Kiếm Vương Triều

Chương 31: Đại sư huynh Bạch Dương Động




Đứng chờ ngoài cửa đúng là tên kiếm khách áo nâu hôm qua.
Hắn không nhiều lời, chỉ khẽ gật đầu chào khi trông thấy Đinh Ninh bước ra, đợi nó lên xe xong xuôi hắn liền lặng lẽ làm công việc đánh xe.
Đinh Ninh ngồi trong xe khẽ cười, người đánh xe này Vương Thái Hư lựa chọn thật rất vừa ý nó, quả không phải ngẫu nhiên mà ông ta đứng vững tại Trường Lăng lâu năm như vậy, rất chu đáo.
Xe ngựa chạy dọc ra khỏi thành hướng thẳng tới Bạch Dương hạp, nơi đó là địa bàn của Bạch Dương Động.
Vào những năm đầu triều đại Nguyên Vũ, Tu hành chi địa tại đại Tần hầu hết nằm xa ngoài Trường Lăng, những tông môn tu hành cũng những lãnh địa của tầng lớp quý tộc tạo nên một lớp thành lũy không thuộc quân đội đại Tần.
Theo quy mô ngày càng mở rộng, hiện nay hơn phần nửa tông môn đã nằm bên trong Trường Lăng, tuy rằng vẫn có những đặc quyền như trước, nhưng vô hình các tông môn đấy đều bị triều đình khống chế ít nhiều, thậm chí một số tông môn lâu đời hơn cả vương triều Đại Tần cũng không ngoại lệ, chỗ tốt duy nhất là được cung cấp nhiều tài nguyên tu hành hơn, đồng thời có nhiều cơ hội giao lưu với các môn phái khác.
Đinh Ninh ngồi xe đến Liễu Lâm Hà thì nghe thấy bên ngoài có rất nhiều âm thanh than khóc.
Nó không vén rèm xe lên, bởi vì nó biết ngoài kia nhất định là có xác chết trôi sông.
Đêm qua, đối với đại đa số người dân Trường Lăng không có gì đặc biệt, nếu Đinh Ninh không phải kẻ trong cuộc cũng chắc chắn không biết thế lực giang hồ Trường Lăng có đại biến.
Nước sông Liễu Lâm này chỉ dùng một ít để tưới tiêu nên thường xuyên là nơi vứt xác mấy nhân vật giang hồ.
Tối hôm qua tại Hồng Vận Lâu, người của Cẩm Lâm Đường chỉ có Đường Khuyết cùng Đường Mông Trần bỏ mạng, nhưng Đinh Ninh biết rõ đêm qua là một đêm dài của Cẩm Lâm Đường, xác chết trên sông hiện tại quá nửa là những kẻ xấu số trong đường phủ ấy.
***
Địa thế Trường Lăng phân bố dạng bậc thang theo hướng từ Đông Nam lên Tây Bắc, ở thành nam, Kính Hà cùng Vị Hà giăng nhánh khắp nơi, trong đấy phần lớn là bình nguyên, ngẫu nhiên có mấy đỉnh núi nhỏ chưa tới trăm mét.
Trung bộ Trường Lăng có phần cao ráo hơn, bên trong là rất nhiều lòng sông cổ xưa nay đã khô cạn thành đất trũng.
Bắc Trường Lăng là khu vực cao nguyên núi đồi, lớn nhỏ hết thảy có mười ba ngọn núi, cao nhất là núi Thạch Môn và núi Linh Hư, thấp nhất là núi Bắc Tương và núi Lan Mã.
Bạch Dương Động nằm ở Bạch Dương Hạp, ngay tại Bắc Tương Sơn.
Qua nửa ngày lắc lư dọc theo đường núi, xe ngựa của Đinh Ninh cuối cùng cũng đến Bạch Dương Hạp.
