Kiếm Vương Triều

Chương 70: Ta tới kiếm tiện nghi




Hắn theo đuổi mục tiêu khác với đám tuổi trẻ tài tuấn của Trường Lăng, cũng có kinh nghiệm tu hành mà những người kia không có, nên chỉ dựa vào lực chấn do tiếng nổ đầu tiên mang tới, hắn đã biết đối phương nhất định là kẻ có sức mạnh thân thể xuất chúng, Hà Triêu Tịch.
Người còn lại, nhất định là Trương Nghi, Tô Tần hoặc Nam Cung Thải Thục.
Hai hổ tranh chấp, tất có một bị thương, đây chính là cơ hội khó có được.
Nên hắn dùng tốc độ nhanh nhất mặc quần áo vào, mặc kệ luôn mớ thịt nướng còn lại, chạy nhanh về phía phát ra tiếng nổ.
Đa số mọi người đều bị trận chiến của Hà Triêu Tịch vàNam Cung Thải Thục hấp dẫn, chỉ có một vài người chú ý đến dị động của Đinh Trữ.
Ví dụ như Tạ Nhu.
Cô có chỗ không hiểu được.
Vì theo cô, loại chiến đấu mạnh thế này, một người nhỏ yếu như Đinh Trữ, không phải càng nên trốn đi cho xa sao, sao lại dùng tốc độ nhanh như vậy chạy mau đến đó?
***
Cuộc chiến giữa Nam Cung Thải Thục và Hà Triêu Tịch vẫn chưa kết thúc.
Nam Cung Thải Thục cố gắng gượng dậy, hai bàn tay run rẩy che lên vết thương.
Vạt áo của cô đã chuyển thành màu đỏ, máu nhỏ giọt xuống đất.
Cô nhìn Hà Triêu Tịch.
Cô biết sức mạnh cơ thể và công pháp tu luyện của mình không thể nào thắng được gã.
Nhưng cô vẫn muốn thử một lần.
Trong Tế Kiếm hạp cốc không thể nào bổ sung được chân nguyên.
Nếu hai bên đều hao hết chân nguyên, thì thứ quyết định thắng bại chính là sức mạnh cơ thể thuần túy, và kinh nghiệm chiến đấu.
Cô muốn xem kiếm kĩ và kinh nghiệm chiến đấu của mình có bằng Hà Triêu Tịch hay không.
Cô phun ra một ngụm hỗn tạp máu và bùn đất, nói với Hà Triêu Tịch: "Chân nguyên của ngươi có lẽ cũng chẳng còn lại bao nhiêu, thêm một kiếm này, để chân nguyên của cả hai chúng ta giải quyết hết."
Chân mày Hà Triêu Tịch giật giật.
Thực lực của Nam Cung Thải Thục không vượt qua dự liệu của gã, nhưng ý chí và quyết tâm của cô, lại hoàn toàn vượt qua dự liệu.
Nhưng hắn đương nhiên chưa bao giờ sợ khiêu chiến.
Hắn hít sâu một hơi, hoành kiếm, gật đầu, khác với hai lần trước, lần này hắn chủ động vọt tới trước.
Khô Vinh bí quyết không chỉ có sự chuyển hóa sức mạnh ảo diệu giữa khô và vinh, mà khí hải có khả năng tồn trữ chân nguyên cũng nhiều hơn so với công pháp tu hành bình thường, với thể lực cường hãn của gã, dù không sử dụng chân nguyên, gã cũng có thể đánh bại tuyệt đại đa số đệ Nhị Cảnh Tu Hành Giả, nên gã mới có lòng tin tiến hành thu hoạch ngay trong ngày đầu tiên.
Chỉ bởi vì còn có Trương Nghi và Tô Tần, nên gã mới quyết định giữ lại một ít chân nguyên, lần này, gã chỉ dùng sức mạnh cơ thể để đối phó với Nam Cung Thải Thục.
Sức bật của gã rất kinh người, chỗ hai chân rơi xuống đất lõm thành hai cái hố nhỏ, chỉ hơn mười trượng chạy nước rút, hắn đã cuốn theo một cơn cuồng phong khủng bố.
Những chiếc lá bị hắn xoáy tới quanh người, tạo thành một bức tường lá di động.
