Kiếm Vốn Là Ma

Chương 53: Họa Từ Trong Nhà Mà Ra





Sau hai canh giờ, nhiệm vụ lần này đã có thể coi như là miễn cưỡng hoàn thành, có thể đi về cũng có thể tiếp tục kiểm tra tiếp, tùy tâm tình của mọi người.
Lão Liêu liếm liếm môi, có chút chưa thỏa mãn, mấy nha đinh thủ hạ của hắn cũng giống như thế; bởi vì muốn biểu hiện một chút trước mặt Hậu nha, vì không muốn gây thêm rắc rối, nên đây là lần đầu tiên mở miệng với mỗi nhà kinh doanh lầu hoa bớt đi hai ba thành so với bình thường, tâm tình của Hậu Điểu đương nhiên là tốt rồi, nhưng lợi ích của bọn họ có thể bị ít đi hai ba thành, được đi một lần không dễ dàng gì, nên cứ như vậy mà quay về thì bọn họ không cam tâm.
Đối với mấy tình huống như thế này, bọn họ cũng là quen cách ứng đối, mỗi nhà thu ít đi, đương nhiên là có thể tìm thêm mấy nhà để bù vào; giống như tỉ lệ kiểm tra đột xuất như thế này, phủ nha nhất định có quy định, đương nhiên là không thể làm được chính xác hoàn toàn, nhưng nếu nhiều hơn một hai nhà thì cũng không có vấn đề gì.
Có một nha đinh tên Đại Long tiến đến bên cạnh hắn đề nghị một ý kiến dở ẹc, "Đội trưởng à, ta thấy Thiên Hương Lâu hôm nay khách khứa cũng không ít, chúng ta chỉ cần hơi lộ ra một chút ý tứ! "Địa vị của Thiên Hương Lâu trên phố Khoan Nhai không bình thường, là một nơi nửa tục nửa cao nhã, cũng có kiểu làm ăn mọi người đều ưa thích, nhưng cũng nhận những bữa tiệc rượu xã giao cao cấp, lúc đó có mấy cô nương nhảy múa, ca hát gì đó, chỉ để làm nền cho bầu không khí.
Buôn bán nơi này làm được lớn như vậy thì bối cảnh sau lưng cũng không nhỏ, cho nên mỗi lần mấy nha đinh đi kiểm tra đột xuất cũng không đến nơi đây để quát tháo lung tung, đây cũng là một loại lệ cũ.