Bởi địa thế toàn bộ vùng núi không cao lắm, cho nên hạp cốc này đương nhiên không sâu, nhưng không hiểu sao trong cốc phủ đầy sương mù, mây trắng lác đác che phủ khắp nơi, giữa những đám mây có một cung điện to lớn, rất có dáng dấp tiên khí.
Nhìn cảnh tượng như thế, kiếm khách áo nâu phụ trách đánh xe không khỏi tỏ ra hâm mộ.
Tuy Bạch Dương Động chỉ được coi là một môn phái nhị lưu, hơn nữa sắp phải sát nhập vào Thanh Đằng Kiếm Viện, nhưng tu hành chi địa vốn không phải là chỗ những người như gã có thể tiến vào.
Gã bắt đầu cảm thấy lo lắng.
Lo cho thiếu niên ngõ Ngô Đồng đang ngồi trong xe ngựa
Không phải lo nó có thể vào môn phái hay không, mà là lo sau khi vào rồi sẽ không biết ra sao.
Cửa vào Bạch Dương Hạp không có cổng chào, chỉ độc một tấm bia đá màu trắng khắc bốn chữ vô cùng đơn giản: Ngự Tứ Cấm Địa.
Hai chữ đầu là do triều đình ban tặng, hai chữ sau đại biểu cho đặc quyền của tông môn.
Xe ngựa dừng lại cách không xa tấm bia đá, kiếm khách áo nâu khẽ nheo mắt lại. Hiện giờ đang giữa trưa, vốn là giờ dùng cơm, theo lý mà nói Bạch Dương Động không cần thiết bố trí mười mấy người tiếp dẫn đệ tử mới nhập môn như thế.
Thế mà rõ ràng sau tấm bia là mười mấy đệ tử trẻ tuổi đứng ngay đấy.
Mấy người này mặc đồ vải bố, trên tay áo có dấu hiệu môn sinh Bạch Dương, trầm mặc nhìn xe ngựa dừng lại với ánh mắt kỳ quặc.
"Chắc không phải cố ý đến hoan nghênh tôi vào động đâu nhỉ." - Âm thanh trầm thấp vang lên sau lưng kiếm khách áo nâu.
Gã hơi ngẩn ra, nhìn lại phía sau thì thấy Đinh Ninh đã xuống xe ngựa, sau đó nó bình tĩnh đi đến chỗ tấm bia đá.
Tình hình liền giống như hòn đá rơi xuống nước, khơi dậy một tầng rung động.
Một gã hơn Đinh Ninh ít nhất năm sáu tuổi bước lên đón Đinh Ninh, gương mặt hắn có chút khó xử.
Vị trí hắn đứng cũng rất xảo diệu, kế ngay tấm bia.
Bởi vì thế, Đinh Ninh đứng đối diện hắn thành ra chưa thể bước qua sơn môn.
Hắn khẽ khom người nói nhẹ nhàng:
- "Tại hạ họ Diệp, phụng mệnh động chủ đến đây đón cậu vào sơn môn."
Đinh Ninh cười đáp lễ: 
- "Làm phiền rồi."
Đúng lúc này, phía sau chỗ mười mấy tên đệ tử đang đứng truyền ra một giọng phẫn nộ kèm theo giọng cười lạnh lẽo:
- "Hoang đường, Bạch Dương Động từ lúc nào đã thành nơi ai muốn vào thì vào thế này."
Họ Diệp lông mày hơi nhăn lại, tuy vậy sắc mặt hắn lại không có chút nhạc nhiên.
Có lẽ do hắn vốn biết chuyện này chắc chắn xảy ra, kỳ thật nếu không phải lệnh trên khó cãi thì hắn cũng sẽ đứng phía sau giống mười mấy tên kia thôi.
Đinh Ninh ngẩng đầu nhìn kẻ vừa rồi lên tiếng, thì ra là một gã thiếu niên trạc tuổi nó, tóc cắt rất ngắn, dáng người thon gầy nhưng đứng rất thẳng, bên hông đeo một thanh kiếm hơn hai thước, chuôi kiếm bằng gỗ vàng đậm gợn sóng hoa văn, bên trên điêu khắc phù văn tinh tế.