Trường kiếm chém về phía trước.
Trong kiếm phong, chỉ có sức nóng mà thôi.
Một tia lửa bắn ngay vào bức tường lá trước mặt hắn.
Oanh một tiếng.
Lửa nhờ gió, những chiếc lá đang bay múa bị bốc cháy mãnh liệt.
Bị kiếm khí áp súc, những chiếc lá cháy bị áp súc trong một không gian cực nhỏ, nhiệt khí chạm vào nhau, tạo nên một áp lực mạnh hơn, lực bắn ra cũng càng mạnh.
Các đệ tử Thanh Đằng Kiếm Viện đệ tử hiểu chiêu kiếm này từ đâu mà ra.
"Khô Mộc Sinh Hỏa", đây là thức đầu tiên trong Khô Mộc Kiếm Kinh.
Khô Mộc Kiếm Kinh, cũng là một trong những Kiếm Kinh tối cao của Thanh Đằng Kiếm Viện.
Hà Triêu Tịch không chỉ có công pháp tu hành chân nguyên tốt nhất Thanh Đằng Kiếm Viện, mà Kiếm Kinh hắn tu cũng là một trong những kiếm kinh tối cao của Kiếm Viện.
Cố Tích Xuân cau mặt, biểu hiện của Hà Triêu Tịch mang tới cảm giác uy hiếp cho hắn.
Đột ngột thấy lửa, Nam Cung Thải Thục hơi do dự, nhưng cô vượt qua ngay, trở nên kiên định vô cùng.
Cô không để ý lòng bàn tay thịt máu đã be bét vào nhau, nắm chặt lấy chuôi kiếm.
Cô dồn hết chân nguyên còn lại vào trong hai thanh kiếm.
Ngư Văn Thiết Kiếm trong tay phải chém thẳng ra, nghênh đón trường kiếm màu khô héo đang kéo theo một đoàn lửa sắp nổ tung.
Sức mạnh không ngừng bộc phát trên thân kiếm.
Chỉ một kiếm, lại như vô số kiếm.
Đây chính là kiếm quyết cô am hiểu nhất, thuần túy truy cầu cương mãnh, Liên Thành Kiếm Quyết.
‘Oanh’ một tiếng.
Vô số lá khô bị thiêu đốt biến thành vụn nhỏ, bị ngọn lửa áp súc, lúc này nổ bung.
Ngư Văn Thiết Kiếm đang tiến tới bỗng bị dừng lại, bị thanh kiếm màu khô héo mang theo rừng rực khí lưu chém mạnh vào, thanh kiếm bị uốn cong, không còn nằm được trong tay chủ nhân, mà bị chấn xoáy bay nghiêng ra ngoài.
Một kiếm đánh bay Ngư Văn Thiết Kiếm của Nam Cung Thải Thục, nhưng trong lòng Hà Triêu Tịch cũng trầm xuống.
Vì gã đã cảm nhận được một sức mạnh cực lớn chém vào kiếm của mình.
Là thanh tiểu kiếm của Nam Cung Thải Thục.
Thanh kiếm này, cũng là dùng Liên Thành Kiếm Quyết.
Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, chân nguyên còn lại trong cơ thể không giữ lại nữa, truyền hết vào trong thanh kiếm trong tay.
Một sức lực cực mạnh đập vào thân kiếm trên tay trái.
Nam Cung Thải Thục đã chuẩn bị sẵn, cô khẽ thả thanh kiếm ra, sau đó nắm lại!
Chuôi kiếm và bàn tay của cô rơi ra rất nhiều huyết châu.
Nhưng cô vẫn nắm vững kiếm.
Hà Triêu Tịch ngẩng đầu lên.
Cả người gã run run, hai đầu gối hơi gấp lại, nhưng không lùi một bước nào.
Thanh trường kiếm trong tay gã chỉ hơi dừng lại trên không trung một tích tắc, rồi tiếp tục chém thẳng xuống cô.
Nam Cung Thải Thục cố gắng huy kiếm lên chống đỡ.
'Đang' một tiếng nổ vang.
Kiếm của cô vẫn không rời tay, nhưng thanh kiếm màu khô héo kia đã ấn xuống, cắt qua eo cô.
Máu tươi tuôn ra, ướt đẫm áo khoác.
