Kiếm Vương Triều

Chương 46: Xuất kiếm




Những ngọn lửa trắng mang theo khí tức u lãnh rơi xuống đỉnh Lộc Sơn, khiến cho không khí đang bị đan hỏa kiếm của Hàn Thần Đế hung nóng trở nên mát lạnh hẳn đi.
Mọi người đều cảm thấy thật thoải mái.
Và cũng cực kỳ không thoải mái.
Thoải mái là ở mặt ngoài của làn da, còn không thoải mái là đến từ sâu trong lòng.
Ai cũng biết đây là Tinh Hỏa Tuệ Vĩ Kiếm của Ba Sơn Kiếm Tràng, trong cuộc đại chiến giữa Đại Tần Vương triều với Hàn, Triệu, Ngụy tam triều, đã có rất nhiều Tu hành giả cường đại chết dưới Tinh Hỏa Tuệ Vĩ Kiếm này của Hoàng Hậu Đại Tần Trịnh Tụ.
Tinh Hỏa Tuệ Vĩ Kiếm ngoài tốc độ cực nhanh, còn có Tinh Thần Nguyên Khí khác hẳn với Thiên Địa Nguyên Khí bình thường, Tu hành giả nếu chỉ dùng Thiên Địa Nguyên Khí bình thường thì khó mà cản được, hơn nữa, Trịnh Tụ còn có thể thi triển Tinh Hỏa Tuệ Vĩ Kiếm từ khoảng cách cực xa, khiến người bị tấn công không hề cảm nhận được vị trí của bà ta.
Người ta có thể bị bà ta bất ngờ công kích bất kỳ lúc nào.
Nên bà ta luôn là kẻ hiểm độc trí mạng nhất trên chiến trường.
Nguyên Vũ Hoàng Đế sau khi đạt tới Bát Cảnh, đã lĩnh ngộ được tuyệt học này của Trịnh Tụ!
Đinh Ninh vốn đang nhắm mắt, lúc Tinh Hỏa rơi xuống, còn chưa tới đỉnh Lộc Sơn, mọi người còn chưa nhìn thấy nó, hắn đã mở mắt.
Trong mắt hắn lóe lên ánh lửa trắng, như trong mắt có phủ một tầng sương lạnh.
Trong tất cả những người có mặt ở Lộc Sơn và chung quanh, chỉ có một mình hắn hiểu được suy nghĩ hiện giờ của Nguyên Vũ Hoàng Đế.
Tinh Hỏa Tuệ Vĩ Kiếm tuy cường đại, nhưng lại không phải là cách thức tốt nhất để phá giải Ma Thạch kiếm quyết.
Cửu Tử Tằm tái hiện, quý nhân Trường Lăng đều đang suy đoán ai là truyền nhân của người kia.
Ai cũng biết Trịnh Tụ từng là người yêu của người đó, là cặp đôi cường đại nhất của Đại Tần.
Hẳn là hiện giờ, Nguyên Vũ Hoàng Đế nghĩ rằng truyền nhân của người đó chắc chắn đang ở quanh đây, cũng đang nhìn một trận chiến này, hắn còn ngờ rằng Ma Thạch kiếm quyết chính là do người truyền nhân đó truyền cho Yến Anh.
Nên hắn mới dùng Tinh Hỏa Tuệ Vĩ Kiếm để đối phó.
Khóe miệng Đinh Ninh nhếch lên nụ cười lạnh lẽo.
"Ngươi rảnh hơi thật. . . lấy Tinh Hỏa Tuệ Vĩ Kiếm để đối địch với Ma Thạch kiếm, muốn chứng tỏ ngươi với Trịnh Tụ tình cảm khăng khít, vô cùng ân ái hay sao? Chỉ tiếc Ma Thạch kiếm của Yến Anh căn bản chính là do hắn tự ngộ ra, liên quan gì tới người khác?"
Hắn thì thầm khẽ trong lòng.
. . .
Mấy đường lửa trắng đâm chuẩn xác vào những vòng tròn đen đang vây quanh Nguyên Vũ Hoàng Đế.
Trên long bào của Nguyên Vũ Hoàng Đế xuất hiện mấy vết rách.
