Kiếm Tôn

Chương 243: Nói đi, muốn tư thế gì!




Nữ tử áo xanh nhìn chuôi đao, cũng không có ý muốn xuất thủ, cũng không cách nào ra tay, bởi vì Lý Mộc Lâm đang nhìn chằm chằm vào nàng.
Một bên khác, Diệp Huyền đột nhiên dừng lại, hắn đâm kiếm về phía bên phải.
Ầm!
Trường đao đột nhiên dừng lại, thế nhưng, thế trong đao lại không biến mất, không chỉ như thế, Linh Tú kiếm trong tay Diệp Huyền còn rung động dữ dội!
Tay phải của Diệp Huyền xoay tròn, một cỗ kiếm ý và chiến ý rót vào trong Linh Tú kiếm, ngay lập tức, thanh đại đao kia bị đánh bay trở về, thế nhưng ngay lập tức, đột nhiên nắm chặt chuôi đao, đại đao lại tàn nhẫn bổ vào đỉnh đầu của Diệp Huyền!
Diệp Huyền giơ kiếm đâm một cái, một kiếm này đâm vào lưỡi của đại đao.
Ầm!
Diệp Huyền bị đánh lui mười trượng!
Diệp Huyền vừa dừng lại, chuôi này đại đao lần nữa hướng phía đỉnh đầu hắn tàn nhẫn bổ tới, một đao đánh xuống, có thế khai sơn liệt thạch.
Diệp Huyền lui một bước, ngay lập tức, mặt đất dưới chân hắn trực tiếp nổ tung, bản thân hắn lại cầm kiếm xông lên phía trước.
Kiếm ra!
Một đao một kiếm chạm vào nhau lần nữa!
Ầm!
Mặt đất vài chục trượng quanh Diệp Huyền nứt toác ra, bản thân hắn lại lui vài chục trượng!
Sau khi Diệp Huyền dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên, trước mặt hắn không xa, một tên nam tử tóc dài đang cầm đại đao xông tới.
Nam tử tóc rất dài, dài đến eo, trên hai tay còn quấn rất nhiều xích sắt màu đen, hắn nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, ánh mắt băng lãnh không chứa một chút tình cảm nào!
Ở một bên khác, đã có người lao về phía đám người Lăng Hàn!
Nhìn thấy cảnh này, tay phải lão giả áo bào trắng cách đó không xa chậm rãi nắm lại, sẽ có biến cố sao?
Trong đầu hắn vừa sinh ra ý nghĩ này, đúng lúc này, một tên nam tử đột nhiên xuất hiện trước mặt đám người Lăng Hàn.
Nam tử có sáu bảy phần tương tự Lăng Hàn, nhìn những sát thủ lao tới, hai tay nam tử nâng lên, trong chốc lát, hai cánh tay hắn trực tiếp bốc cháy!
Ngay lập tức, nam tử vỗ mạnh xuống đất.
Ầm!
Mặt đất nổ tung trong nháy mắt, cùng lúc đó, một đạo sóng lửa ngập trời xuất hiện, hai tên người áo đen cầm đầu bị sóng lửa cắn nuốt trong nháy mắt, mà những người còn lại đều liên tục lùi lại.
Nam tử đứng lên, hắn nhìn thoáng qua Lăng Hàn sau lưng, sau đó quay đầu nhìn về phía Diệp Huyền, giờ phút này, nam tử cầm đại đao đã xông tới trước mặt Diệp Huyền.
Lại là một đao!
Đao pháp của nam tử này rất đơn giản, không có bất kỳ động tác ngoài sức tưởng tượng gì cả, thế nhưng, mỗi một đao đều vô cùng bá đạo, có xu thế Hoành Tảo Thiên Quân.
Diệp Huyền không lùi mà tiến tới, hắn tiến lên một bước, cầm kiếm đâm ra!
Nhất Kiếm Định Sinh Tử!
Một kiếm này và đao của nam tử tóc dài không có biến hóa phức tạp, thế nhưng, khi một kiếm của hắn vừa xuất hiện, nữ tử áo xanh cùng nam tử trước mặt Lăng Hàn híp mắt lại, trong đôi mắt là có một tia ngưng trọng.
Một kiếm!
Một đao!
Cả hai dùng phương thức bạo lực nhất gặp nhau.
Ầm!
Diệp Huyền lui mười trượng, nam tử tóc dài cũng lui lại mười trượng, nhưng mà, hắn vừa dừng lại, đại đao trong tay hắn đã nổ tung trong nháy mắt, hóa thành một đống bột phấn rơi trên mặt đất, mà cánh tay của hắn đã nứt như mạng nhện, máu tươi bắn tung tóe.
Nam tử tóc dài ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Huyền, tay phải hắn chậm rãi nắm chặt, đang muốn xuất thủ lần nữa, đúng lúc này, những sát thủ bốn phía đột nhiên rút lui như thủy triều.
Trời đã sáng!
Nhìn thấy cảnh này, Khương Cửu trên tường thành cũng thở ra một hơi!
Trời vừa sáng, chiến lực những sát thủ kia sẽ giảm rất nhiều, vào lúc này, những binh sĩ tinh anh kia có thể đối kháng!
