Kiếm Vương Triều

Chương 5: Hâm rượu




Dịch: gaygioxuong
Vài năm gần đây, Thân Huyền vẫn luôn tìm mọi cách cạy miệng Lâm Chử Tửu nói ra những bí mật ngày trước của người đó.
Lâm Chử Tửu được mọi người trong Ba Sơn Kiếm Tràng thừa nhận là quân sư, rất nhiều sự việc đều do chính tay lão sắp đặt. Nhưng đến cuối cùng, bởi vì người đó chết đi, rất nhiều người đã phản bội, khiến cho toàn bộ bố cục đó rối loạn, thoát ra khỏi tầm khống chế.
Nhưng tất cả mọi người đều tin chắc một điều, lão nhất định đã khống chế một vài thứ gì đó, lưu lại cho những người kia một vài thứ gì đó.
Bản thân lão chính là một bảo tàng.
Nhưng lúc này, khi Lâm Chử Tửu bảo rằng sẽ nói cho mình nghe những gì mình muốn biết, Thân Huyền cảm thấy thân thể bỗng nhiên càng lúc càng lạnh buốt, thậm chí còn buốt giá hơn cả Lâm Chử Tửu đang ngâm mình trong làn nước u ám lạnh lẽo.
"Tên cung nữ đã đi theo Trịnh Tụ nhiều năm, chưa bao giờ phản bội bà ta đã chết rồi."
"Kẻ giúp bà ta giết rất nhiều đối nghịch, Lương Liên chết rồi."
"Kẻ giúp bà ta bí mật ám sát rất nhiều người, Từ Phần Cầm cũng đã chết."
"Ngươi cũng là người bên cạnh bà ta, ngươi cảm thấy mình có thể thoát khỏi kết cục như vậy không?"
Nhìn Thân Huyền lặng im như thóc, Lâm Chử Tửu mỉm cười nói tiếp: "Ngươi muốn biết bí mật của ta, nhưng nếu ta nói ra bí mật đó, ngươi xác định bản thân dám nghe?"
Thân Huyền từ từ ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Chử Tửu ngâm mình dưới nước, không nói câu gì.
Lão ta chợt quay người, đi thẳng ra ngoài.
"Hoặc là vì bí mật mà chết, hoặc là ngươi vĩnh viễn ở lại chỗ này, giống như phạm nhân ở nơi đây, vĩnh viễn không thấy mặt trời."
Lâm Chử Tửu cũng ngẩng đầu lên, nhìn theo bóng lưng của lão ta, nói tiếp: "Nếu ngươi muốn rời khỏi nơi đây, thay thế vị trí của một số kẻ ở bên ngoài, trừ phi ta cũng thoát khỏi nơi này."
Thân Huyền vẫn không hề lên tiếng.
Lão ta nín lặng đi xuyên qua vài gian thủy lao nằm dưới sâu nhất ở khu vực này, đến bên lan can một cây cầu sắt rồi đứng lại, trầm ngâm suy nghĩ rất lâu.
Lão ta thừa biết có vài câu Lâm Chử Tửu nói ra nhằm mục đích đánh đòn tâm lý, nhưng đồng thời cũng biết có mấy câu lão nói là chính xác.
"Có lẽ ngươi nên tin một điều."
"Cửu Tử Tằm chưa bao giờ bại."
"Sở dĩ Vương Kinh Mộng bại, chẳng qua là do hắn tin Trịnh Tụ và Nguyên Vũ."
"Nhưng hiện giờ Cửu Tử Tằm vẫn còn tồn tại, đối tượng phải tranh đấu biến thành Trịnh Tụ và Nguyên Vũ. Ngươi có dám chắc Trịnh Tụ và Nguyên Vũ sẽ là kẻ giành được thắng lợi cuối cùng?"
Đúng lúc này, giọng nói của Lâm Chử Tửu lại vang lên.
Giọng nói của Lâm Chử Tửu vang dội chưa từng có, truyền từ nơi sâu thẳm nhất trong nhà tù đến lỗ tai lão ta rõ mồn một.
"Lời hứa của ta đáng tin hơn của Trịnh Tụ và Nguyên Vũ, ngươi có muốn nghe lời hứa của ta không?"
...
Diệp Tránh Nam ngồi ở trên bậc thềm của y quán.
Một chiếc xe ngựa xuất hiện ở trong tầm nhìn của y. Ánh mắt y lập tức trở nên cảnh giác.
Nhưng đến khi chiếc xe ngựa này dừng lại, khi cảm nhận được hơi thở âm u mốc meo trên thân thể của người bước ra từ bên trong xe ngựa, vẻ cảnh giác trong ánh mắt y lập tức biến thành khiếp sợ, còn có cả kính sợ.