Nó thôi nhìn thiếu niên kia mà chuyển ánh mắt sang người họ Diệp, im lặng chờ đợi.
Bởi vì nó biết chuyện này tự nhiên có người giải quyết, không cần phải mở miệng làm gì.
Họ Diệp hơi ngạc nhiên trước thái độ bình tĩnh của Đinh Ninh, hắn cảm nhận rõ ràng đang cầm phải một củ khoai nóng bỏng tay, nhất thời không biết xử lý làm sao cho phải.
***
Trong Bạch Dương Hạp có rất nhiều bạch vân.
Dưới một đám bạch vân có một đạo quán trơ trọi đứng đấy.
Từ trong đạo quán có thể nhìn thấy rõ ràng mọi chuyện phía trước sơn môn.
Trong quán có hai người đang đứng.
Một trong hai chính là nhân vật phong vân nhất kiếm thay đổi thế cục Cẩm Lâm Đường cùng Lưỡng Tằng Lâu đêm qua, lão già tóc trắng Đỗ Thanh Giác.
Tên lão cũng từng được Hoàng Hậu nhắc đến, lão chính là sư huynh của động chủ Bạch Dương Động.
- "Sư huynh, chuyện đêm qua với hôm nay, huynh quá mức xúc động rồi."
Bên cạnh lão là một lão nhân phục trang đạo sĩ, gương mặt như bạch ngọc, đeo bên hông cẩm bào màu trắng khảm vàng là thanh bạch ngọc tiểu kiếm biểu tượng cho thận phận động chủ Bạch Dương Động, đây chắc chắn là người đứng đầu Bạch Dương Động - Tiết Vong Hư.
- "Huynh hiểu rõ biến cố hiện nay xảy ra là do Hoàng Hậu bất mãn với chúng ta, đêm qua huynh còn ra tay giết nhiều người như vậy, đệ sợ có người sẽ tìm cớ mà gây thêm chuyện."
Nhìn sư huynh bên cạnh im lặng không nói gì, Tiết Vong Hư lại thêm lo lắng mà thở dài.
- "Chính bởi là Hoàng Hậu nên đêm qua ta mới ra tay." - Nghe tiếng sư đệ mình thở dài, lão nhân tóc trắng xóa mới xoay đầu lại mỉm cười mở miệng nói.
Tiết Vong Hư càng thêm rẩu rĩ:
- "Sư huynh hà tất phải nóng giận."
- "Ta đâu có nóng giận." Đỗ Thanh Giác lắc đầu: -"Sư đệ, tu vi cùng kiến thức của ngươi hơn ta, thanh đạm cũng hơn ta, nhưng mà hiểu rõ Hoàng Hậu thì ngươi không bằng ta."
Tiết Vong Hư khẽ ngẩn người.
Đỗ Thanh Giác lạnh nhạt nói tiếp:
- "Hoàng Hậu tuy hành sự quyết đoán lạnh lùng, nhưng có chừng mực cẩn thận hơn hai thừa tướng, nếu Thánh Thượng đã hạ chỉ cho ta quy lão thì nàng tuyệt không để có bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào phát sinh. Bởi vì nàng phải giữ mối quan hệ mật thiết với Hoàng Thượng, dù chỉ là một việc nhỏ nhất. Như vậy nàng cùng Thánh Thượng mới có thể cường đại nhất, vương triều Đại Tần chúng ta mới cường đại nhất. Còn nữa, ta tuy là một lão già khọm, nhưng tốt xấu gì mấy năm qua giao hảo bằng hữu tại Trường Lăng cũng không ít. Lấy Bạch Dương Động không sao, nếu ngay cả việc ta quy lão cũng không được thì mọi người sẽ nghĩ thế nào."
