Kiếm Vương Triều

Chương 29: Thân liệt




Khi lớp bụi mù lắng xuống, một bóng người từ từ hiện ra.
"Đinh Ninh?"
Nét căm ghét trên mặt Phù Tô chuyển thành vui sướng, hắn vui vẻ kêu to.
Tiểu tằm đã chui trở vào trong người Đinh Ninh, khí tức của hắn đã trở lại bình thường như cũ. Chỉ có điều Chu gia lão tổ vốn nghĩ rằng hắn đã chết rồi.
Ai ngờ bây giờ hắn lại xuất hiện, mạnh khỏe như thường.
Sự xuất hiện đầy ma quỷ của Đinh Ninh làm Chu gia lão tổ sợ hãi.
"Xùy" một tiếng nứt vang lên, theo bản năng, một tia kiếm quang màu đen từ ngón tay Chu gia lão tổ bắn ra, chém thẳng về phía Đinh Ninh.
Đường kiếm quang rất mảnh, nhưng mang theo sức mạnh nghiền ép của Thất Cảnh, như một ngôi sao chổi, bay vụt tới.
Kiếm thế cực nhanh, gương mặt Đinh Ninh bị ảnh hưởng, trên lông mi xuất hiện những hạt băng màu đen, nhưng hắn không hề động đậy.
Vì từ dưới lớp lá khô đằng sau hắn, đột nhiên thò lên mười cái râu đen.
Mười cái râu này có vẻ sợ những viên tinh thạch màu xanh lá, nên động tác khá là chậm chạp và co ro cúm rúm, nhưng Nguyên Khí nó phun ra, vô cùng cường đại.
Phốc phốc phốc phốc. . .
Những tiếng nứt liên tiếp vang lên phía trước người Đinh Ninh.
Trên mặt đất trước người hắn xuất hiện cả chục vết nứt, những luồng sóng khí màu vàng từ những vết nứt đó tuôn ra, dễ dàng đánh nát ngôi sao chổi màu đen, đụng nát Hàn Sát tiểu kiếm.
Cả người Chu gia lão tổ run rẩy vì đau đớn.
Lão nhìn mười cái râu đen, và cái đầu màu đen to như một gò núi nhỏ, đang từ từ xuất hiện sau lưng Đinh Ninh.
Nó rõ ràng là con rồng mù mà lão từng nhìn thấy bị nhốt trong trận, nhưng vấn đề là… làm sao nó lại ở đây?
"Làm sao có thể, nó đã đói bụng nhiều năm như vậy, tại sao lại không ăn thịt ngươi, mà lại còn chiến đấu vì ngươi?"
Lão không nhịn được kêu lên.
"So với sự tự do, đói khát chỉ là thứ yếu."
Trong lòng Đinh Ninh thầm trả lời như vậy, nhưng hắn cảm thấy không cần phải trả lời hay giải thích cái gì cả, nên hắn chỉ lạnh lùng nhìn Chu gia lão tổ, không đáp.
Sự im lặng của Đinh Ninh làm Chu gia lão tổ càng thấy lạnh lẽo, lão cảm thấy ánh mắt của Đinh Ninh lúc này trông rất quen thuộc, trong đầu lão đột nhiên hiện lên cảnh mình bị một kiếm mổ bụng, điên cuồng vừa khóc vừa chạy.
Dược lực của Nhục Bồ Đề nãy giờ lão lấy được vào người bắt đầu phát huy tác dụng, một cơn đau khủng khiếp nổ ra trong đầu lão, làm lão không kềm được, rú lên thảm thiết.
Ngay lập tức, Đinh Ninh tăng tốc, phóng tới chỗ Phù Tô.
Trong mắt Chu gia lão tổ xuất hiện ảo giác, lão cảm thấy cơ thể mình đang không ngừng trầm xuống, những người từng bị lão giết hiện ra ở bên dưới, giơ tay ra kéo lão xuống, cơ thể của lão hoàn toàn không còn cảm giác, như không còn là của lão nữa.
"Dù ta có phải xuống địa ngục, ta cũng phải kéo các ngươi đi cùng."
Lão thét lên, cả người bay ngược về sau, mấy thanh ngưng sát tiểu kiếm còn lại trong người được phóng ra hết, bắn về phía Đinh Ninh và Phù Tô.
