Kiếm Vương Triều

Chương 31: Che giấu




Mắt Mặc Thủ Thành lấp lánh ánh sáng khác thường.
Lão là một người đầy kinh nghiệm và cơ trí, lão biết Chu gia lão tổ không có khả năng phá được pháp trận như vậy.
Nên sự biến đổi này, thực sự là ngoài ý muốn.
Mây mù tiêu tán càng lúc càng nhanh, không chỉ tản lên cao và tản ra bốn phía, mà còn thấm xuống mặt đất.
Khi hơi nước biến mất, Thái Dương Chân Hỏa ở trong sơn cốc dần lộ ra ngoài.
Cỏ cây lộn xộn trước trận bắt đầu bốc cháy.
Cả sơn cốc tràn ngập ánh lửa màu vàng, như vô số đóa hoa hướng dương đang nở rộ.
Tòa kiến trúc màu xanh, hiện ra sau biển lửa.
Sở Đế cau mày.
Cũng giống như Chu gia lão tổ, lão đã từng vượt qua pháp trận, lọt được vào bên trong khu kiến trúc màu xanh, nên lão biết đó là cái gì và trong đó có cái gì.
Hình như nhà giam đó đã bị phá, vì sao lại như vậy?
Tâm tư của lão không còn quan tâm tới Nhục Bồ Đề, mà dồn hết suy nghĩ vào vấn đề này.
Chỉ sau một lúc, lửa vàng biến mất, trong sơn cốc hoàn toàn là một mảnh tro tàn, nền đất của kiến trúc màu xanh bị nung đỏ, bốc khói nghi ngút, gió núi thổi qua, cuốn lên vô số tro tàn bay lả tả khắp nơi.
Từ bên trong kiến trúc màu xanh vang lên một âm thanh chói tai.
Những đường nứt dài xuất hiện từ dưới đáy, với tốc độ cực nhanh lan dần lên trên, cả tòa kiến trúc màu xanh gần như muốn vỡ, trong một cánh cửa vòm, có hai bóng người nhỏ gầy đỡ lấy nhau đi ra.
Phan Nhược Diệp mở to mắt.
Lẽ ra bà ta phải thấy mừng rỡ.
Nhưng không biết tại sao, bà ta lại không thấy mừng.
Có lẽ vì bà ta biết, lẽ ra, theo lệ thường, hai người này đã phải mất mạng.
Mặc Thủ Thành nhếch mép khẽ cười.
"Đây là ý trời."
Lão quay sang nhìn Sở Đế, giọng cảm khái: "Bây giờ và tương lai, chúng ta đều cược thắng."
Sở Đế nhìn Đinh Ninh và Phù Tô, trong đáy mắt như có vô số ngôi sao đang chớp động.
Lão cảm nhận tình hình thân thể của Đinh Ninh và Phù Tô, kết hợp với hiện trạng của kiến trúc màu xanh, cảm thấy vô cùng cổ quái, "Chuyện này thực không thể nào."
Lão lầm bầm, giống đang trả lời Mặc Thủ Thành, cũng giống đang tự lẩm bẩm với mình.
"Có những chuyện vốn không thể xảy ra nhưng cuối cùng lại cứ xảy ra."
Lão tiếp tục lầm bầm, khẽ cười: "Chuyện tuyệt đối không thể xảy ra mà lại xảy ra, thì trong đó chỉ có một khả năng."
"Ta nghĩ tới một khả năng."
Lão quay sang Mặc Thủ Thành: "Thắng bại không phải ở đây."
Mặc Thủ Thành nhíu mày.
Lão không hiểu những lời Sở Đế vừa nói, nhưng một kế hoạch đối phương đã chờ đợi mấy chục năm giờ lại tan thành bọt nước, thế mà đối phương lại không hề thấy mất mát hay đau lòng, điều này làm lão không thể nào hiểu được, vì vậy lão cảm thấy bất an.
"Chu gia lão tổ ở đâu?"
Sở Đế không nhìn lão nữa, quay người, hỏi Đinh Ninh và Phù Tô.
Hắn là một trong những Đế Vương có thời gian tại vị lâu nhất, nên dù câu hỏi rất ôn hòa, nhưng tự thân vẫn mang theo một sự uy nghiêm khó tả.
Đinh Ninh ho khan.