Y không nói câu gì, mà chỉ đứng dậy cúi đầu, nhường đường.
Người này không thể ngăn cản.
Y cũng chẳng có năng lực ngăn cản được.
Bởi vì người này là Giám thủ Thần Đô Giám.
Mặc dù đang giữa ngày hè, dù từ trong thùng xe nóng bức chui ra nhưng Trần Giám thủ vẫn mặc áo bào có vẻ rất dày. Áo bào đỏ thẫm, nhưng sắc đỏ thẫm đó có vẻ như vẫn không thể nào che giấu được làn da xám nhợt trên gương mặt của lão.
Cùng với bước đi của lão, hơi thở âm u mốc meo tràn vào bên trong y quán, lan tới gian phòng của Đinh Ninh.
Cảm nhận được hơi thở đó, Đinh Ninh tương đối khó chịu. Hắn ho khan một tiếng, nhưng vẫn giãy dụa ngồi dậy, dựa vào một cái nệm êm, chờ vị Giám thủ này tới.
Trần Giám thủ sai hai gã y sư trực cửa luân phiên thủ mở cửa phòng, sau đó ra hiệu cho hai kẻ này tạm lánh đi chỗ khác.
Lão từ từ đẩy cửa phòng ra, chỉ bước vào trong có vài bước. Lão nhìn tên thiếu niên nằm trên giường, khuôn mặt không có bất cứ biểu cảm gì, hai hàng lông mày hơi nhướng lên.
Lão tin chắc đối phương đã biết được mình là ai, nhưng vẻ mặt của thiếu niên vẫn bình thản như thường, bình thản đến mức không nhìn thấy có bất cứ sắc thái khác lạ nào.
Cho nên lão chẳng thèm dông dài nói lời thừa thãi, lập tức hỏi ngay: "Ta tới gặp ngươi, chỉ là điều tra theo thông lệ."
"Bao gồm cả việc ngươi giết chết tên cung nữ kia, Trường Lăng đã xảy ra rất nhiều việc, cho nên ta phải tới xem xét ngươi theo thông lệ một chút." Sau khi dừng lại một chút, lão nhìn thẳng vào Đinh Ninh, nói tiếp: "Ta phải bảo đảm ngươi không có vấn đề gì, bởi vì nếu như ta đoán không sai, kế tiếp Ôn Hậu Linh sẽ tới gặp ngươi."
Đinh Ninh khẽ gật đầu, nói: "Mời Giám thủ cứ tự nhiên!"
Trần Giám thủ khẽ gật đầu. Mùi mốc meo trong không khí ở trong phòng đột nhiên trở nên nồng nặc hơn hẳn, có một số đám nấm mốc lác đác lặng yên hiện ra ở một vài xó xỉnh u ám.
Một luồng hơi thở làm cho người khác cực kỳ khó chịu bay ra từ thân thể Trần Giám thủ, ám vào cơ thể Đinh Ninh.
Trần Giám thủ cảm nhận một cách cực kỳ kỹ lưỡng.
Cho đến khi mười hơi thở trôi qua, lão mới khẽ gật đầu một cái.
Đám nấm mốc lác đác mọc ở những xó xỉnh u ám trong phòng nhanh chóng khô héo, biến thành một lớp bụi màu xám nhợt.
"Công pháp này đích xác rất kỳ diệu, không hổ là đệ nhất thiên hạ!"
Nói xong, lão lập tức quay người định ra về.
Đinh Ninh hơi kỳ quái liếc nhìn lão, hỏi: "Ngài xác định là ta bằng cách nào?"
Trần Giám thủ không quay đầu lại, đáp lại bằng giọng hờ hững: "Ta hiểu Dạ Sách Lãnh."
Đinh Ninh cau mày lại, nghiêm túc hỏi: "Tại sao ngài lại giúp ta?"
Trần Giám thủ đã đi ra khỏi cửa phòng, lão ngẩng đầu nhìn lướt qua bầu trời, đáp: "Chỉ vì ta muốn giúp Dạ Sách Lãnh."
"Có lẽ không chỉ như thế."
Đinh Ninh lắc đầu, nói: "Nếu không thì với tu vi của ngài... ngày hôm đó Bạch Sơn Thủy đã không tài nào chạy thoát."
Trần Giám thủ dừng lại.
