Kiếm Vương Triều

Chương 27: Thì ra là như vậy




Dịch giả: VoTinh1340
Biên: hoangtruc, kethattinhthu7
Diệp Tránh Nam không biết Đàm Thai Quan Kiếm đã đến đã sớm đến Mặc Viên nhưng lại kiên nhẫn chờ đến lúc mặt trời mọc, mới chính thức tiến vào bên trong là có ý gì.
Nhưng Đinh Ninh lại biết rõ.
Hắn là một trong những người đầu tiên biết Đàm Thai Quan Kiếm đến đây vào lúc nào. Sau khi tắm rửa, thay một bộ quần áo mới sạch sẽ, hắn yên tĩnh chờ mặt trời mọc.
Sở dĩ trang trọng như vậy là vì, đối với hắn, chuyện trọng đại này còn quan trọng hơn so bất kì kẻ nào.
Điều này đồng nghĩa với việc hắn được tân sinh.
Từ ngày đầu tiên bắt đầu tu hành trong thành Trường Lăng, hắn nhất định phải lấy bằng được Tục Thiên Thần Quyết của Mân Sơn Kiếm Tông. Bằng không, tất cả đều vô nghĩa, chờ hắn ở phía trước chỉ có tử vong.
Tục Thiên Thần Quyết là tuyệt học cao nhất của Mân Sơn Kiếm Tông, là một loại biểu tượng cho cả tông môn, mang theo ý niệm thần thánh nào đó. Công pháp như vậy ban cho đệ tử học tập, làm sao lại vào thời khắc ánh sáng tăm tối nhìn không rõ ràng mọi thứ, phải lén lén lút lút như chuột chạy trong đêm tối được?
- Ngươi biết rõ lý do ta đến?
Đàm Thai Quan Kiếm chậm rãi bước vào Mặc Viên, nhìn Đinh Ninh toàn thân sạch sẽ thanh tịnh đang chờ mình. Trước tiên, y đáp lễ lại màn hành lễ của Đinh Ninh rồi ôn hòa hỏi.
Đinh Ninh gật đầu, có chút phiền muộn nhẹ giọng hỏi lại:
- Vương Thái Hư đã đi rồi?
Đàm Thai Quan Kiếm nhìn hắn, trong ánh mắt lại lần nữa toát ra một chút tán thưởng không chút che giấu:
- Hắn đã lên đường đi Yên.
Trong giây lát, Đinh Ninh khôi phục lại vẻ bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn y, hỏi khẽ:
- Không phải nói là phải đến Kiếm Tháp của Mân Sơn Kiếm Tông sao? Sao sư thúc lại phải trực tiếp mang đến đây?
- Mân Sơn Kiếm Tông rất trọng quy củ nhưng không trọng tiểu tiết. Một kẻ kiêu hùng tại Trường Lăng vậy mà đối với ngươi lại nói gì nghe nấy, năng lực của ngươi khiến chúng ta đều rất kinh ngạc.
Đàm Thai Quan Kiếm nhìn hắn, nói tiếp:
- Lúc đầu còn nghĩ đây là một việc rất khó giải quyết, nhưng không ngờ qua tay ngươi lại trở nên dễ dàng xử lý đến như vậy. Nghĩ tới chuyện ngươi không còn bao nhiêu thời gian nữa, cho nên tông chủ quyết định để ta đem cuốn kinh thư này đến tận đây cho ngươi.
Đinh Ninh không nói gì thêm.
Hắn cúi đầu đứng cung kính, mặc dù không có thêm bất kì lễ tiết dư thừa gì, nhưng vẻ mặt hắn cực kỳ nghiêm túc chờ đợi Đàm Thai Quan Kiếm truyền lại kinh thư.
Sự tôn trọng trong lòng còn quan trọng hơn so với nghi thức bên ngoài rất nhiều.
Đàm Thai Quan Kiếm càng thêm hài lòng với Đinh Ninh.
Y cũng không nói gì thêm gì, vẻ mặt nghiêm trang lấy một hộp ngọc màu xanh từ trong tay áo ra, cầm lấy bằng cả hai tay đưa tới trước mặt Đinh Ninh.
Đinh Ninh đưa hai tay ra đón lấy. Hộp ngọc rất nhỏ, tựa như loại hộp chữ nhật nhỏ dùng để đựng cây quạt giấy quý báu thường dùng trong thành Trường Lăng. Hộp cũng không nặng bao nhiêu nhưng hai tay hắn không thể kiềm chế được mà bắt đầu run rẩy.
- Ngươi xem xong rồi thì giao nó cho Thiệu sư thúc ngoài cửa.
Đàm Thai Quan Kiếm nhìn hai tay run rẩy của Đinh Ninh, y cho rằng đây là phản ứng bình thường khi tâm tình kích động. Y vỗ nhẹ bả vai Đinh Ninh một cái, sau đó ôn hòa nói tiếp:
- Bộ công pháp này thật sự rất khó lĩnh ngộ, cho nên ngươi phải nắm chặt thời gian.
