Kiếm Vương Triều

Chương 62: Khó hiểu nhất là lòng người




Ngay khi vương miện của Tề Đế cắm xuống thay cho bia mộ trước mộ phần mới, một luồng gió âm u tối tăm quét từ chân lên trên đỉnh ngọn núi.
Khi tới đỉnh núi, luồng gió tối tăm đó biến thành một đám mây đen phủ trên đỉnh núi.
Ngọn núi này thực chất không cao, nhưng do có đám mây đen nặng nề bao phủ trên đỉnh, toàn bộ bầu trời giống như đã bị kéo thấp xuống, khiến cho nó có vẻ hết sức cao lớn.
Lớp đất đen không có lấy một ngọn cỏ bỗng nhiên có vô số cỏ tranh đen sì mọc thẳng lên, chi chít ngút ngàn phủ kín toàn bộ ngọn núi.
Lớp cỏ tranh đen mọc đều tăm tắp. Tề Đế trầm ngâm không nói, mái tóc dài màu đen bay loạn trong gió.
Châu báu khảm trên cái vương miện trước mặt lão chợt rơi rụng xuống toàn bộ, thậm chí cả phần vàng được khảm lên để trang trí cũng đua nhau tan biến thành bụi bay theo cơn gió tối tăm. Cuối cùng chỉ còn lại một khối mặc ngọc giản dị u tối cắm trong lớp bùn đất đen xì.
Mây đen phủ trên ngọn núi lay động theo gió trời, nhưng vẫn hề không tiêu tan.
Tề Đế đi xuống núi. Trên con đường núi đã mọc kín cỏ tranh cao ngang hông. Thân hình Tề đế giống như đang rẽ sóng trên một con sông dài màu đen lướt đi.
Cảnh tượng êm đềm biết bao, nhưng khi rơi vào mắt tất cả người Tề dưới chân núi lại biến thành hết sức rung động.
"Khi còn sống, Nhược Sư rất thích thanh tịnh, phong ấn ngọn núi này, bất cứ kẻ nào cũng không được tới gần."
Tề Đế dừng lại trước mặt đám thần tử đang đứng chờ mình, quay người, ngước mắt nhìn lên trên ngọn núi đen, nhẹ nhàng nói.
. . .
Mấy người nông dân đang rãy cỏ trên ruộng lúa mạch ngoại thành Trường Lăng chợt sinh ra cảm giác khác lạ, vội ngước nhìn về phía quân cảng Vị Hà ở đằng xa.
Trong Quân cảng hình như vang lên tiếng động rầm rầm. Trong ruộng lúa, từng bầy chim sẻ bị kinh động nháo nhác bay lên.
Chỉ một lát sau, trên đường cái xuất hiện vầng sáng vàng chói lọi, mười mấy kỵ binh mặc áo bào vàng chóe thúc ngựa chạy như tên bắn.
Mấy người nông dân chợt hiểu ra, cuối cùng vị Đế Vương mà mình tôn kính nhất đã trở về. Bọn họ quỳ gối luôn xuống ruộng lúa mạch, kích động muôn phần.
Tin tức Ngự giá về Đô theo đường ngang ngõ dọc truyền đi khắp toàn bộ Trường Lăng. Ven đường, vô số thần dân cùng quỳ gối. Vừa mới nhác thấy thân hình uy nghiêm vàng chói trên xa liễn từ xa, họ gần như đồng loạt thành kính hô lên vạn tuế.
Tiếng hô vạn tuế rung trời lở núi. Khóe miệng Nguyên Vũ Hoàng Đế hơi nhếch lên, tạo thành nét vui mừng.
Ánh mắt lão chầm chậm lướt qua một vòng, vượt qua vô số thần dân đang quỳ bái mình, cuối cùng dừng lại ở đường biên giới xa tắp của Trường Lăng.
"Ngươi đã nói, nếu có thể làm cho vạn dân thực sự kính yêu, họ mới thật tâm quỳ bái. Hiện giờ, quả nhân đã làm được. Cho nên tất cả những gì quả nhân làm đều là xác đáng."
. . .
