Kiếm Vương Triều

Chương 4: Dưỡng kiếm




Ánh mắt Phù Tô sáng rực lên, hắn nhẹ gật đầu, nói: "Nghe nói rượu cùng với ông chủ nhỏ ở đây đều rất nổi danh, cho nên cố ý đến nếm thử."
Nhìn gương mặt ôn hòa sạch sẽ của Phù Tô, trong thân thể Đinh Ninh lại dường như đồng thời tràn ngập vô số hình ảnh, những hình ảnh này tựa như vô số cát đá vậy, khiến cho thân thể của hắn trở nên lạnh lẽo, đồng thời cũng làm cho hắn hít thở càng thêm khó khăn, đều là cái loại mùi tanh của đất khiến cho trí nhớ khắc sâu nhất này.
"Mong muốn thực sự của hắn chính là trường sinh, là vĩnh viễn thống trị cái Đại Tần vương triều này, hoặc có thể nói là toàn bộ thiên hạ. Cho nên bất cứ kẻ nào cũng đều là công cụ của hắn, ngươi và Trịnh Tụ cũng sẽ không ngoại lệ. Ta đòi lại những khoản nợ mà hắn thiếu của rất nhiều người, tương tự ta cũng đồng thời hy vọng tương lai có thể thay đổi vận mệnh của rất nhiều người, kể cả vận mệnh của ngươi. Xem như ta thiếu nợ ngươi, ta sẽ cố gắng hết sức khiến cho trong tương lai ngươi sẽ có quyền tự chủ của bản thân."
Đinh Ninh hít một hơi thật sâu, đẩy lùi những hình ảnh như thủy triều trong đầu.
"Như thế nào?"
Đinh Ninh trầm lặng trong nháy mắt lại khiến cho Phù Tô hơi chút khẩn trương lên, sợ ngôn ngữ của mình có chỗ nào không thoả đáng.
"Ngươi đã gặp ta bao giờ chưa?" Đinh Ninh nhìn hắn, hỏi.
Phù Tô bỗng nhiên có chút bối rối , theo bản năng khoát tay nói: "Không có."
Nhưng mà thật sự là hắn nói dối không quen, hoặc có thể nói là chưa từng nói dối bao giờ, trong lúc khoát tay, mặt của hắn cũng đồng thời ửng đỏ lên.
"Dường như ta chưa từng gặp ngươi." Đinh Ninh bình tĩnh nhìn hắn, nói: "Nhưng ta lại cảm thấy rất quen, cho nên ta nghĩ, cái này gọi là mới quen đã thân."
Mới quen đã thân như Đinh Ninh nói, trong bao đó bao hàm vô số tầng ý tứ, nhưng mà vẻ bối rối của Phù Tô lại hoàn toàn biến mất, hắn cảm thấy mừng rỡ.
Hắn nhịn không được bật cười, nói: "Ta cũng cảm thấy mới quen đã thân ."
"Đã như vầy, rượu hôm nay ta mời ngươi." Đinh Ninh đem một bầu rượu đặt lên trên bàn trước người Phù Tô, nhìn hắn nói.
Ánh mắt Phù Tô càng sáng, hắn có chút vội vàng cầm rót đầy, nâng chén hành lễ giống như nâng cốc chúc mừng vậy, sau đó uống một hơi cạn sạch.
Rượu vào trong miệng thì chua chát, lông mày của hắn lập tức nhíu lại. "Rượu này ..." nhưng mà hắn lại nhịn không được bật cười, "Rượu này thật sự là đặc biệt."
"Mừng gặp nhau."
Đinh Ninh rót một chén rượu, cũng tựa như bằng hữu bình thường ở Trường Lăng vậy, nâng cốc chúc mừng, nhưng trong lúc uống một hơi cạn, hắn lại đồng thời nói thầm: "Chúc vận mệnh của chúng ta."
Tửu lượng của Phù Tô cũng không cao, mà loại thời điểm này đương nhiên cũng không thể nào lại đi dùng chân nguyên bức cảm giác say trong cơ thể ra ngoài được, không bao lâu thì đã say mờ mắt.
Thân phận của hắn quá sức tôn quý, trong nội tâm luôn có trói buộc, tuy rằng trong lòng cao hứng, nhưng cũng cố gắng kềm chế không uống nữa.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết bưng một bình trà nóng từ trong viện đi ra.
