Kiếm Vương Triều

Chương 58: Sứ mạng chính là tính mạng




"Sư huynh, thực ra huynh muốn tìm cái gì?"
Thấy Đinh Ninh ngồi thụp xuống, săm soi từng dấu vết trên gạch ngói, thậm chí còn dùng mũi ngửi thử, Thẩm Dịch không nhịn nhịn được khẽ hỏi. . .
Kể từ vụ Chu Viên trở đi, gã đã biết vị sư huynh xuất thân từ phố chợ này của mình không thể suy đoán được theo lẽ thường. Từ lúc đi vào phủ Ly Lăng Quân đến giờ, có lẽ mục đích của hắn chỉ là muốn tìm kiếm một vài đầu mối có liên quan đến tu hành, bởi vì Mân Sơn Kiếm Hội đã sắp diễn ra. Theo gã nghĩ, tất cả mọi việc mà Đinh Ninh làm đều chỉ vì Mân Sơn Kiếm Hội.
Thế nhưng, trong quá trình lùng sục khắp phủ Ly Lăng Quân mấy ngày vừa qua, ngày nào hắn cũng ở lại nơi này rất lâu. Thẩm Dịch thực sự càng ngày càng cảm thấy việc mà Đinh Ninh đang làm chẳng có liên quan gì đến tu hành cả, đặc biệt là lúc này, Đinh Ninh hành động cứ như là đang điều tra án vậy.
Đinh Ninh nhíu chặt lông mày, hắn không vội trả lời câu hỏi của Thẩm Dịch. Trên ngón tay của hắn dính một ít bụi, hắn vê nhẹ để cảm nhận bằng xúc giác, sau đó mới từ đứng thẳng lên trong đám gạch ngói vụn, nhìn Thẩm Dịch đáp lại: "Nhà ngươi là gia đình cự phú ở Quan Trung, đối với mức độ chi tiêu của Phủ đệ chắc hẳn là hiểu biết hơn ta nhiều. Mấy ngày nay ngươi đã theo ta tìm kiếm trong cái phủ Ly Lăng Quân này nhiều lần, theo đánh giá của ngươi, một cái Phủ đệ có nhiều môn khách như vậy, một ngày trung bình chi tiêu hết bao nhiêu?"
Thẩm Dịch sững người ra, trả lời: "Căn cứ vào mật độ phân bố phòng ốc, lượng nhân khẩu nhiều như vậy, hiển nhiên mức độ chi tiêu rất lớn, phải tính toán kỹ càng hơn thì mới có thể đưa ra kết quả chính xác. Sư huynh hỏi vấn đề này để làm gì?"
Đinh Ninh không chịu trả lời câu hỏi của gã mà chỉ nói: "Vào năm Nguyên Vũ thứ ba, Ly Lăng Quân mới được phái tới Trường Lăng làm Sở chất tử. Cứ cách một khoảng thời gian lại được mở rộng một lần trong vòng chín năm liên tiếp, cuối cùng Phủ Ly Lăng Quân mới được như thế này."
"Sư huynh, ý của huynh là nguồn tài chính của Ly Lăng Quân có vấn đề?" Thẩm Dịch rốt cục đã hiểu ra vấn đề.
Trong Trường Lăng, những phủ đệ xa hoa, rộng lớn hơn so với phủ Ly Lăng Quân nhiều không đếm xuể. Tuy nhiên, những Phủ đệ đó đều được xây dựng dần dần trong một thời gian rất dài, hoặc có một số người trước khi xây dựng nên phủ đệ của mình thì đã tích lũy tài sản qua rất nhiều năm ở Trường Lăng.
Nếu như quy đổi toàn bộ số tiền bỏ ra để xây dựng phủ Ly Lăng Quân thành vàng bạc, chất đống lại, giả sử muốn kiểm đếm số vàng bạc đó thì phải mất tới mấy năm.