Hắn bị thương không nhẹ, bị gió lạnh thổi vào làm cơ thể càng thêm khó ở, mặt đất nóng hổi làm hắn khó chịu, tro bụi mịt mù thốc vào mũi làm hắn khó thở. . . Nhưng tất cả những khó ở do những thứ ấy cộng lại, cũng không bằng sự khó ở do ba người trước mặt mang tới.
Hắn biết Sở Đế, hắn biết sư phụ của thiên tử Đại Tần Mặc Thủ Thành, và cả vị cung chủ Vị Ương Cung Phan Nhược Diệp kiêm tì nữ thân tín kia của hoàng hậu, hắn cũng biết.
Ánh mắt của Sở Đế, làm trong lòng hắn thấy lạnh lẽo.
"Các ngươi có thể không cần phải trả lời."
Mặc Thủ Thành lên tiếng.
Trong mắt lão đầy tự tin tuyệt đối, tuy không thể giết chết Sở Đế, thậm chí không thể ngăn cản Sở Đế rời khỏi nơi đây, nhưng lão chắc chắn lão và Phan Nhược Diệp có thể mang Đinh Ninh và Phù Tô rời khỏi.
Đinh Ninh cúi đầu xuống, im lặng.
Sở Đế không hỏi thêm, chắp tay sau lưng bước tới.
Phan Nhược Diệp lập tức trở nên căng thẳng.
Vì Sở Đế đang đi về phía Đinh Ninh và Phù Tô.
"Quân có thể nói đùa sao?"
Hiểu vì sao bà ta căng thẳng, Sở Đế khinh thường khẽ quẳng lại một câu.
Lão bước nhìn rất thong thả chậm chạp, nhưng chỉ trong nháy mắt, lão đã đi lướt qua Đinh Ninh và Phù Tô, đi về hướng khu kiến trúc màu xanh đã trở thành phế tích.
Mặc Thủ Thành cau mày, nhìn lên trên trời, trên ấy bỗng xuất hiện rất nhiều điểm sáng màu bạc.
Từ trên người Sở Đế đang thả ra một khí tức rất mỏng, nhưng rất cường đại.
Lão vẫn không dừng bước, cơ thể lão xuất hiện tầng một ánh sáng tím nhàn nhạt.
Những điểm sáng màu bạc càng lúc càng sáng, như những ngôi sao màu bạc đang chiếu sáng.
Đi tới trung tâm phế tích kiến trúc màu xanh, tới chỗ trước đây là vị trí của Nhục Bồ Đề, trên tay Sở Đế xuất hiện một viên phật châu đỏ thẫm.
Chân mày lão cau chặt, hình như lão hơi đau đớn.
Viên phật châu đỏ thẫm đột ngột biến mất, và lúc đó, một luồng khí tức hùng vĩ khủng bố từ lòng bàn tay của lão tỏa ra.
Ánh sáng tím bao quanh người lão sáng bừng hẳn lên, một đài sen màu tím cực to xuất hiện.
Không có bất kỳ một âm thanh nào, cả khối kiến trúc màu xanh rã thành bụi phấn.
Đống bụi sóng cực lớn màu xanh dâng lên cao mấy chục thước, như một cơn thủy triều, bay tỏa về phía sơn cốc.
Phan Nhược Diệp bật lên một tiếng kêu sợ hãi, một thanh tiểu kiếm trắng như tuyết lướt ngang qua người bà ta, rơi vào giữa làn bụi sóng và Đinh Ninh, Phù Tô, nhưng bà ta khẽ biến sắc, vì trong làn bụi sóng đó không hề mang theo sức mạnh cường đại nào.
Khi kiếm quang do tiểu kiếm của bà ta chạm vào làn bụi sóng, nó nổ tung hướng ra hai bên.
"Không phải lo, Sở Đế đã đi rồi."
Mặc Thủ Thành khẽ nói, trên người lão tỏa ra vô số những sợi tơ vô hình, những ngôi sao bạc đang lơ lửng giữa không trung nhanh chóng biến mất.
Phan Nhược Diệp im bặt, thanh tiểu kiếm màu tuyết trắng bay quanh Đinh Ninh và Phù Tô một vòng, bay trở về chỗ bà ta, biến mất.
Kiếm Khí tạo thành một cái vòi rồng, hấp sạch bụi đất chung quanh Đinh Ninh và Phù Tô.
