Kiếm Tôn

Chương 228: Đồ Sát




Diệp Huyền và nam tử thô kệch liên tục lùi lại, khi hai người lui một bước, mặt đất đang run lên dữ dội, sau đó rạn nứt ra!
Lúc này, Diệp Huyền và nam tử thô kệch đồng thời ngừng lại.
Nam tử thô kệch nhìn thoáng qua đại đao trong tay mình, đại đao của hắn đã rạn nứt, không chỉ như thế, cánh tay của hắn cũng nứt ra!
Nam tử thô kệch ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Huyền.
- Kiếm thể song tu!
Đột nhiên tay trái của Diệp Huyền nắm chặt, qua một lúc, một cỗ chiến ý bao phủ tay hắn!
Chiến ý!
Võ đạo tông sư!
Nam tử thô kệch híp mắt lại.
- Võ thể kiếm tam tu!
Diệp Huyền gật đầu, hắn đi đến trước mặt nam tử thô kệch.
- Diệp Huyền, kết giao bằng hữu?
Nam tử thô kệch nhìn Diệp Huyền rất lâu, cuối cùng, hắn nói:
- Lục Cuồng!
Diệp Huyền tươi cời.
- Có hứng thú làm chút việc lớn?
Lục Cuồng hỏi.
- Nói một chút!
Diệp Huyền quay người nhìn nơi xa.
- Đi tới hoàng cung Đường quốc, tìm quốc chủ Đường quốc mượn ít tiền!
Lục Cuồng nhìn thoáng qua Diệp Huyền.
- Là loại không xài hết sao?
Diệp Huyền nghiêm mặt nói:
- Ta không phải loại người như vậy!
Bên cạnh, Mặc Vân Khởi ở bên cạnh cảm thấy buồn nôn...
Trong một rừng rậm, đám người Diệp Huyền đứng lặng tại chỗ, ở trước mặt bọn họ là hai ngôi mộ nhỏ.
Trong hai ngôi mộ nhỏ này là Lý Phong cùng Vương Minh.
Dựa theo quy củ của bọn họ, chết ở đâu, chôn ở đâu!
Diệp Huyền đứng trước hai ngôi mộ thật lâu, cuối cùng, hắn nói khẽ:
- Kiếp sau tiếp tục làm huynh đệ!
Nói xong, hắn quay người rời đi.
Lục Bán Trang đi tới trước hai ngôi mộ nhỏ, nàng ngồi xổm xuống, thả hai cái bánh lớn trước hai ngôi mộ nhỏ.
- Kiếp sau tiếp tục làm huynh đệ!
Mấy người Lăng Hàn cũng đi tới trước hai ngôi mộ để từ biệt!
Cam Vô Vi ôm mộ Lý Phong khóc rất lâu.
Khóe mắt những người còn lại cũng đẫm lệ.
Bọn họ kết bạn từ Trung Thổ Thần Châu tới đây, trong lúc đó không biết đã trải qua qua bao nhiêu lần chiến đấu sinh tử, mà bây giờ, người càng ngày càng ít...
Thế giới này vốn tàn khốc như vậy đấy, ngươi không phấn đấu, không nỗ lực, sống sót còn không bằng một con chó!
Oanh oanh liệt liệt chết đi, dù sao cũng tốt hơn sống uất ức!
Không có người nào muốn sống uất ức!
Bên cạnh, đám người Lục Cuồng im lặng.
Bọn họ tự nhiên hiểu rõ tâm tình đám người Diệp Huyền vào lúc này, bởi vì bọn họ cũng trải qua chuyện mất thân thuộc, mất đi huynh đệ, hơn nữa còn không ít!
Có khả năng hôm nay còn uống rượu với nháu, mà ngày mai đã thiếu mất một người...
Ngoài ý muốn và tương lai vô định, ngươi vĩnh viễn không biết cái nào tới trước!
Một lát sau, đám người Diệp Huyền bắt đầu quét dọn chiến trường, những người bị bọn họ chém giết lúc trước không phải người bình thường, trên thân mang đồ vật cũng không phải đồ vật bình thường.
Sau nửa canh giờ, đám người Diệp Huyền đi thẳng tới hoàng cung Đường quốc.
Diệp Huyền cưỡi một con Hắc lang, hai bên người hắn là Lục Cuồng cùng Lục Bán Trang.
Sau lưng ba người là Bạch Trạch cùng với Lăng Hàn, cùng với đám người dong binh đoàn thứ chín.
Nếu như tăng thêm những yêu thú Bạch Trạch mang tới, bọn họ đã tương đương với một chi quân đội, hơn nữa còn là quân đội tinh nhuệ!
Cứ như vậy, đoàn người đi thẳng tới hoàng cung Đường quốc, những nơi đi qua, đánh đâu thắng đó, không có bất kỳ người nào dám ngăn cản.
Trong thời gian ngắn, toàn bộ đế đô Đường quốc đều sôi trào, phải nói đều luống cuống.
Thế là, mười vạn thiết kỵ giáp đen của Đường quốc đã lui binh khỏi Lưỡng Giới thành, dùng tốc độ cực nhanh trở về thủ vệ đế đô Đường quốc.