Nhớ tới những cổ vật trong phủ Ly Lăng Quân nằm rải rác khắp các phố phường thực sự không được coi là lộng lẫy, nhưng lại được chế tạo tinh xảo bằng chất liệu cực kỳ xa xỉ, Thẩm Dịch chợt sinh ra ý nghĩ, giả sử chất đống số vàng bạc dùng để xây dựng phủ Ly Lăng Quân đó lại thì sẽ là một ngọn núi vàng núi bạc kinh khủng tới cỡ nào.
"Trước kia, hầu hết dân chúng Trường Lăng chưa bao giờ từng được bước chân vào phủ Sở chất tử, cho dù có được vào thì cũng chẳng kịp nhìn ngó được thứ gì, nhưng bây giờ thì muốn ngó chỗ nào thì ngó. Có vài nhà cố ra vẻ ta đây là nhà giàu có, ra ngoài tiêu tiền như nước, khiến mọi người đều lầm tưởng, nhưng đồ đạc trong nhà hóa ra lại cực kỳ đơn sơ, chỗ nào trong tầm mắt thì bày biện hoành tráng, chỗ không nhìn thấy thì tiết kiệm tối đa." Đinh Ninh liếc nhìn Thẩm Dịch, nói: "Ly Lăng Quân nổi tiếng nhờ hào phóng tiêu tiền như nước, chiêu hiền đãi sĩ. Ngươi với ta đã quanh quẩn ở cái phủ Ly Lăng Quân này cả mấy ngày rồi, có thể nhìn ra được hắn là người thực sự danh xứng với thực. Nói tóm lại, hắn thật sự có tiền."
"Sở Đế không thể nào cung cấp cho hắn nhiều tiền tiền tài để tiêu xài được. Bởi nếu như đồng ý cho hắn mang một khoản của cải khổng lồ như vậy tới Trường Lăng, Sở Đế đã chẳng đời nào phái hắn đi làm chất tử." Dừng lại một chút rồi Đinh Ninh nhìn thẳng vào Thẩm Dịch nói bằng giọng chắc chắn: "Giả sử là được một nhà cự phú nào đó giúp đỡ đi nữa. . . Nhưng một lần bỏ ra một khoản tiền khổng lồ như vậy, bất cứ nhà nào cũng không đủ năng lực."
Thẩm Dịch hít sâu một hơi với vẻ khiếp sợ, tán đồng: "Đúng vậy, chỉ trong vòng mấy năm mà đã chi ra một khoản tiền lớn đến thế, ngay cả Tạ gia cũng không có khả năng, trừ phi sử dụng cơ nghiệp tổ tiên để lại. Nhưng nếu không gặp phải năm thất bát trầm trọng khó vượt qua, có ai lại động chạm đến cơ nghiệp tổ tiên để lại?"
Đinh Ninh nói: "Vẫn có người phải sử dụng đến cơ nghiệp tổ tiên, ví dụ như gặp phải họa lớn, danh hào cũng mất sạch."
"Gặp phải họa lớn, danh hào cũng mất sạch?" Thẩm Dịch đột nhiên trợn trừng hai mắt, "Ý huynh là giới quyền quý ngày trước?"
Đinh Ninh gật đầu.
Thẩm Dịch kinh hãi nhìn hắn, "Nhà nào có thể chi ra được một khoản tiền lớn tới như vậy?"
Đinh Ninh ngửa tay, giơ ngón cái và ngón trỏ vào sảt mặt gã.
Dưới ánh nắng, Thẩm Dịch nhìn thấy ngón tay hắn ánh lên sắc huỳnh quang.
Người bình thường tuyệt đối không thể nhận ra thứ phát ra ánh huỳnh quang đó là gì, nhưng Thẩm Dịch lại biết.
Đó là màu sắc của ngọc quý.
Vàng bạc có thể tích lớn, lại quá mức nặng nề, nếu như vận chuyển bằng xe rất dễ bị người khác nhận ra, cho nên cự phú Đại Tần nào cũng chấp nhận lỗ, đổi vàng bạc thành ngọc và đá quý.