Đinh Ninh hít sâu một hơi.
Không khí đã trở lại trong lành giúp hắn hít thở dễ dàng hơn, nhưng sự không thoải mái bên trong người lại không hề giảm xuống, mà còn trở nên mãnh liệt hơn.
Hắn xoay người sang chỗ khác, nhìn về phía trung tâm bụi sóng màu xanh vẫn còn đang khuếch tán.
Lúc Sở Đế rời đi, đã phá hủy cả khu kiến trúc màu xanh, sức mạnh đó cực kỳ kinh người, bụi đất từ trung tâm khuếch tán ra, nên bây giờ có thể nhìn thấy rõ khu vực trung ương đó.
Đinh Ninh híp mắt, nhìn những dấu vết đã hoàn toàn biến mất, nơi trước kia là tòa kiến trúc màu xanh khổng lồ, giờ chỉ còn là một cái hố to sâu lõm xuống.
Mặc Thủ Thành bình tĩnh nhìn bụi mù tản ra, lão trầm tư hồi lâu, sau đó nhìn Đinh Ninh và Phù Tô, hỏi y hệt câu hỏi hồi nãy Sở Đế đã hỏi: "Chu gia lão tổ đâu?"
Phù Tô ngơ ngác nhìn hình ảnh trước mặt, dáng vẻ mờ mịt.
Hắn vô thức lắc đầu, quay sang nhìn Đinh Ninh.
"Đã bị con rồng mù giết chết."
Đinh Ninh chậm rãi đáp: "Ở trong đó có một con rồng mù."
Mặc Thủ Thành tiếp tục hỏi: "Còn gì nữa?"
"Còn có một cây Nhục Bồ Đề." Phù Tô láu táu trả lời trước.
"Chu gia lão tổ luyện hóa Nhục Bồ Đề, nhưng trước khi luyện hóa xong, đã bị con rồng mù giết chết." Đinh Ninh nói tiếp.
Mặc Thủ Thành ôn hòa nhìn hắn: "Con rồng mù đó có thể giết chết Chu gia lão tổ, vậy tại sao nó không giết các ngươi? Tại sao pháp trận lại bị phá?"
"Vì con rồng mù đó rất đói."
Sự bất an trong lòng Đinh Ninh càng lúc càng thêm mãnh liệt, đến mức cả người hắn run run: "Kiến trúc đó đối với nó là một nhà giam lớn, ta đã nói với nó ta có thể giúp nó có được tự do."
Mặc Thủ Thành cau mày, Phan Nhược Diệp xen vào: "Làm sao vậy được, một con rồng mù đang rất đói làm sao lại nghe theo lời nói của ngươi được?"
"Vì ta ngộ ra bí quyết của trận pháp, ta phá vỡ một ít phù văn cho nó thấy." Đinh Ninh ho khan, nhìn bà ta: "Nó lựa chọn tin tưởng ta."
Mặc Thủ Thành nhìn hắn chăm chú: "Ta muốn biết chi tiết cái chết của Chu gia lão tổ."
Đinh Ninh hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra, sau đó lắc đầu: "Ta không biết, trước khi Chu gia lão tổ bị giết, ta và công tử Tô đã bị lão chấn ngất xỉu."
"Nên hẳn là con rồng và lão chiến đấu làm cho pháp trận bị phá?" Mặc Thủ Thành xoay người sang nhìn cái hố sâu: "Ngươi chỉ là suy đoán, không tận mắt nhìn thấy Chu gia lão tổ tử vong, Sở Đế lại phá hủy tất cả, rốt cuộc muốn che giấu cái gì?"
Đinh Ninh im bặt.
Hắn không trả lời.
Hắn không biết phải trả lời như thế nào, ai nhìn vào vụ việc cũng thấy có rất nhiều điểm đáng ngờ, huống chi đây lại là một lão già đầy cơ trí.
"Nuốt đan dược này vào."
Phan Nhược Diệp chìa tay trái ra, trong bàn tay có hai viên thuốc màu ngà, bay về phía Đinh Ninh và Phù Tô.
"Chắc là vì không muốn để cho chúng ta được nhìn thấy phù văn của di tích, và tung tích của con rồng mù." Mặt bà ta lạnh tanh.
Mặc Thủ Thành khẽ gật đầu, "Có lẽ vậy."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.