- "Không chỉ do một chút ân tình với Lưỡng Tằng Lâu mà đêm qua ta ra tay. Còn bởi vì ta biết Cẩm Lâm Đường có quan hệ với 'người nhà' Hoàng Hậu, cho nên mới cố ý làm thế. Nàng không cho ta thống khoái, ta cũng làm cho nàng khó chịu chút ít."
Tiết Vong Hư im lặng không nói gì.
Cái này còn không phải bực tức?
"Lùi một bước trời cao biển rộng. Ta đã nhượng bộ quy lão, nàng cũng sẽ lui một bước không làm gì ta đâu." - Đỗ Thanh Giác nhẹ nhàng bồi thêm một câu.
Tiết Vong Hư hít sâu rồi lại thở dài thườn thượt.
***
Hai người quyền lực nhất, tại đạo quán cao nhất Bạch Dương Động nói chuyện với nhau rất hòa hợp, chẳng qua là vì lo lắng cho nhau mà lộ ra chút ưu tư, nhưng tại phía trước sơn môn dưới kia, tình hình bỗng rơi vào bế tắc.
Gương mặt họ Diệp càng lúc càng cứng đơ, rốt cục lùi lại nửa bước, không bằng lòng lên tiếng nói: 
- "Đây là lệnh của động chủ."
- "Ta không tin." 
Lời vừa nói ra liền bị tên thiếu niên kia cắt ngang, trên gương mặt non nớt tràn ngập lãnh ý:
- "Chuyện này hoàn toàn trái với quy định, không tham gia thí luyện mà có thể vào động là điều bất công với chúng ta, bất công với tất cả những người đã bị loại khỏi sơn môn mấy trăm năm qua. Ta không tin động chủ sáng suốt lại đưa ra quyết định như thế."
Họ Diệp cười khổ không nói gì, chỉ biết im lặng kéo dài như vậy thôi.
Chẳng lẽ đi truy cứu động chủ hay sao?
- "Đại sư huynh, đại sư huynh đến rồi!"
Trên đường núi bỗng vang lên tiếng huyên náo.
Họ Diệp chợt thở dài rồi xoay người rời đi, một người trẻ tuổi dáng cao to bước ra từ màn sương mờ trong núi.
Đây là một thanh niên trẻ tuổi diện mạo bất phàm, tuy nhiên lúc này gương mặt ấy lại có chút ưu tư.
Nhìn mấy đệ tử tụ tập tại nơi này, hắn không vui nói:
- "Không nên náo loạn, tất cả trở về đi."
Đường núi chợt trở nên yên tĩnh.
- "Về gì mà về!"
Tên thiếu niên trẻ tuổi mặt đỏ gay, lớn tiếng nói:
- "Đại sư huynh, chẳng lẽ huynh thấy chuyện này công bằng sao?'
- "Công bằng?"
Đại sư huynh Trương Nghi lắc lắc đầu, nhẹ nhàng nói:
- "Mọi chuyện vốn không công bằng, nếu công bằng thì Bạch Dương Động chúng ta đã không bị ép nhập vào Thanh Đằng Kiếm Viện rồi."
- "Đại sư huynh..."
Mấy đệ tử xung quanh bất ngờ với lời vừa rồi của Trương Nghi, nhất thời tất cả mỗi người một tiếng than thở, thậm chỉ trong mắt còn ẩn hiện lệ quang.
Hai mắt tên thiếu niên trẻ tuổi đã đỏ ngầu, nó lạnh lùng nói tiếp:
- "Đại sư huynh, người khác bất công với chúng ta thì chúng ta phải chịu thế sao? Nếu chúng ta không ai để ý, Bạch Dương Động coi như xong."
- "Thẩm Bạch sư đệ, lời ngươi nói ta đều hiểu." - Trương Nghi vẫn nhẹ nhàng như trước: - "Các ngươi không nên hoài nghi quyết định của động chủ, người làm việc gì tất đều có lý do, người xưa thường nói thà bị gãy chứ không chịu cong, còn ta thì nghĩ kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.