Kiếm Vương Triều

Chương 16: Thất cảnh tự tin và khiếp sợ




"Trốn!"
Đinh Trữ nghiêm nghị quát to một chữ, mà hắn cũng chỉ kịp quát ra một chữ mà thôi.
Một chữ này vừa ra khỏi miệng, tất cả ngưng sát kiếm khí tích cóp trong cơ thể hắn đồng loạt được bắn ra hết, những tia kiếm quang đen nhánh biến thành một trận mưa, đồng loạt đánh vào một vị trí bên cạnh Tạ Liên Ứng.
Tiếng quát và trận mưa kiếm đều là mệnh lệnh không cho phép kháng cự đối với Tạ Liên Ứng và Tạ Nhu. "Đi!" trong mắt Tạ Liên Ứng lóe lên nước mắt, gần như vô thức kéo Tạ Nhu bên cạnh, chạy nhanh về phía sau.
Một tiếng kêu ngạc nhiên vang lên.
Trong màn mưa kiếm quang màu đen, xuất hiện một vòng ánh sáng màu xanh, sau đó là một tia ngân quang lóe lên.
Tạ Nhu chạy không dừng bước. Tuy biết phù khí của Đại Sở Vương Triều là đệ nhất thiên hạ, nhưng tu hành giả áo xám này phá không mà đến như thế, cô thực chưa bao giờ được nghe thấy.
Một tia ngân quang lóe lên trong không khí, tiếp theo mới là thân ảnh màu xám.
Trong mắt tu hành giả Đại Sở Vương Triều, quá trình Đinh Trữ bức ra tất cả ngưng sát tiểu kiếm trong cơ thể tạo thành cơn mưa kiếm thực vô cùng lưu loát, như mây trôi nước chảy.
Thân ảnh màu xám hơi nghiêng người, ngân quang lóe lên bên cạnh cơ thể, thanh đại kiếm màu bạc dựng thẳng lên.
Những đường kiếm quang màu đen nổ bung trên lớp ngân quang, , trong không khí nở bung những đóa hoa màu đen.
Nửa thân trên phía trước của tu hành giả Đại Sở Vương Triều cũng nở rộ những đóa hoa bạc, nhưng hắn vẫn cảm nhận được hơi lạnh thấu xương phả lên người.
Tam cảnh và Thất Cảnh chênh lệch quá xa, huống chi trên người hắn còn có phù khí tâm huyết của Tu Hành Giả và Tượng Sư Đại Sở.
Tuy hắn không hiểu làm sao Đinh Trữ nhìn ra được chỗ ẩn thân của mình, nhưng ánh mắt của hắn vẫn cực kỳ hờ hững, hắn đẩy Chân Nguyên vào trong "Vô Ưu Giác" .
Trong không khí lại tuôn ra một luồng sát ý.
Vì Vô Ưu Giác tỏa ra Thiên Địa Nguyên Khí có màu sắc quá sức rực rỡ, quá sức đẹp đẽ, nên sát ý của nó cũng làm cho người ta cảm thấy thoải mái dễ chịu, làm người ta quên đi những ưu phiền, và vì thế phản ứng cũng trở nên chậm chạp.
Tạ gia là đệ nhất cự phú Quan Trung, Tu Hành Giả mang theo đương nhiên cũng không phải tầm thường, khi Vong Ưu Giác phóng ra mấy mảnh vỡ của những thanh ngưng sát tiểu kiếm, rít lên thê lương bay về phía Tạ Liên Ứng, thì hai thanh phi kiếm lơ lửng bên cạnh lão phu nhân và đứa bé rút cuộc đã phản ứng.
Oanh một tiếng nổ mạnh.
Thanh tiểu kiếm màu đỏ bốc cháy mãnh liệt, tỏa ra quang diễm chói mắt, thân kiếm tuy nhỏ nhưng vì bắn ra sức mạnh quá mức cương mãnh, nên làm cho người ta có cảm giác nó giống như một khối dung nham khổng lồ từ trong miệng núi lửa phun ra, đánh thẳng về phía tu hành giả Đại Sở Vương Triều.
Thanh tiểu kiếm màu xanh thì lặng lẽ chui vào trong đất, khí tức hoàn toàn hòa vào với khí tức của đất.
