Kiếm Vương Triều

Chương 108: Bài học đầu tiên




- Cậu định cứ như thế đi gặp Đinh Ninh luôn à?
Đúng lúc này, có một giọng nói già cả nhưng hiền lành vang lên từ phía sau.
Phù Tô ngạc nhiên quay lại nhìn lão già mặc áo gấm màu trắng đã tới sau lưng hắn.
- Nghiêm Tướng.
Phù Tô kính cẩn thi lễ với lão già, hỏi với vẻ khó hiểu:
- Ý của ngài là?
Người trông như một lão hủ bình dân này dĩ nhiên là một trong hai thừa tướng Đại Tần - Nghiêm Tướng.
Lúc trước ở Lộc Sơn hội minh, trong trận đại chiến đoạt lấy Dương Sơn Quận, danh tướng Đại Sở là Phạm Đông Lưu đã tử trận dưới kiếm của Hoàng hậu, nhưng mọi người hiểu rõ người chịu trách nhiệm thống soái toàn quân vẫn là Nghiêm Tướng.
Có thể dẫn một nhánh quân lớn tiến vào Dương Sơn Quận thần không biết quỷ không hay như thế, chỉ một điểm đấy cũng đủ chứng minh sự đáng sợ của lão nhân này.
- Tịnh Lưu Ly sẽ không để cậu gặp người thiếu niên trong Bạch Dương Động đâu.
Nghiêm Tướng thở dài đáp lễ, rồi hòa nhã nói tiếp:
- Kỳ thật có là người khác đi nữa cũng sẽ không đáp ứng cho cậu gặp thiếu niên đó.
Phù Tô ngẩn người:
- Tại sao?
- Vì Mân Sơn kiếm hội là chuyện nội bộ của Mân Sơn Kiếm Tông, họ sẽ không để ai nhúng tay thay đổi diễn biến của kiếm hội, dù là cậu cũng không thể.
Nghiêm Tướng nhìn Phù Tô, mỉm cười nói:
- Có nhiều chuyện cần phải để ý tới quy củ hay mặt mũi của người khác, dù có thể làm nhưng không thể làm công khai được.
Phù Tô nhất thời có phản ứng, khẩn thiết nói:
- Thỉnh Nghiêm Tướng giúp đỡ.
Nghiêm Tướng gật đầu chấp thuận. Lão nhìn Phù Tô vui mừng khôn xiết mà lòng tự giễu, sau hôm nay, vị Thái tử tương lai kia có thể sẽ bắt đầu hiểu được thế nào là quyền lực.
****
Đinh Ninh ngủ một giấc rất sâu.
Có thể nói đây là lần hiếm hoi hắn ngủ sâu như vậy.
Không phải vì hắn quá mệt mỏi, mà bởi vì đây là kiếm hội của Mân Sơn Kiếm Tông, dù gì cũng cho hắn cảm giác an tâm hơn so với Trường Lăng ngoài kia.
Danh tự người thứ ba qua ải còn chưa xuất hiện. Trong sơn cốc yên tĩnh có tiếng bước chân, ánh sáng trước mặt Đinh Ninh hơi vặn vẹo, sau đó, một nam tử trung niên mặc đồ xanh ngọc xuất hiện phía trước hắn.
Lập tức Tịnh Lưu Lý cũng xuất hiện ở bên ngoài căn lều.
Tịnh Lưu Ly nhìn bóng lưng người nam tử đó với vẻ lạnh lùng, tư thế sẵn sàng xuất kiếm.
Người nam tử mặc đồ xanh ngọc kia là một trong số những sư thúc của nàng, địa vị ở Mân Sơn Kiếm Tông không hề thấp, chẳng qua theo lý mà nói, gã không nên xuất hiện ở đây.
- Không cần khẩn trương, ta chỉ phụng mệnh Tông chủ đến hỏi hắn mấy câu.
Nam tử trung niên cảm nhận được sát ý của Tịnh Lưu Ly nhưng không quay đầu lại mà chỉ lạnh nhạt nói như thế.
Tịnh Lưu Ly cũng lặng thinh, nàng cau mày, thân ảnh khẽ động rồi biến đâu mất.
Người nam tử khẽ cười, một cơn gió nhẹ xuất hiện giữa gã và Đinh Ninh, sau đó lướt nhẹ qua trán người thiếu niên.
Cơn gió mang theo những giọt nước lạnh như băng, làm ướt cả trán của Đinh Ninh.
Đinh Ninh tỉnh lại.
Chợt thấy một tu hành giả Mân Sơn Kiếm Tông xa lạ đứng cứng đơ trước mặt mình, hắn mất một lúc thích nghi rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Nhìn cặp mắt vừa mới đỏ ngầu liền chuyển sang bình tĩnh đến lạ, nam tử trung niên khen thầm trong bụng, gã mỉm cười, nhẹ giọng áy náy:
- Thật là ngại quá, ta không phải đến giục ngươi tiến hành kiếm thí kế tiếp... thật ra ta chỉ là một gã thuyết khách.