Nam Cung Thải Thục rên lên một tiếng, khuỵu xuống.
Cô rên không phải vì đau, mà vì vô cùng không cam lòng vàbất đắc dĩ.
Cô đã thành công bức Hà Triêu Tịch phải dùng tới lượng chân nguyên cuối cùng, nhưng sức mạnh vẫn bị chênh lệch, khiến cho động tác của cô chậm hơn Hà Triêu Tịch, không cản được kiếm thế của gã.
Vết thương ở eo tuy không nghiêm trọng, nhưng nếu còn muốn tiếp tục chiến đấu, thì không xử lý được vết thương, nếu mất nhiều máu sẽ làm mất đi chiến lực, thậm chí hôn mê.
Hà Triêu Tịch lại sắp động.
Chính là vì tôn kính Nam Cung Thải Thục, nên gã không định để cho cô tiếp tục chiến đấu.
Nhưng ngay lúc ấy, một giọng nói nghiêm túc mang theo tiếng thở gấp vang lên: "Lúc tiến vào, ta đã dặn ngươi đánh không lại thì bỏ chạy rồi, sao ngươi lại liều như vậy?"
Trên đài xem lễ, Tạ Trường Thắng thấy Nam Cung Thải Thục đổ máu, trong lòng rất căng thẳng lo lắng, nhưng nhìn thấy người đang chạy tới, thì thét lên, "Đinh Trữ chạy tới đó làm cái gì!"
Nam Cung Thải Thục nghe thấy giọng nói đã đoán được người tới là ai, cô cảm thấy vui vẻ, nhưng lập tức biến thành kinh sợ, cô kêu lên, cùng lúc với Tạ Trường Thắng: "Đinh Trữ, ngươi cũng tới được khu vực này? Ngươi tới làm cái gì!"
"Đinh Trữ tới đó làm cái gì, chẳng lẽ lại muốn kiếm tiện nghi sao?"
Người trên đài xem lễ đều có suy nghĩ như vậy.
"Ta tới để kiếm tiện nghi." Họ vừa nghĩ vậy, Đinh Trữ đã lên tiếng, xác nhận suy nghĩ của họ.
Hắn nhìn Nam Cung Thải Thục và Hà Triêu Tịch, dáng vẻ rất đương nhiên: "Bây giờ một người hết chân nguyên, một người bị thương nặng, không phải là lúc kiếm tiện nghi tốt nhất sao?"
Hắn bình thản nói với Nam Cung Thải Thục: "Nếu ngươi không cầm máu, coi chừng sư phụ ngươi tới buộc ngươi phải dừng thí luyện, lúc đó ta có muốn kiếm tiện nghi cũng không được."
Nam Cung Thải Thục ngẩn ngơ, cô không hiểu hành động của Đinh Trữ, nhưng vẫn cắn răng, bắt đầu cầm máu.
Vì dù tiếp theo xảy ra điều gì, nếu cô còn không cầm máu, sự thật sẽ xảy ra giống như Đinh Trữ nói.
"Ngươi muốn giúp cô ấy?" Hà Triêu Tịch nhìn ra điều gì đó, hỏi Đinh Trữ.
Đinh Trữ lắc đầu: "Quy tắc đâu có cho phép."
Hà Triêu Tịch nhìn chăm chú vào thanh Tàn Kiếm bên hông hắn: "Ta rất vui vì cô ấy có một người bằng hữu như ngươi, nhưng ngươi quá yếu."
Nam Cung Thải Thục phẫn nộ kêu lên: "Đinh Trữ, ta không cần ngươi quan tâm, ngươi chạy mau!"
"Câm miệng, tiết kiệm sức đi, nếu không ta chính là ngươi sẽ giải quyết ngươi."
Đinh Trữ liếc cô, tiếp tục quay sang nhìn Hà Triêu Tịch.
"Không đánh qua, sao biết đánh không thắng?"
Hắn bình tĩnh lên tiếng.
Nam Cung Thải Thục sắc mặt vô cùng khó coi, hận không thể ra tay với Đinh Trữ, nhưng câu nói tiếp theo của Đinh Trữ đã làm cô phải khựng lại.
"Hơn nữa tới cũng tới rồi, với tốc độ và thể lực của ta, có muốn trốn cũng trốn không thoát."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.