Nhưng tình huống hôm nay có chút khác, Đại Long vẻ mặt gian giảo nói: "Lão đại, ta vừa mới đi qua nhìn một chút, mấy xe ngựa dừng ở bên ngoài có rất nhiều xe không phải là dân bản địa, hẳn là mấy khách nhân giàu có ở nơi nào đó đến đây mở đại yến để tiếp khách, hình như có thể làm được.
"Lão Liêu cũng có chút xiêu lòng, Thiên Hương Lâu tài lực hùng hậu, ăn ở đó một miếng còn hơn ăn chục miếng ở mấy nhà khác.
Đại Long còn ở đằng sau xúi giục, "Chúng ta cũng không phải là gióng trống khua chiên mà tiến vào, ta sẽ mang mấy huynh đệ trước tiên đi vào xem tình hình một chút, hơi chỉ điểm bọn họ một tí, làm ăn lớn như vậy chắc nhãn lực cũng không phải tệ, một năm nay cũng không tìm bọn họ gây phiền phức, thỉnh thoảng đến một lần còn ủy khuất bọn họ sao?"Thấy Lão Liêu vẫn còn do dự, Đại Long lại khích thêm một câu, "Lão đại, ta còn nghe đội trưởng Lưu của đội Bính nói rằng, đợi lần tới hắn dẫn đội cũng muốn sờ mông cọp của Thiên Hương Lâu một chút! "Lời này so với cái gì cũng hiệu nghiệm hơn, trong đám nha đinh thủ hạ của Hoàng tuần kiểm, hắn và đội trưởng Lưu của đội Bính là bất hòa nhất, làm việc hay so đo với nhau; giống như địa phương kiểu Thiên Hương Lâu không có lí gì để Lưu đội trưởng vượt lên trước được, bản thân phải mò trước một lần, đợi lần sau nếu như Lưu đội trưởng dám tới kiếm ăn, nói không chừng sẽ bị đụng cho u đầu.
So với chỗ tốt có thể đạt được từ Thiên Hương Lâu, thì khả năng khiến cho Lưu đội trưởng ăn thiệt thòi càng quan trọng hơn.
Cuối cùng lão Liêu cũng gật gật đầu, "Vậy đi, ngươi mang theo ba huynh đệ cải trang một chút, đừng để người ta dễ dàng nhận ra thân phận của các ngươi, sau khi đi vào cũng đừng rêu rao, lặng lẽ tìm quản sự của Thiên Hương Lâu nói rõ ý định là được, nếu như hắn không biết điều ! "Ánh mắt lão Liêu chợt lóe lên tia dữ tợn, căn dặn: "! thì ngươi liền quay ra đây báo cho ta biết, không được manh động!"Đại Long được đội trưởng cho phép, lập tức cùng mấy tên nha đinh nhanh nhạy thay đổi trang phục, bọn họ đã quen với việc này, đã sớm có chuẩn bị, thoáng cái bốn tên nha đinh ăn mặc như thương nhân đã chuẩn bị sẵn sàng, khệnh khạng tiến về Thiên Hương Lâu.

Hậu Điểu lãnh đạm mà nhìn, nói thật y đối với Thiên Hương Lâu đương nhiên cũng không hiểu rõ, lão Liêu làm việc coi như cũng đáng tin cậy, suốt một đường kiểm tra, làm việc rất có quy củ, nói năng cũng không quá phận, nếu hắn cảm thấy nơi này có thể kiểm tra, vậy thì đi kiểm tra là được.
Một đám người đợi ở bên ngoài, vốn cho là không có chuyện gì xảy ra nhưng nào ngờ đất bằng lại nổi sóng.
Một tên nha đinh tóc tai bù xù chạy ra, "Bọn Đại Long đã bị bắt ở bên trong, lại còn bị đánh ! "Lão Liêu miệng hùm gan sứa, lập tức có chút luống cuống, hắn rất rõ ai là người quyết định quy tắc trật tự của Cẩm Thành, chắc chắn không phải là mấy tên gọi là nha đinh như bọn họ!Nhìn về Hậu Điểu với ánh mắt cầu xin, Hậu Điểu liền thở dài một hơi, vẫn không thể tránh được phiền phức rồi.
"Đi vào xem thế nào!"Lần này chính là mặc sắc phục nha đinh đi làm công vụ, lão Liêu thấp thỏm đi theo sau, hối hận vô cùng, chỉ sợ chọc phải chuyện lớn gì đó, chức vụ không giữ được đã là chuyện nhỏ rồi.
Hậu Điểu đi đầu, một tên hộ viện vươn tay ra cản lại, bị hắn đơn giản tát một cái văng ra hơn một trượng.