"Món mì này của ngươi ta đã ăn đến phát nghiện, dọn đến chỗ Mặc Viên bên đó mà bán. Đừng để như hôm nay, khi ta quay về đến đây thì đã quá thời gian ăn điểm tâm mất rồi. . . Hơn nữa, cảnh trí bên Mặc Viên đẹp ngoài sức tưởng tượng của các ngươi. ."
Trong Ngô Đồng Rụng Lá, Đinh Ninh đứng trước tiệm mì mà bình thường sáng sớm ngày nào mình cũng tới ăn, đặc biệt thành khẩn thuyết phục ông chủ tiệm mì, nhưng ông chủ tiệm vẫn dửng dưng nhào nặn mì sợi. Đến khi Đinh Ninh nói rã bọt mép, ông chủ tiệm mì thường ngày vẫn đối xử với Đinh Ninh hết sức khách khí mới nổi đóa ngẩng đầu lên, "Ta đang yên đang lành ở chỗ này, tại sao phải dọn đến Mặc Viên ở. Hơn nữa, cửa hàng ta vừa mới sửa sang lại không lâu, còn bên chỗ Mặc Viên đó vắng như chùa bà Đanh, ta làm mì cho ai ăn đây?"
"Ta sẽ nghĩ cách khiến mọi người cùng dọn đi hết." Đinh Ninh vẫn bình thản như không, nói với thái độ rất đáng tin cậy: "Chỉ cần ngươi đồng ý, ta sẽ lập tức đi nói với những người khác."
Ông chủ tiệm mì trợn trắng mắt, hỏi: "Ngươi định như thế nào?"
Đinh Ninh hiểu ngay y hỏi vậy là muốn nói ngay cả ta ngươi còn chưa không thuyết phục nổi, ngươi còn dám ba hoa thuyết phục những người khác cùng dọn đi. Nhưng mà hắn vẫn không hề nhụt chí, vẫn cứ tiếp tục thành khẩn nói: "Miễn tiền thuê nhà."
Ông chủ tiệm mì cười đánh xùy một tiếng, "Giá trị dụng cụ xay xát trong tiệm đã thừa sức vượt quá số tiền thuê nhà cỏn con đó."
Đinh Ninh nhìn thẳng vào mắt y, nói: "Cho không."
Ông chủ tiệm mì ngẩn người.
Đinh Ninh móc khế đất ra, giống hệt như một gã nhà giàu mới nổi nói: "Thấy thích bất cứ gian phòng nào cứ thoải mái mà lấy, nếu cảm thấy cửa hàng không đúng hướng, muốn đục cửa trên bức tường nào thì cứ bảo ta, hôm khác ta sẽ mướn thợ về làm."
Ông chủ tiệm mì suy nghĩ một lúc rồi nổi giận thét lên: "Ngươi đừng có lừa gạt ta! Tuy rằng ngươi có khế đất của Mặc phủ, nhưng mà theo luật lệ của Đại Tần ta, cái khế đất này có thể phân chia ra sao? Ngươi muốn cho không là được hay sao?"
Đinh Ninh nhún nhường nhìn ông chủ tiệm mì, nói: "Quen biết đến độ này rồi, chẳng lẽ cứ nhất định phải giới hạn trong những khuôn sáo cứng nhắc này sao? Khế đất không thể phân chia, ta và ngươi lập một văn bản, nhờ tất cả hàng xóm láng giềng làm chứng. Chỉ cần ta còn là chủ nhân Mặc Viên ngày nào, vậy gian phòng mà ngươi chọn sẽ thuộc về ngươi ngày đó."
Hai mắt ông chủ tiệm mì sáng rực lên, "Ngươi nói nghiêm túc đấy chứ?"
Đinh Ninh tỏ vẻ bực tức nói: "Ta có lúc nào nói không giữ lời chưa."
"Thật sự để ta chọn trước một gian?"
"Tự đi mà chọn." Đinh Ninh liếc y một cái rồi thảy cái khế đất xuống trước mặt y.
"Đây chính là khế đất, ngươi tưởng là giấy lộn chắc!" Ông chủ tiệm mì trợn mắt, mắng một câu. Nhưng chỉ một chớp mắt sau, y đã xoa xoa hai tay lên tạp dề cho sạch, sau đó nhanh như chảo chớp vồ lấy tờ khế đất rồi ngoạc mồm to hết cỡ gào lớn: "Mau tới làm chứng!"