Trên người hắn bỗng tỏa ra một luồng khí tức cực mạnh.
Cơ thể hắn như đang to ra, biến thành một người khổng lồ.
Năm vòng tròn đen bị Tinh Hỏa Tuệ Vĩ Kiếm đánh trúng, đã không còn ngăn cản được Nguyên Vũ Hoàng Đế phát ra Chân Nguyên, bây giờ Nguyên Vũ Hoàng Đế trở nên khổng lồ, năm vòng tròn đen càng không thể nào chống nổi.
Ai cũng nhìn ra năm vòng tròn to bằng cối xay, đã biến thành năm viên châu nhỏ đến đáng thương.
Nhưng Yến Anh không phải chiến đấu một mình.
Lúc Nguyên Vũ Hoàng Đế hoàn toàn phá vỡ Ma Thạch Kiếm Ý của Yến Anh, Hàn Thần Đế đã đứng dậy, bước tới.
Mặt đất và không khí trước người hắn hoàn toàn bị thiêu đốt, biến thành một thế giới rực lửa đỏ thắm.
Xung quanh đan hỏa kiếm xuất hiện những bông hoa lửa nho nhỏ, xuyên qua màn lửa, xuất hiện trước mặt Nguyên Vũ Hoàng Đế.
Nguyên Vũ Hoàng Đế biết, một kiếm này cực mạnh, cả thiên hạ trừ hắn ra không còn ai cản nổi.
Hắn cau mày, giơ tay trái, đỡ kiếm.
Đồng thời, tay phải lấy ngón tay làm kiếm, bắn ra tia kiếm quang màu vàng sáng, đâm vào trong màn lửa một nhát.
Hắn lấy tay đỡ kiếm, nét mặt cực kỳ bình tĩnh lạnh lùng, kèm theo một loại hương vị yêu dị kỳ quặc.
Rắc một tiếng vang dội.
Một luồng khí tức của Vật bản mệnh từ lòng bàn tay Nguyên Vũ Hoàng Đế tuôn ra.
Lòng bàn tay của hắn bị đâm trúng, mấy giọt máy tươi rơi ra.
Đan hỏa Kiếm Khí theo vết thương ào ạt tràn vào trong người hắn.
Cả cơ thể Nguyên Vũ Hoàng Đế sáng rực lên, biến thành một vật chứa cực lớn.
Đan hỏa Kiếm Khí cuồn cuộn nhảy vào kinh mạch Nguyên Vũ Hoàng Đế, gương mặt hắn đỏ bừng, nhưng đan hỏa Kiếm Khí lại không chui vào được chỗ sâu trong người hắn, mà hoàn toàn biết mất.
Cơ thể của hắn vẫn rất ổn định, Chân Nguyên phát ra cũng vẫn rất ổn định.
Màn lửa trước mặt bị nhát kiếm từ tay phải hắn đâm trúng, cuốn ngược ra ngoài, tia kiếm quang màu vàng sáng chuẩn xác đâm trúng ngực Hàn Thần Đế , xuyên ra sau lưng Hàn Thần Đế.
Hàn Thần Đế kêu lên một tiếng đau đớn, lùi hẳn ra sau.
Tu hành giả Đại Sở Vương triều đều tái mặt.
Mấy ai chịu đựng được một kiếm xuyên qua thân của Nguyên Vũ Hoàng Đế?
Họ nghĩ, có lẽ Hàn Thần Đế sắp chết rồi.
Đùng một tiếng, hai chân Hàn Thần Đế rơi xuống đất, mặt đất dưới chân hắn nứt ra, những vết nứt chằng chịt như mạng nhện.
Thế nhưng Hàn Thần Đế chẳng những không chết, mà khí tức trên người cũng chẳng yếu bớt bao nhiêu.
Ngực và lưng hắn không có máu tươi tuôn ra, chỉ có đan khí màu đỏ cuồn cuộn phun ra như suối.
Vết thương nhanh chóng khép lại.
Nguyên Vũ Hoàng Đế nhìn bàn tay của mình.
Vết thương giữa lòng bàn tay hắn cũng đang thu nhỏ lại, nhưng tốc độ không bằng Hàn Thần Đế.
Hắn cau mày, trong mắt rực lên lãnh ý.