Tu Hành Giả Đại Sở Vương Triều cau mày, nhưng thế đi của Vô Ưu Giác trong tay không hề đổi hướng.
“Đùng” một tiếng trầm đục, thanh tiểu kiếm màu đỏ đang vũ bão bay tới bị một sức mạnh cường đại cứng rắn bức ngừng trên không trung, nó chớp lên liên tục muốn tránh qua đường khác nhưng đều không thần công, bị sức mạnh cường đại kia nện văng ra, hỏa diễm do phù văn trên thân kiếm tạo nên tan thành từng mảnh, rơi vào trong bụi cỏ chung quanh.
Cỏ xanh lập tức bị đốt khô hết nước, bốc cháy.
Tu Hành Giả Đại Sở Vương Triều không hề bận tâm tới thanh tiểu kiếm màu xanh, đối với hắn, thanh tiểu kiếm đó trước sau gì cũng phải chui ra khỏi đất để tấn công hắn.
Chỉ cần nó chui ra khỏi đất, thì hắn sẽ cảm giác được nó, và phản ứng kịp.
Đây chính là sự tự tin tuyệt đối của cường giả Thất Cảnh.
Thanh tiểu kiếm màu đỏ vừa bị nện bay ra, trong một chiếc xe của Tạ gia rung lên, một tiếng kêu đau đớn vang lên, một búng máu phun thấm lên màn xe che phủ.
Nhưng tu hành giả Đại Sở Vương Triều cảm thấy khá là bất ngờ, vì thanh tiểu kiếm màu xanh đã hoàn toàn biến mất, không hề hiện ra.
Nhưng vì có được lòng tin tuyệt đối, nên mọi động tác của hắn vẫn không hề chậm lại chút nào.
Hai luồng Thiên Địa Nguyên Khí từ dưới chân hắn tuôn ra, dưới chân hắn xuất hiện hai vòng sáng mắt thường cũng nhìn thấy được, trong nháy mắt, cả người hắn bay thẳng tới, và không ngừng điên cuồng tăng tốc.
Chỉ trong nửa hơi thở, Vô Ưu Giác với sát ý mãnh liệt đã tới sát phía sau Tạ Liên Ứng và Tạ Nhu.
Một tiếng quát già nua vang lên từ trong xe ngựa trước mặt Tạ Liên Ứng và Tạ Nhu.
Bên trong chiếc xe ngựa này có một văn sĩ lão niên râu tóc bạc trắng.
Khắp người ông như xuất hiện những lỗ thủng, xùy xùy bắn ra vô số luồng gió màu xanh.
Thùng xe bằng gỗ rắn chắc bị dễ dàng vỡ toang như giấy dán đèn lồng, bay tung tóe ra ngoài.
Những luồng gió xanh như vật sống, vặn vẹo uốn éo, như những chiếc đuôi yêu tinh từ bốn phương tám hướng quét về phía tu hành giả Đại Sở Vương Triều.
Nhưng người kia chỉ nhếch mép khinh thường, thân hình không có chút biến đổi nào, chỉ có Chân Nguyên tuôn ra càng thêm mạnh hơn mấy phần.
Nguyên khí bảy màu từ Vô Ưu Giác phát ra càng thêm rực rỡ, nhìn qua chưa hề chạm đến cơ thể Tạ Liên Ứng và Tạ Nhu, nhưng cả Tạ Liên Ứng lẫn Tạ Nhu đều kêu lên một tiếng đau đớn, khóe miệng ứa máu tươi.
Thân hình văn sĩ lão niên như không hề có sức nặng, bốc lên theo những luồng gió xanh tung bay, bay tới ngăn đằng trước Tạ Liên Ứng và Tạ Nhu.
Tu Hành Giả Đại Sở nheo mắt.
Hắn cảm nhận được trong những luồng gió xanh có một khí tức khác thường.
Hắn dừng lại.
Từ lúc mới bắt đầu chiến đấu đến giờ, đây là lần đầu tiên cơ thể của hắn dừng lại.
Nhưng nguyên khí phun ra lại càng mạnh hơn nữa.
Trên đỉnh đầu của hắn, Thiên Địa Nguyên Khí lại ùn ùn tụ tới, với tốc độ kinh khủng, chui vào trong Ngân La Sát Ban Chỉ.