Dừng một chút, Đàm Thai Quan Kiếm nhìn thẳng vào hai mắt Đinh Ninh:
- Nếu như ngươi có chuyện gì khó xử lý, có thể nói với ta, ta sẽ xử lý giúp ngươi.
Khóe miệng Đinh Ninh lộ ra một tia cười khổ bất đắc dĩ. Hắn suy nghĩ một chút, đáp:
- Đảm bảo an toàn cho Vương Thái Hư và sư thúc Lý Đạo Ky của ta, còn nữa… đảm bảo lão đầu được mai táng tử tế.
Nghe Đinh Ninh yêu cầu như vậy, Đàm Thai Quan Kiếm khẽ gật đầu, ôn hòa nói:
- Mấy chuyện này ngươi không cần lo lắng, ngươi chỉ cần an tâm tu hành.
Đinh Ninh khom mình hành lễ.
Đàm Thai Quan Kiếm nhìn Đinh Ninh, trong ánh mắt đầy sắc thái chờ mong. Cách nhìn của y và đám người Tịnh Lưu Ly hoàn toàn giống nhau, y cực kỳ tin tưởng Đinh Ninh có thể thông hiểu được Tục Thiên Thần Quyết.
***
Không giống như bình thường, Đàm Thai Quan Kiếm đi rồi, Trưởng Tôn Thiển Tuyết không đột ngột xuất hiện sau lưng hắn nữa.
Đinh Ninh biết rõ là bởi vì Trưởng Tôn Thiển Tuyết quá mức cao ngạo và cố chấp.
Nhiều năm về trước, 'người đó' không có cơ hội bước vào Mân Sơn Kiếm Tông, dẫn đến không có cách nào bù đắp được vài chỗ thiếu sót trong quá trình tu hành của mình. Về chuyện này, tuy Trưởng Tôn Thiển Tuyết chưa từng biểu hiện bất cứ thái độ gì với Đinh Ninh, nhưng hắn biết rất rõ, trong lòng nàng vẫn luôn không tha thứ cho Bách Lý Tố Tuyết.
Bởi vì theo cách nghĩ của nàng, 'người đó' không đạt được Tục Thiên Thần Quyết, dẫn đến tiến cảnh tu vi gặp gông cùm xiềng xích, trở thành một trong những nguyên nhân trọng yếu nhất khiến 'người đó' cuối cùng phải chết trận tại Trường Lăng.
Tuy rằng nàng cũng không thể tha thứ cho 'người đó'.
Nhưng đây là yêu, là hận của riêng nàng.
Cho nên, nàng căn bản sẽ không liếc mắt nhìn Tục Thiên Thần Quyết của Mân Sơn Kiếm Tông, cho dù là đây là một trong những công pháp cao minh nhất trên đời.
Đinh Ninh đi vào chỗ sâu nhất trong phòng ngủ nơi tiểu viện của mình.
Cây Sơn Trà đại thụ ngoài cửa sổ ngăn cản hầu hết ánh nắng sáng sớm dưới tán lá của nó, chỉ còn để lại những đốm sáng thật nhỏ len lỏi chiếu xuống bên dưới. Gốc Sơn Trà này được Đinh Ninh di chuyển từ khu vườn bên ngoài tiểu viện tới đây. Tuy mùa này chuyển cây không thích hợp lắm nhưng nó vẫn sống được, lại còn rất tươi tốt, khiến cho tiểu viện lúc trước vốn ngập tràn hàn ý thì bây giờ bắt đầu tản ra chút sinh cơ.
Đinh Ninh nhìn hộp ngọc màu xanh đặt ở trên mặt bàn đỏ sậm, trầm mặc một lúc lâu.
Chính xác mà nói, nếu như rất nhiều năm trước, 'người đó' đạt được bộ công pháp này thì có lẽ rất nhiều chuyện căn bản sẽ không phát sinh.
‘Người đó’ có lẽ sẽ sớm tiến thẳng vào Bát cảnh đỉnh phong, thậm chí bước vào Cửu cảnh.
Cường đại đến siêu thoát, sẽ khiến cho Nguyên Vũ và rất nhiều người vứt bỏ mấy ý tưởng sau đó.
Nguyên Vũ vẫn là sẽ trở thành vị hoàng đế của đế quốc cường đại nhất, nhưng sẽ vẫn giống như trước đây, thỉnh thoảng nghe theo vài ý kiến của 'người đó'.
Ba Sơn Kiếm Tràng cũng sẽ không biến mất, có khi còn trở nên càng cường đại hơn.
Trịnh Tụ cũng sẽ không lộ tính cách lãnh khốc vô tình, sẽ trở thành thê tử ôn nhu của 'người đó'.
Rất nhiều người cũng sẽ không chết đi.
Trên Vị Hà, trên dòng Thục Thủy ở Ba Sơn, vào một đêm mưa đầy phiền muộn, tiểu lâu trong rừng trúc có thể ngập tràn trong âm thanh cười vui và tiếng ca tiêu dao.
Còn có một người đang ở đầu thuyền nhỏ trôi xuôi dòng, rượu say túy lúy cố gắng mò vớt trăng trong dòng nước.