. . .
"Ngươi định làm gì thế này?"
Trưởng Tôn Thiển Tuyết nhìn Đinh Ninh đi xuyên qua đám đông, hỏi bằng giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Đinh Ninh xoa mồ hôi trên trán, nói: "Động chủ ở chỗ này đã thành quen, Mặc Viên quá mức vắng vẻ, nếu đã muốn náo nhiệt đương nhiên phải làm cho náo nhiệt hơn chút nào hay chút ấy."
Trưởng Tôn Thiển Tuyết lại hỏi: "Không còn nguyên nhân nào khác?"
"Nói chung phải có một đống người dọn qua bên đó, biến chỗ đó thành một nơi giống như Ngô Đồng Rụng Lá, chí ít ra mới khiến người ta cảm thấy dường như không chỉ có mấy người chúng ta chiếm được Mặc Viên, mặc dù bản thân chúng ta không hề muốn lấy cái nơi đó một chút nào. . . Nhưng làm như vậy, nỗi căm hận ta của cái đám quyền quý ngày trước kia có lẽ sẽ dịu bớt đi một chút." Đinh Ninh nhìn thẳng vào nàng, đáp lại: "Hơn nữa, cho dù không có ý nghĩa nào mang tính thực chất đi nữa, điều này cũng có thể coi như biểu đạt cho sự phản kháng của tầng lớp dân chúng thấp kém, có lẽ thực sự có thể làm cho mụ ta cảm thấy khó chịu một chút xíu."
Trưởng Tôn Thiển Tuyết ngẫm nghĩ một lúc rồi bảo: "Làm không tồi!"
Đinh Ninh ngẩn người, đây là câu khen ngợi nàng chưa bao giờ từng nói ra, nhưng hắn ngay lập tức bình thường trở lại. Nhìn theo bóng lưng nàng, hắn không nhịn được phì cười, thì thầm: "Ngây thơ!"
Nếu có thể làm cho vị nữ chủ nhân trong hoàng cung kia khó chịu, có thể nói đó là niềm vui lớn nhất đối với Trưởng Tôn Thiển Tuyết. Nhưng cũng đúng ngay lúc này, trên đường phố phía đằng xa mơ hồ có âm thanh rầm rĩ như tiếng thủy triều vọng về.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết lập tức nhíu mày tạo thành một nếp nhăn, "Hắn đã trở về."
Đinh Ninh khẽ gật đầu.
Sắc mặt Trưởng Tôn Thiển Tuyết đột nhiên sa sầm: "Người nào cũng yêu quý Nguyên Vũ Hoàng Đế."
"Thế nhưng ta với ngươi lại ghét!"
Đinh Ninh có thể hiểu được ý nghĩ và tâm trạng của nàng lúc này. Hắn lắng nghe tiếng động từ xa vọng về, rồi liếc nhìn đám hàng xóm láng giềng đang huyên náo phân chia phòng, đã hoàn toàn không cần tới vị chủ nhân mới của Mặc Viên là hắn phải nhúng tay vào. Hắn khẽ nói: "Ngươi nhìn họ xem. . . Họ cũng yêu quý Nguyên Vũ Hoàng Đế, nhưng lúc này họ lại yêu quý ta hơn nhiều."
"Lòng người. . ." Đinh Ninh dừng lại một chút, quay sang nhìn gương mặt phủ kín bởi sương lạnh của Trưởng Tôn Thiển Tuyết, rồi nói tiếp: "vẫn luôn là thứ khó nắm bắt nhất trên đời!"
Trưởng Tôn Thiển Tuyết hiển nhiên là không muốn nói thêm câu gì. Nhưng đúng lúc này, hai hàng lông mày lại bắt đầu nhíu lại, nàng thì thầm: "Có hai tên Lục Cảnh đang quan sát ngươi từ xa."
Đinh Ninh ngẩn người ra.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết chợt ngần ngừ, nói bằng giọng không quả quyết cho lắm: "Một Lục Cảnh, một Thất Cảnh?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.