Không chỉ mười vạn thiết kỵ giáp đen trở về thủ vệ, ngay cả quân đội ở các nơi của Đường quốc cũng chạy về phía hoàng cung.
Nếu hoàng cung không còn, Đường quốc đã mất đi một nửa. Bởi vì nơi này là cơ cấu tối cao của Đường quốc, cũng là đại não của Đường quốc, nơi này mất đi, Đường quốc sẽ biến thành nắm cát vụn, không chiến đã thua!
Không chỉ quân đội, ngay cả võ giả dân gian cũng chạy về đế đô, bởi vì hiện tại là thời điểm vong quốc.
Đế đô Đường quốc.
Đám người Diệp Huyền ngông nghênh đi thẳng tới hoàng cung, trong lúc đó, không có bất kỳ người nào tới ngăn cản, cũng không dám cản trở.
Cường giả Vạn Pháp cảnh không ra tay, không ai ngăn nổi đám người Diệp Huyền.
Chỉ chốc lát, đám người Diệp Huyền đã tới trước hoàng cung Đường quốc.
Giờ phút này, cửa lớn của hoàng cung Đường quốc đóng chặt, trên tường thành tụ tập mấy ngàn cung tiễn thủ.
Trước cửa hoàng cung có một lão giả đang đứng, chính là quốc lão của Đường quốc.
Quốc lão nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền.
- Thật sự muốn cá chết lưới rách? Làm như thế, đối với mọi người...
Đúng lúc này, một đạo kiếm quang đột nhiên xuất hiện, ngay lập tức, trên tường thành, đầu của mấy tên binh sĩ Đường quốc bay lên cao!
Vào thời khắc Diệp Huyền ra tay, đám người Lục Cuồng đột nhiên xông lên trên tường thành, trong khoảnh khắc, mười mấy tên cung tiễn thủ trên tường thành đã bị miểu sát.
Khi đám người Bạch Trạch và Lăng Hàn ra tay, cuộc chiến trên tường thành đã nghiêng về một phía.
Diệp Huyền đột nhiên đi về phía cửa hoàng cung, một thanh phi kiếm chém thẳng vào cánh cửa.
Oanh!
Cửa cung nổ tung trong nháy mắt, đá vụn bay khắp nơi.
Phía sau cửa cung là hơn hai ngàn tên Ngự Lâm quân của Đường quốc, hơn hai ngàn Ngự Lâm quân kia nhìn chằm chằm vào đám người Diệp Huyền, trong mắt bọn họ không có e ngại, hiển nhiên là người thấy chết không sờn!
Thấy chết không sờn!
Bọn họ đã không có đường lui, chỉ có tử chiến!
Diệp Huyền không nói nhảm thêm câu nào, trực tiếp cầm theo Linh Tú kiếm xông vào đám binh sĩ kia. Mà sau lưng hắn là cả vạn con yêu thú!
Từ đầu đến cuối, Diệp Huyền không quan tâm tới tên quốc lão!
Quốc lão tức giận, vẻ mặt âm trầm, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Diệp Huyền xông vào trong đám binh sĩ, mỗi một lần Linh Tú kiếm vung lên đều sẽ mang theo một cái đầu đẫm máu. Sau khi những yêu thú kia xông lên, những binh lính kia càng tan tác…
Qua một lúc sau, binh sĩ trên tường thành đã chết sạch sành sanh, trước mặt Diệp Huyền là thi thể đầy đất, máu chảy thành sông chân chính!
Từ đầu đến cuối, tên quốc lão không có ra tay!
Hắn cũng muốn ra tay, nhưng mà, hắn không dám!
Không chỉ bởi vì sau lưng Diệp Huyền có Kiếm Tiên chống đỡ, ngay cả đám người Lục Cuồng đều là người đến từ Trung Thổ Thần Châu, những người này là bình thường người sao?
Căn bản không phải người bình thường!
Nếu như hắn ra tay với những người này, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng!
Cứ như vậy, đám người Diệp Huyền xông thẳng vào sâu trong hoàng cung, chỉ chốc lát, đám người Diệp Huyền đi tới trước một cái thềm đá, thềm đá rất rộng, rộng gần trăm trượng, phần cuối thềm đá là một nam tử trung niên mặc long bào, người này chính là quốc chủ Đường quốc!
Chung quanh quốc chủ Đường quốc là các binh sĩ cùng quan chức, thậm chí còn có phi tử!
Thời đại này, nữ tập võ cũng không ít!
Diệp Huyền cầm kiếm đi về phía quốc chủ Đường quốc, những binh lính chung quanh quốc chủ Đường quốc đi về phía trước một bước, ngăn trước mặt quốc chủ Đường quốc!
Quốc chủ Đường quốc đi ra, sau lưng hắn, có một lão giả đeo song đao, lão giả lúc nào cũng nhìn lên người Diệp Huyền!
Quốc chủ Đường quốc lắc đầu cười khẽ.
- Ta tính toán tất cả, nhưng chưa tính tới ngươi. Không ngờ rằng, Đường quốc ta bởi vì ngươi mà lâm vào cục diện thế này!
Diệp Huyền quay đầu nhìn đám người Lục Bán Trang.
- Đi lục soát, có thể mang đi đều mang đi, ai dám ngăn cản... Vậy thì đồ sát hoàng cung này.
- -----------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Thực
Mời đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.