Đương nhiên, nhất định phải lấy nhiều đánh ít!
Nếu vào ban đêm, hoàn toàn không cần đánh, bọn họ sẽ bị tàn sát!
Trời càng ngày càng sáng, rất nhanh, mọi thứ chung quanh sáng rõ.
Đối diện đám người Diệp Huyền, chỉ còn bốn người.
Lão giả áo bào trắng, nam tử tóc dài, Lý Mộc Lâm, còn có một tên nam tử trung niên áo bào đen, trước mặt hắn còn có Lục Bán Trang.
Lão giả áo bào trắng lạnh lùng nhìn Diệp Huyền.
- Muốn chơi? Thương Mộc học viện ta sẽ chơi với ngươi tới cùng, nhìn xem người nào không chơi nổi trước!
Nói xong, bốn người quay người rời đi.
Diệp Huyền cúi đầu nhìn cánh tay phải của mình, giờ phút này, cánh tay phải của hắn đã mất đi tri giác, vừa rồi giao phong vài lần với nam tử tóc dài, hắn cũng không có nhẹ nhõm chút nào.
Kỳ thật, việc này cũng như người bình thường, thực lực của hắn bây giờ, Thương Mộc học viện khẳng định đã biết đến, đối phương sẽ tìm người bình thường tới hay sao?
Người tới, sẽ càng ngày càng mạnh!
Lần này, Thương Mộc học viện cùng Ám giới đã chuẩn bị liều mạng với hắn!
Lúc này, nữ tử áo xanh đột nhiên đi tới trước mặt Lục Bán Trang, tiếp theo, trong ánh mắt của vô số người, nàng đột nhiên ôm lấy Lục Bán Trang, sau đó hôn Lục Bán Trang!
Thân không phải mặt, là miệng!
Nhìn thấy cảnh này, đám người Diệp Huyền ngây người!
Nữ tử áo xanh buông Lục Bán Trang ra, cười hắc hắc.
- Lục bảo bối, có nhớ ta không?
Lục Bán Trang nhìn thoáng qua nữ tử áo xanh.
- Nam nhân nhiều như vậy, lại ưa thích nữ nhân, đầu óc có bệnh!
Diệp Huyền:...
Nữ tử áo xanh cười một tiếng.
- Kỳ thật, nữ nhân và nữ nhân, cũng chơi rất vui, hắc hắc.....
Bên cạnh, Diệp Huyền lắc đầu, nữ nhân này... Không phải mạnh mẽ bình thường a!
Lúc này, nữ tử áo xanh nhìn về phía đám người Diệp Huyền.
- Ngươi mới kết giao bằng hữu?
Lục Bán Trang gật đầu.
Nữ tử áo xanh đánh giá Diệp Huyền.
- Kiếm võ song tu, không đúng, còn tu luyện thân thể, ba tu... Còn miễn cưỡng có khả năng, đáng tiếc chỉ là Kiếm đạo tông sư, nếu như là Kiếm Chủ, cũng có thể đi Trung Thổ Thần Châu xông xáo một lần.
Nghe vậy, vẻ mặt Lục Bán Trang biến thành ngưng trọng.
Kỳ thật, chỉ có nàng biết nữ tử áo xanh nói tới xông xáo một lần là có ý gì, cũng không phải xông xáo một lần bình thường...
Lúc này, Khương Cửu mang theo một đám binh sĩ đi tới trước mặt Diệp Huyền, nhìn thi thể binh lính Khương quốc bên cạnh Diệp Huyền, sắc mặt Khương Cửu thay đổi, những binh lính trước mắt này đều là tinh nhuệ của Khương quốc, đều là vì binh sĩ từng vào sinh ra tử vô số lần vì Khương quốc!
Một lát sau, Khương Cửu nói khẽ:
- Mang về hậu táng, người nhà bọn họ phải được trợ cấp tốt, cả đời không lo.
Rất nhanh, binh lính sau lưng nàng cũng thu thập thi thể các binh sĩ kia.
Khương Cửu nhìn về phía Diệp Huyền, kỳ thật trên thân Diệp Huyền cũng có thật nhiều vết thương, trên mặt còn có vài lỗ hổng.
Diệp Huyền trầm giọng nói:
- Ngươi phải cẩn thận, những sát thủ kia rất có thể sẽ nhằm vào ngươi!
Khương Cửu nói khẽ:
- Phụ hoàng đã phái ba trăm tên tử vệ tới đây, ba trăm người này đều là tinh nhuệ do Khương quốc âm thầm bồi dưỡng, bọn họ sẽ bảo vệ an toàn của ta suốt ngày đêm.
Diệp Huyền gật đầu.
- Như vậy cũng tốt!
Nói xong, hắn quay người nhìn thoáng qua đám người Lăng Hàn, giờ phút này, khí tức đám người Lăng Hàn càng ngày càng mạnh, thế nhưng muốn đột phá đến Thần Hợp cảnh, ít nhất còn cần hai ngày!
Hai ngày!
Trong hai ngày này, hắn và Lục Bán Trang không thể rời đi nửa bước!
- -----------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Thực

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.