Một viên ngọc quý thượng đẳng đã có giá tới vạn lượng vàng, trong khi trọng lượng lại rất nhẹ. Đặc biệt là ngọc quý mài thành bột, không chỉ có tác dụng làm đẹp giữ gìn tuổi xuân, được giới nữ quyền quý của Trường Lăng rất yêu chuộng, mà còn có cả tác dụng tẩm bổ nhất định đối với người tu hành.
Cho nên giữa ngọc và đá quý, giới quyền quý Trường Lăng ưa chuộng ngọc quý hơn hẳn.
Những nhà cự phú chân chính phú khả địch quốc (giàu ngang một nước), thứ chất đống trong bảo khố (kho chứa đồ quý) ở trong nhà không phải vàng bạc, mà là ngọc quý.
Chỉ khi nào ngọc quý nhiều tới một mức độ nhất định, thì trong quá trình vận chuyển chúng mới ma sát với nhau, lưu lại một lượng nhỏ bột mịn trên thành một số đồ chứa hoặc trên mặt đất, trong góc tường.
"Lữ gia!"
Thẩm Dịch suy ra được đáp án, khiếp sợ nhìn Đinh Ninh thốt lên.
Trong giới quyền quý ngày trước của Trường Lăng, chỉ có Lữ gia mới có tài sản lớn khủng khiếp tới như vậy.
"Khi Lữ gia bị diệt, mặc dù đã bị tịch thu một lượng tài sản lớn đáng sợ, nhưng còn tổ kho trong truyền thuyết của họ thì vẫn không thể tìm ra." Đinh Ninh nhìn Thẩm Dịch gật đầu.
Thẩm Dịch khó nhọc nuốt nước miếng, lẩm bẩm nói: "Hóa ra là được Lữ gia ủng hộ. . . Nhưng Sư huynh, huynh tốn nhiều công sức như vậy, lẽ nào chỉ là vì muốn tìm ra người ủng hộ phía sau màn của Ly Lăng Quân?"
Đinh Ninh ngẫm nghĩ một lát rồi mới đáp lại: "Tương lai việc này sẽ có quan hệ rất lớn."
Thẩm Dịch không tài nào hiểu nổi. Theo gã thấy, cho dù là Lữ gia và Ly Lăng Quân cấu kết với nhau, thế nhưng Ly Lăng Quân đã về hẳn Đại Sở Vương triều, sau này sẽ trở thành Đại Sở Đế Vương. Kể cả là có quan hệ đi nữa, thì cũng chỉ quan hệ tới Thánh thượng và đám Quý tộc đó thôi, đâu có tới phần của Đinh Ninh?
"Có người đến!"
Đinh Ninh không có ý định giải thích cặn kẽ. Hắn quay đầu lại, nhìn về phía đằng sau.
Thẩm Dịch thực ra không hề để ý tới, hiện thời phủ Ly Lăng Quân giống như một cái kho chứa nguyên liệu của vô số nhà ở xung quanh, hàng ngày không biết có bao nhiêu người ra ra vào vào. Gã có thể mường tượng ra, sau này rất nhiều nhà cửa thậm chí là cả tường bao trong Trường Lăng được xây bằng gỗ và đá lấy được từ phủ Ly Lăng Quân.
Khi mắt gã nhìn về cùng một hướng với Đinh Ninh, thân thể gã không tự chủ được khẽ chấn động.
Gã nhìn thấy một người thanh niên.
Mặc dù quần áo và thân thể người thanh niên này rõ ràng có vẻ sạch sẽ lạ thường, nhưng gã lại có cảm giác người này đặc biệt phong trần mệt mỏi.
Hơn nữa, gã có thể khẳng định, người thanh niên này là một Tu Hành Giả. Không những vậy, người này nhất định còn là một Tu Hành Giả mạnh gấp bội so với mình và Đinh Ninh.
Ngoài ra, nét mặt người thanh niên này còn đặc biệt bình thản lẫn trang nghiêm.
Thấy Đinh Ninh và Thẩm Dịch cùng ngoái đầu nhìn về phía mình, gã thanh niên này lập tức cúi gập người hành lễ với Đinh Ninh, nhưng không hề nói một lời.
Đinh Ninh hơi nhíu mày.