Nàng càng nhìn gương mặt sạch sẽ của Phù Tô càng cảm thấy giống Trịnh Tụ, không khỏi có chút căm hận.
Bắt đầu như thế nào đây?
Trong đầu nàng xuất hiện gương mặt người kia, rõ ràng như mới gặp hôm qua vậy.
Một đám nguyên khí cực nhỏ thấm ra từ đầu ngón tay của nàng, nương theo hơi nóng của nước trà khẽ vuốt lên gương mặt Phù Tô.
"Không thể uống còn uống nhiều như vậy, không sợ say rượu nói bậy nói bạ sao."
Cuối cùng thì Mạnh Thất Hải đợi trong xe ngựa bên ngoài Ngô Đồng Lạc cũng đã nghe được tiếng bước chân của Phù Tô đang trở về, hắn vén rèm xe lên nhìn thấy khuôn mặt Phù Tô, nhịn không được oán trách một câu, không phát hiện điều gì khác thường.
***
Tại thời điểm Mạnh Thất Hải oán trách Phù Tô, trong một cái thư phòng nơi có vài gốc linh liên đang sinh trưởng và đã kết ra đài sen ở sâu trong hoàng cung Đại Tần, trên đầu năm ngón tay của hoàng hậu có vài sợi tia sáng không ngừng quấn quanh lấy.
Trong trận chiến trên sông Vị Hà ngày ấy, toàn bộ tu hành giả từ thất cảnh trở lên ở trong thành Trường Lăng đều có thể cảm giác được nàng xuất thủ, cũng có thể cảm giác được một đạo bổn mạng kiếm của Triệu Tứ bị hủy trong tay của nàng.
Tùy theo những chân nguyên mỏng nhưng liên tục mà nàng đang phóng ra ở trong thư phòng, mang theo ý chí cực kỳ kiên định, đâm vào không trung vô tận, đạt tới nơi mà mọi người không thể cảm giác được, dẫn dắt tinh hỏa hóa thành lực lượng cường đại.
Toàn bộ tu hành giả Trường Lăng lại khẳng định thêm rằng, qua nhiều năm như thế, ngày xưa Trịnh Tụ "Tuệ Hỏa Kiếm" trên chiến trường thường xuyên một kiếm chém giết chủ tướng của triều đình địch, hiện tại càng mạnh hơn nữa.
Lúc này nàng vẫn đang đem thiên địa nguyên khí trong cơ thể vận chuyển vào trong không trung vô tận, vận chuyển đến tầng không gian tĩnh mịch và lạnh lẽo hoàn toàn không nhìn thấy, khống chế mấy đạo 'tuệ bụi'* (có lẽ ý là những vật chất được sinh ra từ đuôi của sao chổi - nd) cùng với Tinh Thần Chân Hỏa ngưng tụ mà thành hỏa diễm đặc biệt băng lãnh.
Chỉ là lúc này, toàn bộ tu hành giả Trường Lăng, kể cả tên đế vương vừa mới giải quyết một ít tai họa ngầm trước khi Lộc Sơn Hội Minh diễn ra, đang lợi dụng chút thời gian cuối cùng trước Hội Minh để bế quan tu hành trong hoàng cung kia, hoàn toàn không có một người nào có thể cảm giác được động tác của nàng.
Bởi vì Ba Sơn Kiếm Tràng đã diệt.
Bởi vì mặc dù là lúc Ba Sơn Kiếm Tràng đương thời, cũng chỉ có một mình nàng là lĩnh ngộ và tu luyện được cái phương pháp tu hành này.
Nàng tựa như một ngôi sao nhỏ đang bí mật tỏa ra ánh sáng, xuyên thẳng qua vô tận không gian.
Tại trong vài ngọn lửa bạc trắng do nàng dùng tinh quang khống chế này, có một thanh tiểu kiếm cháy đen như sắt rỉ đang bị bao phủ.
Chuôi tiểu kiếm này dĩ nhiên là bổn mạng kiếm của Triệu Tứ.