Từ trong Ngân La Sát Ban Chỉ tuôn ra dòng thủy ngân màu bạc sền sệt, bao phủ hết cơ thể của hắn, ngay cả thất khiếu cũng được Nguyên Khí màu bạc tràn ngập, hắn biến thành một người màu bạc.
Những luồng gió xanh công kích vào hắn đều bị sụp đổ, nhưng có một luồng vẫn còn ngưng tụ không tiêu tan, hơn nữa càng lúc càng tỏa ra hào quang sáng rực.
Tu Hành Giả Đại Sở cười khẩy.
Trên luồng gió xanh kia xuất hiện những vết rạn, trong những vết rạn có thể thấy rõ cả bằng mắt.
Văn sĩ lão niên vẫn đang còn lơ lửng trên không trung, nhưng cả người run lên, máu tươi phun ra cả từ miệng lẫn mũi.
Một luồng khí tức cường đại chỉ Bản Mệnh vật mới có, đến lúc này mới phát ra từ luồng gió xanh óng ánh tỏa hào quang kia.
Luồng gió này không phải do Thiên Địa Nguyên Khí ngưng tụ thành, mà là Bản Mệnh vật của tu hành giả.
Bản Mệnh sở dĩ được gọi là bản mệnh, chính là vì nó tương liên tới tính mạng của Tu Hành Giả, nếu Bản Mệnh vật bị hủy, nặng thì trọng thương, nặng thì mất mạng ngay lập tức, nhưng bản mệnh vật của văn sĩ lão niên bị hủy, mà ông lại chẳng hề do dự chút nào, ngược lại lại còn ép tất cả sức mạnh còn lại trong người ra hết, không hề giữ lại chút gì.
Luồng gió xanh Bản Mệnh vật đang cố gắng trói lấy tu hành giả Đại Sở.
Ngay lúc này, trong chiếc xe ngựa cuối cùng, một kiếm sư trẻ tuổi mặc áo xanh, ánh mắt đầy kiên quyết hít sâu một hơi, thanh phi kiếm hắn giấu ở dưới mặt đất nãy giờ rút cuộc chui lên ngay dưới chân tu hành giả Đại Sở.
Lớp ngân quang trên mặt tu hành giả Đại Sở biến mất, cái khăn vàng che mặt vì nguyên khí trống lay động nên bị bóc ra.
Đằng sau lớp khăn vàng là một khuôn mặt thon gầy, trắng trẻo, âm nhu như mặt con gái.
Trên khuôn mặt đó, là sự khinh bỉ và thương cảm.
"Trừ tên kia ở trong sơn môn, thực lực Tạ gia chỉ có thế thôi sao?"
Vô Ưu Giác được thu trở về, dán dọc theo người, từ trên quét xuống.
Luồng gió xanh đang trói hắn bị nứt vỡ thành nhiều mảnh, văn sĩ lão niên rơi xuống đất, lặng lẽ mất mạng.
Hắn cất bước, Vô Ưu giác trong tay tiếp tục quét xuống, quét thẳng xuống chân, đập trúng vào thanh phi kiếm màu xanh mới vừa từ trong đất chui ra.
Như hai ngọn núi nhỏ chạm vào nhau.
Oanh một tiếng bạo vang.
Thanh tiểu kiếm màu xanh cày lên mặt đất một rãnh sâu.
Kiếm sư trẻ tuổi cúi đầu, trên gương mặt trơn láng xuất hiện những nếp nhăn, trong mỗi nếp nhăn đều ứa máu.
Tu Hành Giả Đại Sở ngạo nghễ ngẩng đầu.
Theo hắn thấy, trong Tạ gia chẳng có ai đủ sức cản hắn giết Tạ Liên Ứng và Tạ Nhu, ngay cả tên nhóc phóng kiếm quang màu đen hồi nãy kia nữa.
Nhưng, hắn đã cảm thấy có một luồng Thiên Địa Nguyên Khí không thể nào xuất hiện lại xuất hiện.
Hắn quay người, trong mắt hiện lên sự khiếp sợ.
Chương 17: Tạ gia bị tuyệt sát
Khiếp sợ của hắn không phải đến từ sức mạnh của luồng thiên địa nguyên khí đó, mà là từ phương hướng của nó.