"Đạo Thiên Đan quả nhiên là Linh Đan mạnh nhất thiên hạ."
Hắn ngẩng đầu lên, nói với Hàn Thần Đế.
Thì ra Hàn Thần Đế không chết là vì dược lực của Đạo Thiên Đan quá mức kinh người, tốc độ nó tu bổ cơ thể Hàn Thần Đế còn nhanh hơn tốc độ sinh cơ biến mất.
Khiến Hàn Thần Đế, trở thành người có khả năng khôi phục cơ thể kinh khủng nhất.
Nhưng vết thương trên lòng bàn tay của Nguyên Vũ Hoàng Đế cũng đang thu nhỏ lại, làm mọi người ngẩn ra.
Thì ra, cơ thể Bát Cảnh. . . có khả năng tự hồi phục đáng sợ!
Lúc Nguyên Vũ Hoàng Đế nói chuyện, cả người hắn lắc lư kỳ dị.
Mỗi lần lắc lư, chung quanh người hắn lại có một mảnh hắc quang và một mảnh quang diễm sáng ngời chớp động.
Giống như có hai bóng người, một đen một sáng đang đuổi bắt nhau, nhưng không ai chạm được vào đối phương.
Lúc Nguyên Vũ Hoàng Đế nói xong, thì hắn cũng đã tranh thủ lấy kịp thời gian.
Hắn lại ngẩng đầu lên, một luồng sáng từ trên cao chiếu thẳng xuống đỉnh Lộc Sơn.
Cả đỉnh núi bừng sáng, không còn một góc khuất nào.
Bóng người Yến Anh cũng hiện ra rõ ràng trong ánh sáng.
Một luồng khí tức cực mạnh, từ trên không trung ép thẳng xuống người hắn.
Cơ thể Yến Anh liên tục rung động, cơ thể như bị ép chặt, tuôn ra những sợi khí đen, cả cơ thể như sắp bị bốc cháy.
Tề đế nắm chặt hai tay, định đứng dậy.
Nhưng Yến Anh đã nhìn hắn, lắc đầu.
Tề đế như ngừng thở, hắn đã nhớ ra những lời Yến Anh nói với mình ngay từ lúc đầu.
Yến Anh bảo hắn phải ngồi im xem cuộc vui, phải ngồi im, không được làm gì cả.
Nên hắn ngồi trở xuống, nhắm mắt lại.
Nguyên Vũ Hoàng Đế nheo mắt.
Khí đen trên người Yến Anh tuôn ra càng ngày càng nhiều, chúng không tiêu tán, mà tụ lại chung quanh hắn, tạo thành một cái bình màu đen, giấu hắn bên trong.
Một cái bình đen trông rất bình thường.
Nguyên Vũ Hoàng Đế khẽ hất tay trái.
Thêm một luồng khí tức cực mạnh ép lên cái bình.
Mặt ngoài của chiếc bình sáng rực lên, xuất hiện ngọn lửa sáng ngời, cái bình rõ ràng đang bị thiêu đốt.
Nhưng nó lại chẳng hề hấn gì.
Mặt bình càng lúc càng sáng và bóng lên.
Trong lòng Yến Đế và những trọng thần của Đại Yến vương triều vô cùng khó tả.
Chính là một cái bình đen giống thế này, đã bức lui đại quân của Đại Yến vương triều ngày đó.
Lần đầu tiên, trong mắt Nguyên Vũ hiện lên vẻ kinh dị.
Thủ đoạn này hắn cũng chưa từng thấy bao giờ, hắn không thể nào giải thích được.
"Âm cực dương sinh, Âm Dương chuyển hóa chi đạo, sinh tử Luân Hồi chi ý."
Nhưng hắn lại là một Tu hành giả cường đại, nên chỉ sau một chốc, hắn đã nghĩ ra.
"Tiếp ta một kiếm."
Hắn lên tiếng, đưa tay phải ra.
Đây là lần đầu tiên từ lúc chiến đấu tới giờ, hắn chính thức xuất kiếm.
Xuất kiếm của hắn.
"Ngươi quả nhiên đã luyện thành."
Đinh Ninh hít sâu một hơi, trong lòng lạnh băng khẽ nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.