Đinh Ninh nhướng mắt, đầu tiên hắn kiểm tra cơ thể một lượt, nắm chắc tu hành giả trước mặt kia không cảm giác được điều gì dị thường trong người mình, sau đó hắn mới nghiêm túc ngước nhìn người nọ.
Nhìn gương mặt chính khí lẫm lẫm của người nam tử, hắn xác định người này và hắn tuyệt đối không quen biết.
- Ông tên gì?
Đinh Ninh ngồi dựa lưng vào vách, lên tiếng hỏi.
- Hà Sơn Gian.
Người kia mỉm cười, trả lời đơn giản.
Đinh Ninh nhìn gã rồi hỏi tiếp:
- Ông có chuyện gì muốn nói?
- Ta đến theo lời của Thái tử.
Đinh Ninh nhíu mày, im lặng.
Hà Sơn Gian tiếp tục:
- Thái tử mở lời xin tha cho ngươi trước mặt thánh thượng, thánh thượng niệm tình ngươi là bạn thân của thái tử, kim khẩu đáp ứng, nếu ngươi không đứng đầu thì sẽ không cần lo lắng tương lai tại Trường Lăng.
Đinh Ninh cúi đầu, nói:
- Ta biết rồi.
Hà Sơn Gian bỗng ngẩn ngơ.
Không cần lo lắng tương lai tại Trường Lăng, đây là chính miệng thánh thượng đảm bảo, lời hứa như vậy ngay bản thân gã cũng cảm thấy ganh tị, nhưng tên thiếu niên trước mặt kia chỉ buông lơi một câu "ta biết rồi".
Hắn không nhịn được, cất tiếng hỏi:
- Rốt cuộc ngươi có hiểu lời nói ta truyền đạt không vậy?
Đinh Ninh trả lời, không hề ngẩng đầu:
- Ta biết rõ.
Hà Sơn Gian lúc này cũng nhăn mặt, gã trầm ngâm một lát rồi hỏi tiếp:
- Ngươi không muốn nói gì sao?
Đinh Ninh lắc đầu.
Hà Sơn Gian hít sâu một hơi nhưng không nói gì thêm, gật đầu tỏ ý mình đã nghe được, sau đó quay người ra khỏi túp lều.
***
Nhai đạo nhá nhem một thứ ánh sáng kỳ lạ.
Thân ảnh Hà Sơn Gian thấp thoáng xuất hiện trên đường, thẳng tiến về phía cung điện sắc vàng xa xa.
Mỗi lần gã liếc mắt về phía có ánh hoàng kim đó, ánh mắt của gã càng thêm sốt ruột.
Gã biết sau khi rời khỏi Mân Sơn Kiếm Tông thì tương lai của gã giống như trời cao biển rộng, một tiền đồ sáng lạng đang chờ đón gã.
Phù Tô cũng đang đứng đợi gã ở ngoài hành cung, thấy Hà Sơn Gia từ đằng xa, ánh mắt hắn cũng trở nên sốt ruột lạ lùng.
Hắn muốn hỏi chuyện của Đinh Ninh ngay lập tức.
Nhưng đúng lúc này, Hà Sơn Gian bỗng dừng bước.
Có một thân ảnh lướt qua con đường rồi dừng lại sừng sững như một bức tượng, mà những tia sáng kỳ lạ chớp tắt trên con đường lúc trước dường như cũng bị một thứ sức mạnh vô hình phá vỡ.
Thứ sức mạnh đó hướng thẳng lên không trung, chiếu sáng con đường trước mặt Hà Sơn Gian.
Phù Tô ngạc nhiên tròn mắt, hắn không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng hắn có cảm giác bất an lạ thường.
Một thân ảnh màu trắng xuất hiện sáng ngời trên con đường ngọc xanh.
Người này rõ ràng là tu hành giả Mân Sơn Kiếm Tông, mà trong tất cả tu hành giả của tông môn này chỉ có một người cực ưa sạch sẽ, thường xuyên vận áo trắng, khác biệt hoàn toàn so với những tu hành giả mặc áo xanh ngọc khác.
Người này chính là tông chủ của Mân Sơn Kiếm Tông - Bách Lý Tố Tuyết.
Phù Tô kinh ngạc không nói nên lời, hai mắt của hắn bị chói sáng đau đớn.
Nhưng chẳng biết tại sao, khi hắn đối mặt với những người khác trong Mân Sơn Kiếm Tông, thường thì kiếm ý khiến hắn chói mắt sẽ làm hắn không thể nào nhìn thấy thân ảnh của đối thủ, nhưng hiện tại vị tông chủ trong truyền thuyết kia, ở khoảng cách xa như vậy, mà thân ảnh của y lại hiện ra rất rõ ràng.