Vì nó chính là từ bên trong thùng xe có lão phu nhân.
Trong xe đó chỉ còn có một mình lão phu nhân bị chém một kiếm mà thôi.
Hắn không thể nào ngờ được, người ra tay ngăn cản hắn bây giờ, lại chính là lão phu nhân đang đổ máu kia.
Ngân La Sát Ban Chỉ lập tức tuôn ra ngân quang, bao phủ lấy cơ thể của hắn.
Trên vai mất đi một mảng thịt to, nửa người bị máu tươi nhuộm đỏ, lão phu nhân trông rất thê lương, nhưng mặt của bà lại vô cùng bình tĩnh, song chưởng đẩy thẳng về phía trước, rèm xe, và cả nửa cái thùng xe bị kích nát bấy, những ánh sao màu vàng đất xuất hiện, tạo thành hai vòng sáng phía trước song chưởng của bà.
Hai vòng sáng, trông như hai cánh tay của bà kéo dài ra, đập thẳng về phía Tu Hành Giả Đại Sở.
Tu Hành Giả Đại Sở cau mặt, quát to một tiếng, nguyên khí màu bạc trên người hắn như sóng hoa từng mảnh bay lên.
Cả người hắn rùn xuống, hai chân lún hẳn xuống đất, động tác không hề chậm chạp chút nào, Vô Ưu Giác bay ra, chém vào lão phu nhân.
Phù một tiếng, nửa người lão phu vỡ vụn, hóa thành bùn máu bay tung tóe trong không trung.
Nhưng, trong không khí đã lại xuất hiện một luồng khí tức khác thường.
Luồng khí tức này đến từ thằng bé con cũng đang bị chảy máu.
Vì mất quá nhiều máu, nên khuôn mặt thằng bé tái nhợt, nhưng hai con ngươi lại đen sì như mực, tạo nên một sự đối lập mãnh liệt.
Lão phu nhân bị một kích đánh chết, một nửa cơ thể hóa thành bùn máu, nhưng khuôn mặt ngây thơ của thằng bé lại vô cùng bình tĩnh, một thanh tiểu kiếm hình mũi khoan màu vàng đen từ trong tay áo bị máu tươi nhuộm đỏ của nó bay ra, xoay tròn cực nhanh, bắn về phía bụng của Tu Hành Giả Đại Sở.
Tu Hành Giả Đại Sở kêu lên một tiếng đau đớn, mũi miệng đều chảy máu.
Nguyên Khí màu bạc trên người hắn gần như bị đánh nát bấy, phần bụng chỗ bị thanh tiểu kiếm hình mũi khoan đánh trúng vang lên tiếng vải rách và xương nứt vỡ.
Hắn không thể tiếp tục tiến lên được nữa, trên mặt đất tóe lên ba cuộn sóng khí, thân hình hắn lùi lại hơn mười trượng.
Tiểu kiếm hình mũi khoan xuyên vào thịt mấy tấc, Nguyên Khí màu bạc hoàn toàn biến mất, nhưng chỉ trong nháy mắt, trong người hắn lại tuôn ra một luồng Chân Nguyên mênh mông, chảy vào trong Ngân La Sát Ban Chỉ.
Nguyên Khí bạc lại tỏa ra, bao trùm bàn tay của hắn, hắn đưa tay xuống, nắm lấy thanh tiểu kiếm hình mũi khoan vẫn còn đang xoay tròn ở bụng.
Âm thanh ông ông vang lên trong không khí, bụng hắn phun ra một chùm máu.
Tất cả thức niệm và nguyên khí bên trong phù văn của thanh tiểu kiếm hình mũi khoan bị hắn bức hết ra, trong nháy mắt biến thành một vật chết.
Thằng bé suy sụp ngả ra nệm xe, Tu Hành Giả Đại Sở lạnh lùng ném thanh tiểu kiếm.
Thanh tiểu kiếm bay vùn vụt, cắm vào ngực thằng bé.
Ngực thằng bé lõm xuống, máu văng tung tóe, chỗ lõm biến thành một lỗ thủng to.