Tất cả, tất cả mọi chuyện này có lẽ đều sẽ khác.
Có điều, nếu như vậy thì có thật sự hoàn mỹ?
Rất nhiều người, 'người đó' vĩnh viễn nhìn không thấu. Có rất nhiều chuyện, 'người đó' vĩnh viễn không hiểu được.
Hộp ngọc màu xanh lẳng lặng nằm yên giữa nhưng đốm sáng yếu ớt thưa thớt chiếu xuống ấy. Rõ ràng hộp ngọc còn chưa được mở ra, nhưng Đinh Ninh lại như nhìn thấy được cả hai cuộc đời khác hẳn nhau.
Thời gian dần trôi qua,tâm tình Đinh Ninh cũng hoàn toàn bình tĩnh lại.
Hắn vươn tay ra, không chút khó nhọc mở ra hộp ngọc màu xanh.
Không gió mà bay, ống tay áo của hắn cũng bay phất phới.
Bên trong hộp ngọc xanh, có một quyển sách màu xanh mỏng.
Mỗi một tờ đều như dùng sợi tơ được chế từ ngọc xanh bện thành. Có điều, ngọc xanh là vật cứng rắn nhưng dễ vỡ, không biết làm cách nào chế thành sợi tơ lại có vẻ mềm mại như thế. Hơn nữa, còn có thể khiến người khác vừa nhìn đã nhận ra được làm từ ngọc xanh, bất phàm là ở chỗ đó.
Đinh Ninh hít sâu một hơi, những sợi tơ tằm trong người bắt đầu bay múa.
Quyển sách mỏng màu xanh này lại tự động tản những tia thiên địa nguyên khí ra bên ngoài, tựa như dòng suối phun cuồn cuộn không dứt.
Thói quen tu hành của hắn là trước tiên bắt đầu những vấn đề lớn, hiểu điểm chính yếu trước, những thứ chi tiết sẽ trở nên không quá khó hiểu.
Do đó, hắn không sốt ruột đi cảm ngộ những thiên địa nguyên khí này từ đâu ra. Không để ý đến một vài tia thiên địa nguyên khí cuối cùng hơi khác biệt tự tản ra không trung hình thành nên phù văn lưu động không nhìn thấy bằng mắt thường được, Đinh Ninh trực tiếp lật giở quyển sách mỏng màu xanh ra.
Trên mặt trang sách màu xanh có rất nhiều hào quang trong suốt, tựa nhưng ánh sáng lóe lên của những giọt nước lấp lánh. Thế nhưng, mỗi giọt ánh sáng lấp lánh trong suốt hiện lên lại mang theo hình dáng của một thanh kiếm.
Cũng không dồn hết tâm trí.
Trong nháy mắt, Đinh Ninh cảm giác toàn bộ tinh thần sa vào trang sách màu xanh cùng những giọt nước lóe ra ánh sáng trong suốt này.
Hắn giống như đang đứng trong thế giới của ngọc xanh.
Bên ngoài thân thể hắn lơ lửng rất nhiều thanh trường kiếm trong suốt với những hướng kiếm khác nhau, thanh nào cũng đều to lớn hơn thân thể hắn.
Hắn bắt đầu nhìn từng thanh trường kiếm trong suốt, thời gian dần qua, hắn bắt đầu đi lại trong thế giới cảm giác này.
Hắn xuyên qua những thanh trường kiếm trong suốt lơ lửng bất động.
Những thanh trường kiếm trong suốt này vẫn không nhúc nhích, nhưng lại bắt đầu biến lớn lên, vươn dài đến vô tận về hướng mà mỗi thanh kiếm chỉ đến từ lúc đầu.
Phần lớn hướng những thanh trường kiếm trong suốt này đều chỉ lên trên, như là muốn đâm lên bầu trời, tản ra khí tức cao ngạo khó tả. Những thanh trường trong suốt kéo dài đến vô tận, tựa hồ như đâm thủng cả bầu trời phía trên, đột phá qua cả giới hạn ban ngày và đêm tối.
Những thanh trường kiếm trong suốt bắt đầu sáng lên, tựa như có vô số ánh sao sáng thông qua lỗ thủng trên bầu trời chiếu xuống, hoặc cũng có thể là bản thân của những thanh trường kiếm trong suốt này đã tự biến thành những ánh sao đó.
Bản thân mỗi thanh trường kiếm trong suốt là một ngôi sao.
Khí tức trên người Đinh Ninh không có bất kỳ thay đổi nào.
Cho dù là Trưởng Tôn Thiển Tuyết đang ở cùng tiểu viện với hắn cũng hoàn toàn không có chút cảm giác thân thể hắn có biến đổi gì.
Nhưng trên da thịt của hắn có rất nhiều điểm sáng màu bạc chợt lóe sáng ra khỏi người.
Trong thế giới cảm giác, Đinh Ninh chợt ngẩng đầu lên.
Một nỗi buồn bực vô cớ kèm theo cảm khái vô hạn tràn về trong hắn, thậm chí mang theo một tia bi thương, hắn nhẹ giọng tự nói:
- Thì ra là như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.