Tinh Thần Hàn Sát Nguyên Khí do Chu gia lão tổ cô đọng bao nhiêu năm, dù chỉ là một đạo, đừng nói với tu vi Đinh Ninh, dù là Tiết Vong Hư, còn chưa chắc đủ sức ngăn cản được, thế nhưng bây giờ, nhìn mấy đạo ngưng sát tiểu kiếm, trong mắt Đinh Ninh lại chỉ có sự trào phúng.
Nhiều khi, vận mạng của một người không chỉ nhờ vào vận khí, mà còn nhờ vào tâm tính và lựa chọn của người đó.
Năm đó Chu gia lão tổ vì bắt cóc, hành hạ phụ nữ và trẻ em đến chết để ép buộc người khác, nên mới bị người ta một kiếm phá bụng, ngày hôm nay nếu lão chỉ muốn chạy trốn, thì con rồng mù chưa chắc đã đuổi theo.
Nhưng lão lại muốn giết Đinh Ninh, tất nhiên con rồng mù sẽ phải dùng toàn lực ngăn cản.
Vì nó còn cần hắn giúp đỡ để thoát khỏi lồng giam.
Thế nên cả khu kiến trúc đều chấn động.
Nó chấn động vì khí tức khủng bố của con rồng mù.
Con rồng đập mạnh cơ thể mình xuống đất, như một cái cự chùy đập xuống.
Cây Bồ Đề Thụ bị đánh nát tả tơi, những tảng đất từ dưới bay lên, lơ lửng trong không khí.
Những tảng đất đó không chứa đựng sức mạnh cường đại, cũng không bắn về phía Chu gia lão tổ, mà chỉ che lại sự dao động nguyên khí của con rồng mù mà thôi.
Từ mười đốm sáng như bảo thạch trên đầu nó, bắn ra những chùm sáng màu vàng đậm.
Những chùm sáng bắn thẳng về phía những thanh ngưng sát tiểu kiếm, và Chu gia lão tổ.
Những thanh ngưng sát tiểu kiếm nứt toác, vỡ thành mảnh vụn.
Oanh một tiếng nổ vang.
Quang diễm màu đen và tia sáng màu vàng đậm đan vào nhau, tạo thành một vùng sáng khổng lồ màu màu đỏ thắm.
Đinh Ninh đã tới bên cạnh Phù Tô, thấy sóng khí khủng bố lan tới thì cau mày, Mạt Hoa Tàn Kiếm vẽ một cái, trước người xuất hiện một đạo Kiếm Phù.
Một tiếng kêu đau đớn từ môi hắn tuôn ra, lực ép cường đại nghiền nát kiếm phù, đánh bay cả hắn lẫn Phù Tô văng đi.
Đinh Ninh phun máu.
Hắn thúc khuỷu tay vào ngực Phù Tô.
Khí huyết toàn thân Phù Tô chấn động, trước mắt rực một mảnh kim quang, lại bị Đinh Ninh huých mạnh, hắn chỉ cảm thấy ngực nhói lên một cái, ngất xỉu.
Đinh Ninh ho một tiếng, kéo Phù Tô rơi xuống đất.
Trong không khí vang lên một tiếng gầm gừ giận dữ.
Cảm giác được Đinh Ninh bị thương, con rồng mù nổi giận.
Từ đầu nó lại bắn ra những chùm sáng màu vàng đậm.
Hướng thẳng về phía Chu gia lão tổ đang tìm đường bỏ chạy.
Tuy Chu gia lão tổ có tu vi cường đại, nhưng Khí Hải đã gần đông cứng, khiến tốc độ phóng thích Chân Nguyên chậm chạp, đây chính là nhược điểm lớn nhất của lão.
Mười tia sáng khủng bố bắn tới, mà lão không kịp ngưng tụ đủ sức mạnh để đối phó.
Bên ngoài cơ thể lão xuất hiện mười đường nứt rạn.
Sức mạnh khủng bố cắt sâu vào trong người lão.
Chu gia lão tổ nghe thấy được từ trong người mình vang lên âm thanh nứt vỡ.
Lão cảm giác được cơ quan nội tạng và huyết mạch trong người bị bóp vỡ.
Lão vô cùng đau đớn.
Nhưng lão nhận ra mình không chết.
Lão cúi đầu nhìn xuống cơ thể.
Bên trong những đường nứt rạn, lão nhìn thấy ánh sáng màu tím nhạt lóng lánh động lòng người.