Nệm xe dưới lưng đứa bé bị sức mạnh cường đại chấn nát, nội tạng trong người thằng bé cũng hoàn toàn biến mất, nó đã sắp chết đi, nhưng trong tích tắc trước khi chết, nó cúi người nhìn cơ thể của mình, trên nét mặt nghiêm nghị, ánh lên sự vui vẻ vì không làm nhục sứ mạng.
Điều nó nhìn thấy cuối cùng, là Tạ Liên Ứng, Tạ Nhu và Đinh Trữ đã thối lui tới chỗ ba chiếc xe ngựa màu đen của Chu gia.
Trong đội xe của Tạ gia, Tu Hành Giả người nào không chết thì cũng trọng thương, những mảnh thùng xe vỡ vụn và máu thịt vương vãi chỗ nào cũng có, tình trạng hết sức thê thảm, nhưng cường giả Đại Sở Vương Triều lại không hề thấy vui chút nào.
Hắn cúi đầu trầm mặc một lúc, sau đó ngẩng đầu lên: "Đồng Mỗ Song Sát. . . Vốn ban đầu các ngươi đâu phải bắt được người nhà của Trần Thôn Vân."
Đinh Trữ, Tạ Liên Ứng và Tạ Nhu đã dừng lại.
Tạ Liên Ứng hít sâu một hơi, nhìn Tu Hành Giả Đại Sở, gật đầu: "Không đủ thời gian để đi bắt người Trần gia, chỉ là quá quan tâm tất sẽ bị loạn, trong tình hình như vậy, các ngươi sẽ không có đủ thời gian để kiểm tra được thật hay giả."
"Mưu kế hay."
Tu Hành Giả Đại Sở đã hít thở lại suôn sẻ bình thường, giọng lanh lảnh, đầy tán thưởng, "Trần Thôn Vân quả là đã chết uổng."
Tạ Liên Ứng im bặt.
Bao nhiêu Tu Hành Giả của Tạ gia vừa mất mạng thảm khốc, vậy mà vẫn không cản được Tu Hành Giả Đại Sở này chút nào.
"Làm sao ngươi đoán ra được vị trí ta xuất hiện?"
Tu Hành Giả Đại Sở quay sang nhìn Đinh Trữ.
Tuy không biết trong ba chiếc xe ngựa màu đen còn Tu Hành Giả thuộc dạng gì, nhưng hắn biết rõ, đến giờ Tạ Liên Ứng và Tạ Nhu vẫn còn sống, chính là nhờ thiếu niên trước mắt bắt được điểm rơi chính xác của hai tấm "Dược Không Phù" của hắn ở lúc đầu, chế ngự được hành động của hắn.
Phù Tô từ trong xe đi ra, đứng cạnh Đinh Trữ.
Thời gian ngắn ngủn giết chóc vừa rồi, đã hoàn toàn vượt qua những gì hắn từng thấy trong tu hành thường ngày, trong lòng hắn lạnh buốt, nghe Tu Hành Giả Đại Sở hỏi, hắn cũng quay sang nhìn Đinh Trữ, vì đó cũng đang là thắc mắc trong lòng hắn.
Hắn có người cha và người mẹ mạnh nhất thiên hạ, có sư phụ tốt nhất của cả Đại Tần vương triều, nên hắn đạt được tiến cảnh tu vi cực nhanh, nhìn thấy rất nhiều thứ mà Tu Hành Giả bình thường không được thấy. Hắn biết "Dược Không Phù" có dấu vết lần theo được, là dấu vết thông đạo của Thiên Địa Nguyên Khí khi lưu thông, Tu Hành Giả nhìn như là biến mất, chỉ là vì tốc độ của thông đạo đó quá nhanh, vượt ra cực hạn nhìn thấy bằng mắt của Tu Hành Giả.
Nhưng dù có biết đối phương có Phù Khí như vậy, thì trong thời gian cực ngắn thông đạo di chuyển, cũng không thể nào đoán ra được đầu kia của thông đạo sẽ dừng ở đâu.
Nếu Dược Không Phù là một cái cầu được dựng giữa không trung, thì đầu kia của cầu,chỉ có người thi triển mới biết mà thôi .
Đinh Trữ hít một hơi.
Hắn đương nhiên có thể không trả lời, nhưng nếu không đưa ra được lý do làm người ta tâm phục khẩu phục, thì Chu gia lão tổ trong xe ngựa sau lưng sẽ tăng thêm lòng nghi kị với hắn.