Một cái tát này đã ẩn chứa khí kình rất lớn, nhưng cũng khiến trong lòng lão Liêu càng thêm sợ hãi, Đại Long đúng là một tên chuyên đi gây chuyện, vị sai nha Hậu Điểu này lại càng thể hiện bản chất của một tên lỗ mãng, người ở đây là có thể tùy tiện đánh sao?Khí thế như sơn, ngươi lại gần thì ta rời xa, bọn nha đinh này chắc có chỗ dựa, bọn hộ viên Thiên Hương Lâu cảm thấy có chút hồ đồ, bọn họ cũng sợ bị cuốn vào cuộc tranh đấu của những nười tu hành, thần tiên dánh nhau, tiểu quỷ gặp họa.
Hậu Điểu dẫn đầu, đoàn người ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào đại sảnh của Thiên Hương Lâu, vừa vào thì đập vào mắt là sự xa hoa của nơi đây khiến mọi người phải thán phục; không gian đại sảnh rất lớn, diện tích phải mấy chục trượng, đồ đạc trang trí vừa thấy là biết sự quý giá trong đó, có mấy đồ vật không thể gọi tên.
Hai ba tầng xung quanh đại sảnh còn có những phòng có lan can được chạm trỗ, có rèm rũ xuống, không thấy rõ người và vật ở bên trong, nhưng không cần nghĩ cũng biết đều là những người quyền quý ở Cẩm Thành; trên sân khấu giữa đại sảnh có mấy cô gái trẻ tuổi hát hay múa giỏi, xung quanh khách khứa đông đúc, hầu bàn đứng thành nhóm, thức ăn thì đầy sơn hào hải vị, rượu ngon thì cứ rót như đổ.
Trên sân khấu đang ca múa khúc nhạc chúc mừng sự thái bình, trong đó giọng của người hát vậy mà lại có chút quen thuộc.
Khí thế to lớn như vậy, lập tức khiến cả đám nha đinh nhũn hết cả chân; chỉ sợ tùy tiện lôi ra một nhân vật cũng không phải là người bọn họ có thể chọc nổi, bây giờ lại ngu ngốc xông vào! Không có xuất hiện cái gọi là khách nhân kêu la sợ hãi, tràng diện chạy tứ tán, bởi vì mỗi người ngồi ở đây đêu là nhân vật một phương, chỗ chết người nhất chính là, hình như tất cả đều là người tu hành.
Bọn họ dù bận vẫn nhàn, yên lặng theo dõi chuyện hay, điều này xem ra còn thú vị hơn nhiều so với xem ca múa trên sân khấu.

Hậu Điểu vừa vào đại sảnh, liền phát hiện sự không ổn trong đó, y không nên tiến vào!Nhưng nếu đã bước vào rồi, cũng không thể một cái rắm cũng không phóng mà lui ra được.
Ánh mắt liếc qua một lượt, người ngồi đây đa số là tu sĩ, ai ai cũng có cảnh giới cao hơn y, giống như lác đác mấy tu sĩ Dẫn Khí chỉ có tư cách đứng hầu mà thôi.
Một bàn trong đó vậy mà lại có người quen cũ của y, hai vị nữ tu sĩ của Độc Cô gia tộc và tộc nhân của hai nàng, đang cười nói tự nhiên nhìn y! còn có Vương đạo nhân! Nhưng cũng có không ít tu sĩ ăn mặc lố lăng, trang sức xa hoa, ánh mắt sắc sảo, đầu quấn khăn đỏ như máu, rõ ràng không phải người của Toàn Chân Giáo, mà là khách nhân không biết thuộc môn phái nào đến đây.
Trong lúc này y cũng muốn tung một cước đá chết lão Liêu cho rồi, nhưng bây giờ đá chết hắn cũng không có tác dụng gì, chết người ở chỗ y đã mang người vào đây rồi!Đại Long đang ngã sõng soài bên cạnh cái bàn gần ở cửa ra vào, ngược lại không có thương thế gì nghiêm trọng, chỉ có điều mặt mũi có chút bầm dập; còn lại hai tên nha đinh đang đứng rụt rè sợ hãi bên cạnh, không biết phải làm sao.
Hậu Điểu hết cách, biết khó nhưng vẫn đi đến trước mặt Đại Long, "Có chuyện gì? Là ai đánh ngươi?"Đại Long há miệng hớp gió, có chút mơ hồ không rõ, nhưng bên cạnh lại có người trả lời y,"Là ta đánh đấy! Tự tiện xông vào tư gia, sách nhiễu người khác không thành, không đáng đánh sao?".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.