Lão thừa hiểu, qua hơi thở mà mình thi triển ra vừa mới rồi, đối phương đã biết được cảnh giới thực sự của mình. Lão lắc đầu, khóe miệng chợt nhếch lên thành một nụ cười giễu cợt: "Vẫn chỉ là vì giúp nàng lẫn giúp chính mình. Trường Lăng luôn cần có kẻ địch hùng mạnh, nếu không thì sự hiện hữu của chúng ta sẽ không còn ý nghĩa."
Đinh Ninh cũng mỉm cười châm biếm, "Xem ra việc bà ta và Nguyên Vũ quá mạnh, thực sự luôn làm cho người ta không thoải mái."
"Một núi không thể chứa nhiều hổ."
Trần Giám thủ tiếp tục bước đi, thản nhiên nói: "Trên sử sách, những vị đế vương hùng mạnh nhất, có thể nói là có khả năng phá trời mở cõi, cuối cùng bên cạnh thực sự sẽ chẳng còn ai đứng ngang hàng nữa, chỉ còn lại vô số người ngước nhìn lên từ dưới chân họ. Đó là một quá trình hết sức tự nhiên. Tuy rằng người nọ đã chết, nhưng ý tưởng xâm chiếm tiêu diệt sáu triều, hình thành nên một giang sơn thống nhất, dựng nên cơ nghiệp muôn đời, lại chưa bao giờ tắt cả. Đến lúc dã tâm lớn đến mức đủ để giết chết người mình thương yêu nhất, đủ để giết chết bạn bè thân thiết nhất của chính mình, thì lúc đó dã tâm này đã thực sự vượt ra khỏi tầm khống chế."
Đinh Ninh trầm tư nói: "Ai mà chẳng muốn áp đặt ý tưởng của mình cho tất cả những người khác."
Trần Giám thủ không nói thêm gì nữa, bóng dáng lão thong dong biến mất khỏi căn viện.
"Mệnh trời hướng về Trường Lăng, bởi vì những cường giả làm cho người ta chói mắt nhất hầu hết đều tập trung ở nơi đây... Nhưng đồng thời Trường Lăng cũng là nơi khó quản lý nhất, bởi vì cường giả có đầu óc thông minh ở nơi đây quá nhiều..."
Nghĩ tới câu nói đó, Đinh Ninh bật cười, cười đến mức đau làm mặt hơi méo đi.
Thực ra, nghĩ cho kỹ, việc cần làm nhất hiện giờ chẳng qua chỉ là thuận theo tự nhiên.
Nhưng có một số người lại luôn muốn phá vỡ tự nhiên.
...
Trong tiểu viện yên tĩnh, bếp dùng để đun trà nhưng lại hâm rượu.
Rượu hâm uống vào ngày hè là thứ rượu mạnh nhất.
Cho nên Bạch Sơn Thủy nhìn Dạ Sách Lãnh vừa đặt chén rượu xuống bên cạnh bếp trà, giống như đang nhìn một người điên.
Lúc này, gương mặt Dạ Sách Lãnh đỏ rừng rực, hơn nữa còn không ngừng hiện ra nét tươi đỏ khác lạ, một sắc đỏ mà chỉ lúc nàng còn là thiếu nữ mới có, cho nên nàng có vẻ giống như một người điên.
"Đây là rượu mừng!"
Dạ Sách Lãnh đã ngà ngà say. Nàng nhìn Bạch Sơn Thủy bằng đôi mắt đã bắt đầu mơ màng, nói: "Hắn đã bảo với cô, Đại Phù Thủy Lao còn thiếu một vị Thất Cảnh, hiện giờ đã đủ."
Bạch Sơn Thủy giật mình.
Sau đó, trên mặt nàng cũng bắt đầu hiện lên sắc tươi đỏ. Nàng mỉm cười, cầm lấy một chén rượu. Sau khi uống chén rượu mạnh đã hâm nóng, nàng chợt cảm thấy toàn thân như bị một ngọn lửa thiêu đốt. Sẵn tính hào phóng, nàng buột miệng khen: "Quả nhiên đủ mạnh, thật sự là phương pháp dễ uống!"
Dạ Sách Lãnh cười làm hai má hiện lên hai cái lúm đồng tiền, nói: "Đây chính là phương pháp mà khi người nọ dùng để uống với những người khác khi ở Trường Lăng."
Bạch Sơn Thủy lại giật mình, khen: "Thực sự bội phục!"
Dạ Sách Lãnh cười thành tiếng.
Bạch Sơn Thủy không nhịn được hiếu kỳ, hỏi: "Vị Thất Cảnh cuối cùng là ai?"
Dạ Sách Lãnh nhìn thẳng vào nàng, đáp: "Một bé gái mồ côi ở chợ cá."
Bạch Sơn Thủy lại khen: "Vậy thì thực là khéo lắm thay!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.