Hắn ngẩng đầu lên, bình tĩnh trả lời: "Vì chỗ đó, phải là chỗ hai thanh phi kiếm không chặn được."
Phù Tô giật mình, nhất thời không hiểu kịp ý của lời giải thích này.
Cường giả Đại Sở Vương Triều cau mày.
Hắn nhớ lại những hình ảnh ban nãy, lầm bầm: "Chỉ có thế?"
Đinh Trữ gật đầu: "Chỉ có thế."
Phù Tô kinh ngạc thầm nghĩ, chẳng lẽ chỉ là vì đó là vị trí, mà cơ thể Tạ Liên Ứng và Tạ Nhu vừa vặn che khuất, ngăn lại hướng bay của hai thanh phi kiếm?
"Tại hạ Ngân Tuyến Công Phường Trần Sở."
Tu Hành Giả Đại Sở gật đầu chào.
Ánh mắt của hắn nhìn vào sau lưng Đinh Trữ, nơi thùng xe có Chu gia lão tổ ngồi, những lời này hiển nhiên là chào hỏi Chu gia lão tổ.
Phù Tô và Tạ Liên Ứng sững người.
"Ta là ai, mà lại được Ngân Tuyến Thánh Thủ Trần Sở tiếng tăm lừng lẫy tự mình ra tay thế này." Tạ Liên Ứng cười nhạt, "Được gặp Tu Hành Giả cường đại của hoàng cung nước Sở, quả thực là tam sinh hữu hạnh."
Trần Sở là người có tiếng tăm rất lớn.
Những người đạt tới cấp "Ti Lộ", có thể trên một tấm vật liệu chỉ bằng sợi tóc, vẽ ra được phù văn, được gọi là thánh thủ trong giới tượng sư của Đại Sở Vương Triều.
Thánh thủ của Ngân Tuyến Công Phường, tổng cộng chỉ có năm người.
Mà Trần Sở không chỉ là thánh thủ, mà còn là một cường giả Thất Cảnh.
Điều này là vô cùng hiếm, vì rất ít có Tu Hành Giả dưới thất cảnh có khả năng chế tác và sử dụng Phù Khí.
Nên có lẽ trước đây hắn đã là một khí sư của cung đình.
Tuy nhiên, trong câu nói của Tạ Liên Ứng, lại mang theo một ý tứ khác.
Khí sư trong cung đình của Đại Sở Vương Triều, đều có cơ thể không hoàn chỉnh.
Trần Sở đương nhiên nghe ra được ý trào phúng của Tạ Liên Ứng, nhưng hắn không hề bận tâm, vì hắn đang cảm nhận được sự nguy hiểm từ trong chiếc xe ngựa màu đen kia.
Hắn phải lấy được thêm thông tin, thì mới quyết định được nên bỏ chạy, hay tiếp tục ở lại chiến đấu.
Chân mày Đinh Trữ giật giật.
Màn xe của Chu gia lão tổ được kéo ra.
Chu gia lão tổ đứng dậy, đi ra khỏi xe.
"Ta họ Chu, tên chỉ một chữ Mi, đồng âm với nấm mốc, nên cả đời ta chưa hề gặp may mắn."
Chu gia lão tổ mặt mũi hiền lành, chào Tu Hành Giả của Đại Sở Vương Triều.
"Thì ra là lão, lão vẫn còn chưa chết!"
Tạ Liên Ứng giật thót, kêu lên thất thanh trong lòng.
"Không ngờ Chu gia lão tổ vẫn còn sống, thực là già mà vẫn còn cường mãnh." Trần Sở nheo mắt, vô cùng bất ngờ.
" Trường Lăng bây giờ, không còn là Trường Lăng của các ngươi khi đó."
Trần Sở nhìn Chu gia lão tổ, đạm mạc: "Ngươi cần gì phải nhúng tay vào chuyện này?"
"Vừa lúc gặp phải, chính là cơ duyên."
Chu gia lão tổ hòa ái nhìn Trần Sở: "Trên người của ngươi có hai món đồ tốt, ta muốn lấy đưa cho người trẻ tuổi ở bên cạnh ta."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.