Một thứ chất lỏng màu đỏ tím đang chảy, nó không phải là máu tươi của lão.
"Nó? . . ."
Ánh mắt lão theo bản năng nhìn vào bàn tay trái.
Ánh mắt dời dần tới quả Nhục Bồ Đề đã héo rũ một nửa.
Chỉ mới có một nửa, đã làm cơ thể mình biến đổi như vậy sao?
Thức Niệm lão chìm vào trong cơ thể.
Lão nhìn thấy được Khí Hải của mình đã bị một kích của con rồng mù đánh vỡ, nhưng Chân Nguyên bên trong Khí Hải, không hề bị đông lại.
Xuy xuy xuy xuy. . .
Chân Nguyên và Thiên Địa Nguyên Khí, theo những đường nứt rạn trên người lão tràn ra ngoài, có một phần còn trùm ngược trở lại lên người lão.
Sức ép làm những đường nứt trên người lão càng to thêm ra, nhưng lão lại vô cùng vui vẻ.
Vì lão cảm nhận được sức mạnh chảy xuôi mà đã lâu rồi không còn nhìn thấy.
Cơ thể nứt ra, nhưng lại giống như trở thành những đường thông đạo cho những luồng nguyên khí mới lưu thông.
"Một bước Địa Ngục, một bước Tiên cảnh."
Chu gia lão tổ cười to điên cuồng, nhìn Đinh Ninh chằm chằm.
"Ai dám tin chuyện này sẽ xảy ra?"
"Nếu ta không chết, vậy thì, kẻ chết phải là ngươi."
Lão gầm lên.
Đinh Ninh ngẩng đầu lên.
Nét mặt hắn khá là cổ quái.
Hắn khẽ quát một tiếng với con rắn mù, sau đó xuất kiếm.
Trên Mạt Hoa Tàn Kiếm lại nở rộ những bông hoa trắng.
Thân kiếm biến thành vô số tia sợi bay ra, kéo theo những tuyến đường nhỏ bé.
Con rồng mù tỏa ra Nguyên Khí, rót vào những tuyến đường nhỏ bé đó.
Tất cả phù văn trong khu kiến trúc bừng sáng, những tia quang điện màu xanh lá trong nháy mắt hiện ra, giăng đầy bên trong khu kiến trúc, không ngừng giao thoa và rung động.
Sống sót sau tai nạn, cơ thể lại có được biến hóa kinh người khiến Chu gia lão tổ vô cùng đắc ý, thế nhưng nhìn thấy ma trận lôi quang, nhìn cơ thể mình trong ngoài đều bị lôi quang màu xanh chiếu rọi, lão lại nhanh chóng từ trong đắc ý trở về sợ hãi, lão rú lên thảm thiết.
"Không!"
Một tiếng nổ vang.
Những tia lôi quang như mưa bay xuống.
Đinh Ninh bay vút tới, chắn phía trước con rồng mù.
Chung quanh hắn và con rồng mù chừng một trượng không hề có một tia lôi quang nào rơi trúng, cứ như họ đang ở trong một thế giới khác.
Những mảnh vụn từ trong cơn mưa lôi quang bay ra ngoài.
Trong đó có một khối màu tím lóng lánh, chính là quả Nhục Bồ Đề có một nửa đã héo rũ.
Phù văn của cả công trình kiến trúc màu xanh vỡ tan, bụi trắng tóe ra nhưng một cơn mưa tuyết.
Con rồng mù ngẩng đầu lên.
Một khối đá vụn màu xanh rơi xuống.
Sau đó là khối thứ hai, khối thứ ba. . .
Nóc của kiến trúc màu xanh đã bị thủng, lộ ra bầu trời màu xanh.
"Ngươi chết đi!"
Nhưng từ trong màn mưa lôi quang, vang lên một tiếng gào.
Chu gia lão tổ từ trong đó lao ra.
Cơ thể lão đã không còn trọn vẹn, tứ chi đều đã gãy, toàn thân bị điện quang xuyên xỏ không biết bao nhiêu là lỗ thủng, nhưng lão vẫn chưa chết.
Không biết lão lấy sức mạnh từ đâu, mà cơ thể tàn tạ kia mang theo nửa cánh tay lủng lẳng vẫn còn đủ sức lao tới đâm về phía ngực Đinh Ninh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.