Hắn đã từng thấy vẻ mặt trang nghiêm này rất nhiều lần, cho nên hắn cảm nhận được ngay khí chất khác người đó trên người thanh niên này.
"Ngươi biết ta?" Hắn nhìn gã thanh niên, hỏi.
Tên thanh niên từ từ đứng thẳng dậy, kính cẩn trả lời: "Bạch Dương động Đinh Ninh."
Đinh Ninh hỏi tiếp: "Tìm ta có chuyện gì?"
Gã thanh niên vẫn tiếp tục trả lời bằng giọng kính cẩn: "Được người nhờ vả, có thể nói chuyện với riêng một mình ngài hay không?"
Lông mày hơi nhíu lại, nhưng Đinh Ninh không từ chối mà chỉ đáp lại một câu cộc lốc: "Được!"
Nói xong hắn nhấc chân bước đi luôn, đích đến là một căn phòng bị tàn phá gần đó.
Gã thanh niên này đương nhiên là Lý Vân Duệ. Nhìn thấy Đinh Ninh phản ứng dứt khoát như vậy, trong một chớp mắt, đôi mắt gã chợt sáng lên khác thường. Ngay khi đi theo Đinh Ninh vào trong căn phòng bị tàn phá đó, gã lập tức lấy từ trong tay áo ra một vật, đưa cho Đinh Ninh.
Đinh Ninh nhíu mày càng sâu hơn.
Hắn nhìn vào vật hình vuông được bọc trong một loại vải gai tầm thường nhất, dài tầm một thước trong tay Lý Vân Duệ, hỏi: "Đây là cái gì?"
Lý Vân Duệ nhìn vào gương mặt sạch sẽ mang nét cứng cỏi của tên thiếu niên phố chợ Trường Lăng, lắc đầu, đáp: "Ta cũng không biết là gì. Ta chỉ có trách nhiệm mang món đồ này tới giao tận tay cho ngài. . . Hơn nữa, thế gian này chỉ có ta và ngài biết việc này, chỉ có ta biết món đồ này đã tới tay của ngài."
Đinh Ninh thoáng đắn đo. Hắn không vội tiếp nhận món đồ Lý Vân Duệ đưa cho, cảm giác của hắn nhẹ nhàng thẩm thấu qua lớp vải thô in hoa văn, tiếp cận với đồ vật bên trong.
Chỉ một chớp mắt sau, cặp mắt hắn trở nên nghiêm trọng lạ thường.
"Ngươi thực sự không biết bên trong là vật gì?"
Hắn ngẩng đầu lên nhìn Lý Vân Duệ, hỏi một cách nghiêm trọng.
Lý Vân Duệ lắc đầu.
"Được."
Đinh Ninh gật đầu, vươn tay cầm lấy đồ vật được bọc bằng vải thô đó.
Lý Vân Duệ lại cúi gập người thi lễ, không nói thêm bất cứ câu nào, quay người đi thẳng.
Đinh Ninh nhìn theo gã thanh niên này, đôi mắt bắt đầu hiện lên niềm tôn kính từ đáy lòng.
Hắn biết gã thanh niên này đến từ Đại Sở.
Hắn cũng biết, sau này chắc chắn sẽ khó có cơ hội gặp lại gã thanh niên người Đại Sở này.
. . .
Lý Vân Duệ ra khỏi phủ Ly Lăng Quân, thong thả đi xuôi theo con phố tĩnh lặng về phía dòng Vị Hà.
Khi đến bờ Vị Hà, gã liếc nhìn về hướng Lộc sơn và Đại Sở một cái rồi bình thản lội xuống nước sông lành lạnh.
Khi nước sông đã ngập quá đầu, gã thả toàn bộ Chân nguyên lẫn Nguyên Khí Thiên Địa ra khỏi cơ thể với tốc độ chậm chạp và nhẹ nhàng nhất có thể. Sau đó, gã vừa nghĩ về hoa xuân đua nở trong ngõ hẻm nơi đô thành Đại Sở vừa nhắm mắt lại, tự nhốt mình vào trong bóng tối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.