lưỡi kiếm mỏng đâm vào.
Nhiều người trên đài xem lễ co đồng tử lại.
Một kiếm này rõ ràng chính là chiêu phân thắng bại.
Sắc mặt Đinh Ninh vẫn bình tĩnh như trước.
Xuy xuy xuy xuy. . . Mấy âm thanh nhè nhẹ vang lên.
Mạt Hoa Tàn Kiếm đảo qua những mảnh sương.
Hắn không dùng nhiều lực, chỉ trọng tốc độ nhanh.
Bởi vì những mảnh sương này tuy sắc bén, nhưng rất giòn, rất dễ vỡ.
Những mảnh sương trong nháy mắt đều vỡ vụn.
Đinh Ninh quát lên một tiếng, đâm kiếm vào thân kiếm Thanh Sương.
Thời Hạ hơi chậm lại, nãy giờ là hắn buộc Đinh Ninh phải chạm thân kiếm vào thân kiếm của mình mà không thành công, không ngờ bây giờ Đinh Ninh lại dùng đúng ngay chiêu đó.
Lòng hắn biết có điều không đúng, nên cũng kêu to một tiếng, chân khí trong người dũng mãnh truyền vào thân kiếm, trên thân Thanh Sương kiếm lại dâng lên một tầng băng sương.
Phù một tiếng, chân khí bám trên hai thanh song kiếm va chạm vào nhau, làm nổ bung một chùm khí lãng và mảnh sương. Thời Hạ cực kỳ thuần thục vặn người, chuyển cổ tay, định xoắn thanh kiếm của Đinh Ninh bay ra ngoài.
Nhưng Đinh Ninh đã bước lên nửa bước, gồng cứng người, đè hết sức nặng cơ thể lên thanh kiếm.
Thời Hạ cảm thấy như có cả một tảng đá lớn đè lên thanh kiếm của mình, không thể nào cuốn đi nổi.
Xoẹt một tiếng, như tiếng nước đá bào, thân kiếm của Đinh Ninh chém mạnh xuống dưới, cắt đứt tầng sương dày bám trên thân kiếm.
Làn sưng xanh phun lên áo, lên mặt Thời Hạ, làm cả mặt hắn đều biến thành màu xanh.
Thời Hạ lạnh người, cố gắng rút kiếm lùi nhanh lại.
Kiếm của Đinh Ninh rời khỏi thân kiếm của hắn, nhưng đập mạnh một cái.
Chấn động sinh ra làm những bông hoa trắng và băng sương xanh gia tốc, như một cơn lốc ập vào mặt Thời Hạ.
Thời Hạ theo bản năng nhắm mắt lại.
Nhưng hắn đã cảm nhận được một đường kiếm ý lạnh như băng chém vào bụng mình.
Hắn quát lớn, huy kiếm ra đỡ.
Nhưng đường kiếm ý kia đã rụt lại, chuyển sang sườn trái của hắn.
Thời Hạ cố mở mắt ra, xoay thanh kiếm.
Nhưng hắn chỉ nhìn thấy một đám hoa trắng phóng tới sườn trái của mình.
Thanh Tàn Kiếm trong tay Đinh Ninh đã thu liễm tất cả chân khí, như một cái bóng vô thanh vô tức chém vào vai phải hắn.
Hắn híp mắt, cả người cứng lại.
BA~ một tiếng vang nhỏ.
Thanh kiếm trong tay Đinh Ninh chỉ vỗ nhẹ một cái lên vai hắn, rồi thu trở về.
Đinh Ninh lui lại một bước, không tấn công nữa.
Người ở trên đài xem lễ thở phào.
Đệ tử Bạch Dương Động bùng lên hoan hô.
"Không ngờ vậy mà còn thắng được."
Tạ Trường Thắng hít một hơi thật sâu, hắn khẳng định, nếu là mình, thì vừa rồi chưa chắc đã tránh được một kích kia của Thời Hạ, càng chưa nói đến chuyện nhẹ nhàng phản công, chiếm lấy phần thắng như thế.
Từ Hạc Sơn và Tạ Nhu trầm mặc.
Tuy trong lòng họ đều hi vọng Đinh Ninh chiến thắng, nhưng kiếm kỹ hoàn mỹ đến như thế, làm cho họ vô cùng bị chấn động.
Đầu óc Thời Hạ trống rỗng, không thể tin được rằng Đinh Ninh đã đánh bại mình, mấy tức sau, hắn mới tỉnh táo lại.
Hắn nhìn vai phải của mình.
Hắn biết nếu vừa rồi Đinh Ninh chém xuống thật, thì dù không cần dùng chân khí, cũng đủ làm hắn bị mất cánh tay phải.
"Ta thua."
Hắn khom mình hành lễ với Đinh Ninh, "Đinh Ninh sư đệ, kiếm thuật của ngươi tinh diệu, người thường không thể nào so được."
"Địch viện trưởng, biểu hiện của Đinh Ninh có làm ngươi thỏa mãn không?"
Tiết Vong Hư vuốt râu mỉm cười, hơi nghiêng người hỏi Địch Thanh Mi.
Địch Thanh Mi muốn giữ bình tĩnh, nhưng chân mày không kìm được giật giật, sắc mặt tái nhợt.
"Mặt mũi đừng có khó coi như vậy."
Tiết Vong Hư bình thản nhìn ông ta: "Dù ngươi có ý kiến gì về ta, thì Bạch Dương và Thanh Đằng cũng đã hợp nhất, tương lai ta và ngươi, sau này không chừng đều phải nhờ vào một đệ tử như vậy để có thể tỏa sáng."
Địch Thanh Mi giật mình, quay sang nhìn Tiết Vong Hư.
Tiết Vong Hư cười nhạt, ngẩng đầu lên nhìn mây trắng: "Bạch Dương Động đã không còn nữa, nhưng ngươi càng lo nghĩ đến chuyện tranh giành môn hộ, sẽ lại càng nhắc người ta nhớ đến sự tồn tại của Bạch Dương Động. Ngươi nên đổi góc nhìn sang hướng khác, Đinh Ninh là đệ tử của ta, nhưng cũng là học sinh của ngươi."
"Nếu lòng dạ không rộng rãi, cả bầu trời đều không dung được, thì làm sao dung nổi núi, làm sao dời chúng được tới nơi xa?" 
Cả người Địch Thanh Mi run rẩy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.