Sau khi chuôi tiểu kiếm này bị nàng đánh tan, đoạn tuyệt toàn bộ liên hệ với Triệu Tứ, theo lý là nó phải rơi xuống không biết nơi nào, nhưng lúc này lại không biết nàng có ý gì, một chút lực lượng nhỏ bé trong ngọn lửa bạc trắng kia lại dường như đang nuôi dưỡng chuôi kiếm đã "chết đi" này.
Có người đi qua con đường đá trong rừng tượng lính bên ngoài thư phòng của nàng, hướng về phía thư phòng của nàng đi tới.
Khuôn mặt hoàn mỹ không một tì vết của nàng không thay đổi, những tia sáng quấn quanh trên tay chậm rãi hóa thành mấy chục điểm ánh huỳnh quang biến mất .
Một gã tu hành giả mặc áo bào màu vàng của gia đình nàng xuất hiện ở cửa thư phòng, đem một phong mật thư giao cho cung nữ đang giữ cửa.
Mở ra mật thư do cung nữ mang tới, trên mặt nàng lộ ra đôi chút nét hài lòng. "Có thể làm Triệu Yêu Phi thay đổi ý định, hoàn toàn chính xác là có chút tài năng. An bài hắn đi Đại Yên đi, nơi đó chắc sẽ là nơi đại triển quyền cước đối với hắn."
Tu hành giả áo bào màu vàng thủy chung không dám ngẩng đầu, một mực hơi khom người, nghe được những lời này của nàng, tên tu hành giả áo bào màu vàng này kính cẩn hô một tiếng vâng, hỏi tiếp: "Trong nhà muốn biết ý kiến của ngài đối với Phương Tú Mạc."
"Khổng thể dùng được, đương nhiên là giết." Nàng lắc đầu, nói: "Thánh thượng tự nhiên sẽ lựa chọn người thay thế, hãy nói trong nhà không nên đề cập đến chuyện này nữa."
Khuôn mặt hoàng hậu hoàn mỹ không một tì vết, ánh mắt lại mát như nước sông Vị Hà lúc này.
Trong sông Vị Hà, một cái thân ảnh màu trắng như Tiên Tử trong nước đang tựa như Phù Quang Lược Ảnh mà đi về phía trước.
Có thể không cần nổi lên mặt nước để thở, một mực dùng tốc độ kinh người như vậy tiến lên trong nước, nàng tự nhiên chính là Bạch Sơn Thủy.
Thuỷ vực đối với nàng mà nói mãi mãi là nơi an toàn nhất để bỏ chạy, sau khi mượn sự trợ giúp của Triệu Nhất để thoát khỏi đám người Liên Ba đuổi giết, nàng trở về Vị Hà, nhưng mà nàng biết rõ nguy cơ chưa hẳn đã qua, cho nên từ đầu đến cuối không thể nào thư giãn.
Lúc này ở trước mắt của nàng, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy biên giới thủy tuyến rõ ràng.
Sau thủy vực sáng ngời là màu sắc vô cùng thâm thúy, là thiên địa rộng lớn kinh người.
Lúc này nàng biết rõ đã vượt ra khỏi Vị Hà, đến được vùng biển sâu.
Ở chỗ này, đúng là chân chánh giao long xuất hải, đã không có người có khả năng giết được nàng.
Trong lòng của nàng thoáng buông lỏng, nét đỏ ửng khác thường trên mặt biến mất toàn bộ, trong miệng phun ra một ngụm nghịch huyết.
Nỗi phiền muộn bị tích chứa tràn ngập trong ngực bụng rốt cục hơi giảm, nhưng mà mặt mũi của nàng lại bỗng nhiên đại biến, một cổ lãnh ý làm cho toàn thân nàng không tự chủ được mà run rẩy lên.
Viên đan dược ngăn chặn thương thế của nàng kia, dược lực quá mức mãnh liệt, lần này thời gian nàng cưỡng ép đề chân nguyên quá dài , toàn bộ khí hải lúc này đều có chút bất ổn, chân nguyên cùng ngũ tạng chi khí có thể lưu chuyển vậy mà lui trở về tiêu chuẩn lục cảnh.
Thân ảnh của nàng tiếp tục theo thủy lưu đi về phía trước, dần dần rơi vào trong bóng râm thật sâu, trên khuôn mặt mà ngày xưa từng cao ngạo ngạo nghễ chí cực của nàng, nhộn nhạo ra một tia khổ sở ý vị khó tả.