Cảnh vật xung quanh con đường đều không rõ nét, chỉ có thân ảnh của Bách Lý Tố Tuyết hiện rõ mồn một trong mắt của hắn.
Thậm chí hắn còn nhìn rõ gương mặt của Bách Lý Tố Tuyết.
Những lời đồn nói rằng tông chủ của Mân Sơn Kiếm Tông là một người để tóc xõa dài, khuôn mặt có thể dùng hai từ xinh đẹp để hình dung, thậm chí có phần thon gọn hơn đa số những nữ nhân khác trong Trường Lăng.
Tuế nguyệt không hề để lại một chút dấu vết trên người y, nhìn trông rất trẻ tuổi, chỉ chừng ngoài hai mươi.
Bách Lý Tố Tuyết toàn thân trắng tinh lạnh lùng nhìn Hà Sơn Gian đứng cứng đơ trên nhai đạo.
Ánh mắt Hà Sơn Gian không còn tí sốt ruột nào nữa, toàn bộ đã biến thành sự hoảng sợ.
- Mân Sơn Kiếm Tông có điểm nào không tốt?
Bách Lý Tố Tuyết lên tiếng.
Thanh âm của y rất nhẹ, hơn nữa rất dễ nghe, rất êm tai.
Cơ thể Hà Sơn Gian như có vô số mảnh băng va chạm leng keng, tản mác hàn ý lạnh lẽo khiến thân thể hắn phát run lên.
- Chẳng lẽ không tốt hơn thế giới bên ngoài tranh quyền đoạt lợi, thân bất do kỷ hay sao?
Bách Lý Tố Tuyết lạnh lùng nhìn gã, nói tiếp.
Hà Sơn Gian hít sâu một hơi, gã không thể nào khống chế cơn run, nhưng vẫn cố gắng khom mình hành lễ thật sâu, gã nói:
- Phụng mệnh mà đi, mong Tông chủ niệm chút tình cũ, thả cho ta một con đường sống.
Mắt Bách Lý Tố Tuyết thoáng nét trào phúng:
- Coi như ngươi phụng mệnh Trịnh Tụ hoặc ai đó, đều là tu hành giả của Đại Tần, trước giờ ngươi sống trong Tông môn nhiều năm cũng không làm chuyện gì sai trái, ta có thể sẽ tha cho ngươi, nhưng ngươi đã làm sai một việc.
Mồ hôi lạnh trên người Hà Sơn Gian tuôn như thác, gã biết đã hết đường thoát, nhưng trong lòng vẫn ấm ức khó hiểu, gã không chịu được cất tiếng hỏi:
- Ta làm sai chuyện gì chứ?
- Chính là việc làm một người thuyết khách, ngươi đã có thể chọn cách khác để tiếp cận tiểu tử kia.
Bách Lý Tố Tuyết căm ghét nhìn gã, lạnh lùng nói tiếp:
- Nhưng ngươi lại lấy danh nghĩa của ta.
Hà Sơn Gian ngẩn ngơ.
Nháy mắt sau, gã bỗng sợ hãi tột độ, gã mở lớn miệng định kêu to, muốn dốc hết sức chạy đến hành cung phía xa.
Nhưng ngay khi gã há miệng, gã liền phát hiện mình đã không thể thốt nên lời.
Cổ họng gã đã xuất hiện mấy đạo bạch quang.
Liền sau đó gã té xuống, lộ ra bạch quang phía sau gáy, hàn khí lạnh thấu xương tràn ngập quanh thân gã.
Gã lập tức biến thành một thi thể bị bao trùm bởi màn sương dày đặc.
Bách Lý Tố Tuyết nhìn cái xác không vương một giọt máu của Hà Sơn Gian mà vẫn còn cảm thấy chán ghét hệt như trước.
Y không quay đầu nhưng biết rõ Phù Tô đang kinh hãi há hốc miệng, và không thể phát ra thanh âm nào.
- Mọi người đều nói ta rất hẹp hòi... Mân Sơn Kiếm Tông có quy tắc riêng, bất kể là ai muốn lấy quyền thế ra mà chèn ép chúng ta, tất sẽ phải trả cái giá lớn. Bài học này, ngươi hãy nhớ kỹ.
Bách Lý Tố Tuyết nhếch miệng cười, nói một lời thật lòng với vị thái tử Đại Tần rồi biến mất giữa nhai đạo.
Đứng sau lưng Phù Tô còn chưa hết kinh hãi, Nghiêm Tướng cũng nhếch miệng mỉm cười.
Đây cũng là bài học đầu tiên lão dành cho hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.