Bạch Sơn Thủy thực sự không phải là người duy nhất thảm bại trong cái đại cục này.
Trên thực tế, toàn bộ đại nghịch của vương triều Đại Tần, trong những năm tranh đấu cùng với vương triều Đại Tần này, cũng không có bao nhiêu thời khắc có thể gọi là thắng lợi.
Cho nên người như nàng và Triệu Tứ, càng ngày càng ít.
Triệu Tứ tĩnh tọa trong một gian phòng đậm mùi son phấn, nhìn Kinh Ma Tông đẩy cánh của khép hờ đi vào giữa phòng, trong ánh mắt của nàng vẫn có cái loại ý tứ đâm trời chém đất như trước.
"Xem ra lần này là ta thành công rồi sao?"
Nàng nói một câu giống như là đang tự giễu vậy, sau đó nhàn nhạt mà nhìn Kinh Ma Tông hỏi "Vương Thái Hư không đến, để ngươi đến, là có ý gì?"
Kinh Ma Tông hành lễ thật sâu, nói: "Hắn cho ta đi theo tiên sinh học kiếm."
"Đây chính là điều kiện của hắn?" Triệu Tứ giống tựa như thông cảm mà nhìn hắn, nói: "Muốn học kiếm, vậy trước hết phải trở thành kiếm của Triệu Kiếm Lô."
Kinh Ma Tông nói: "Thái Hư tiên sinh đã nói với ta điều này, vả lại bản thân ta không phải người Tần."
Triệu Tứ nở nụ cười lạnh, "Xem ra ta không có xem thường khí phách của hắn thực sự là hoàn toàn chính xác, nhưng mà ngươi ... ngươi dựa vào cái gì cảm thấy ngươi có tư cách trở thành kiếm của Triệu Kiếm Lô chúng ta?"
Kinh Ma Tông không biết trả lời như thế nào.
Đối với hắn mà nói, Triệu Kiếm Lô đích thật là rất cao, là một cái tồn tại cao đến hắn không cách nào nhìn đến.
Mi mắt Triệu Tứ trầm xuống, một đạo quang mang không mang theo bất kỳ khí tức gì từ chỗ của nàng chảy xuôi mà ra, cắt lên cổ tay phải của Kinh Ma Tông.
Thân thể Kinh Ma Tông chấn động, nhưng không có trốn tránh.
Đạo quang mang này cắt đứt mạch máu ở cổ tay hắn, máu tươi chầm chậm mà không ngừng chảy ra, từng giọt máu tươi rơi lên mặt đất bên dưới, phát ra âm thanh rõ ràng.
Triệu Tứ nhìn hắn, thản nhiên nói: "Ngươi dám để máu trong người chảy hết, ta liền để cho ngươi trở thành kiếm của Triệu Kiếm Lô."
Kinh Ma Tông ngẩng đầu lên, nhìn nàng, mặc cho máu tươi trên tay chảy xuôi.
Từ đầu đến cuối Triệu Tứ không có cử động, giống như muốn nhìn thấy hắn chết đi.
Mặc dù cuối cùng Kinh Ma Tông chịu đựng không được, bạc nhược ngã ngồi trên mặt đất, bắt đầu lâm vào hôn mê, nàng đều không có cử động.
Vào lúc cổ tay của hắn gần như không còn máu để chảy ra nữa, sinh cơ của hắn cũng bắt đầu biến mất, Triệu Tứ mới hít một hơi thật sâu, đưa tay ra.
Đầu ngón tay của nàng bỗng nhiên thấm ra mấy chục giọt máu tươi, sau đó kéo dài ra trong không khí, biến thành mấy chục cây châm nhỏ thật dài, chui vào khiếu vị trong thân thể Kinh Ma Tông.
Ngũ tạng trong thân thể Kinh Ma Tông cảm nhận được hy vọng sống, tiếp đó bị một loại lửa nóng khô ráo kích thích, càng thêm dồi dào mà bắt đầu hoạt động.
Triệu Tứ cười lạnh, tự nhủ: "Không ngờ rằng ở trong đám người đường phố này, vậy mà thực sự có kẻ có thể chịu nổi kiếm ý của Triệu Kiếm Lô chúng ta."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.