Kiếm Tôn

Chương 214: Khương Cửu




Đám người Dạ Ly đang muốn đi, đúng lúc này, Thương Càng đột nhiên thoát khỏi Cam Vô Vi, ngã xuống đất.
Mọi người nhìn về phía Thương Càng, Thương Càng nhìn thoáng qua Cam Vô Vi, thời khắc này, toàn thân Cam Vô Vi đều là thương, đặc biệt là trước ngực, đã thủng một lỗ lớn, còn đang không ngừng đổ máu, mà vết thương này, đúng là Cam Vô Vi vừa cản thay hắn!
Vừa rồi, nếu không phải Lục Bán Trang chạy đến, Cam Vô Vi đã chết!
Thương Càng chậm rãi đóng hai mắt lại:
- Ta biết các ngươi không muốn bỏ ta lại, không muốn để ta chết, ta cũng không muốn chết...
Nói xong, hắn đột nhiên gầm thét với đám người Lục Bán Trang:
- Thế nhưng, con mẹ nó chứ, không thể liên lụy các ngươi. Lão tử đi ra lăn lộn, thực lực không đủ, bị người đánh chết, lão tử nhận, lão tử không trách bất kỳ ai khác. Các ngươi đều tu luyện thật tốt cho lão tử, sống thật tốt...
Nói xong, hắn bấm tay một cái, một viên nạp giới bay đến trước mặt Lục Bán Trang, hắn nhếch miệng cười một tiếng:
- Nói cho đệ đệ ta biết, về sau con mẹ nó không được chịu thua kém, bị người đánh, lập tức đánh trả cho lão tử. Còn có thê tử chưa về nhà chồng của ta, nói cho nàng, ta không thể về được. Bảo nàng tìm người làm lại từ đầu, lão tử chúc nàng hạnh phúc!
Thanh âm vừa dứt, hắn đột nhiên vỗ một chưởng lên trán.
Bành!
Trong nháy mắt, đầu hắn nứt ra.
Hắn có chút đờ đẫn nhìn đám người Lục Bán Trang:
- Các huynh đệ, các ngươi có thể an tâm đi.
Nhìn thấy Thương Càng tự sát, mọi người giữa sân đều ngây ngẩn cả người.
Một bên, Lăng Hàn đột nhiên giận dữ hét:
- Thương Càng, con mẹ nó ngươi chính là một thằng ngu! Siêu cấp đại ngu xuẩn!
Cam Vô Vi càng quỳ trên mặt đất, không ngừng oanh kích mặt đất, nức nở nói:
- Đồ đần độn, lão tử thay ngươi cản đao vô ích!
Đúng lúc này, Lục Bán Trang ở một bên đột nhiên gầm thét:
- Đi, đi cho ta!
Thanh âm vừa dứt, nàng đá mạnh một cước lên một thanh trường thương nằm trên mặt đất, trường thương bắn ra.
Xuy!
Mấy trượng bên ngoài, vài tên binh sĩ trực tiếp bị trường thương xuyên qua, chết tại chỗ!
Mấy người Lăng Hàn cũng dồn dập lên sói, sau đó, Lục Bán Trang dẫn đầu phóng đi nơi xa.
Thế nhưng rất nhanh, bọn hắn lại bị bao vây!
Bởi vì số người thực sự rất rất nhiều!
Mà giờ phút này, Diệp Huyền cũng bị một đám người vây khốn gắt gao, căn bản không thể tương trợ.
Những cường giả Thần Hợp cảnh Túy Tiên Lâu kia cũng bị vô số binh sĩ kiềm chế, cũng may là có bọn hắn, bằng không, đám người Diệp Huyền căn bản không thể kiên trì đến bây giờ.
Nơi xa.
Bành!
Một tiếng nổ vang lên... Diệp Huyền trực tiếp bị một thanh trọng kiếm chém lui mấy chục trượng, thế nhưng rất nhanh, hai mươi người lao thẳng tới chỗ hắn...
Bành bành bành...
Diệp Huyền bị hơn hai mươi người vây công, liên tục lùi lại mấy chục trượng, mà giờ phút này, trên người hắn đã có mấy vết đao, mỗi một vết đều cực sâu!
Hắn vừa dừng lại, hai mươi người kia lại lần nữa vây quanh hắn, đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên mở hai mắt ra.
Xuy xuy!
Hai đạo kiếm quang tựa như hai đạo lôi điện bắn ra từ trong hốc mắt của hắn, ba tên thị vệ áo giáp đen trước mặt hắn lập tức bị hai đạo kiếm quang này chém thành hai đoạn, mà những thị vệ áo giáp đen còn lại thì liên tục lùi về sau, tránh né hai đạo kiếm quang này!
Mà đúng lúc này, Hạ Hầu Đao đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu Diệp Huyền, sau một khắc, một thanh đại đao bổ thẳng xuống đầu Diệp Huyền!
Một đao này xen lẫn đao ý, lực lượng bá đạo vô cùng.
Khóe miệng Diệp Huyền nổi lên một vệt dữ tợn, hắn cũng không tránh lui, mà cầm Đại Hắc kiếm trong tay vung mạnh lên.
Chính diện đối bính!
Bành!
Một tiếng nổ chói tai vang lên, Hạ Hầu Đao lập tức bị chấn động bay ngược hơn vài chục trượng, mà Diệp Huyền cũng lùi xa mấy trượng!
Nhưng mà, hắn vừa dừng lại, hơn mười nam tử mặc áo giáp đen lập tức xuất hiện chung quanh hắn lần nữa!
Mà đúng lúc này, một đạo kiếm quang đột nhiên bay ra từ trong cơ thể Diệp Huyền, sau một khắc, một tên thị vệ áo giáp đen bên trái Diệp Huyền lập tức bay đầu!
Linh Tú kiếm!
Ngự Kiếm thuật!
Nhìn thấy chuôi Linh Tú kiếm này, vẻ mặt những thị vệ áo giáp đen kia đại biến, dồn dập lui lại, vô cùng đề phòng!
Phi kiếm này xuất quỷ nhập thần, bọn hắn vô cùng kiêng kị!
Mà lúc này, mấy người Lục Bán Trang cũng nhích lại gần Diệp Huyền!
Mọi người dựa lưng vào nhau, mà xung quanh bọn hắn, là vô số binh sĩ, còn có đám người Hạ Hầu Đao.
Giờ phút này, bọn hắn đã bị vây đến nước chảy không lọt.
Những cường giả Túy Tiên Lâu kia cũng đều bị kiềm chế, căn bản không giúp được bọn hắn, phải nói, bản thân bọn hắn cũng có chút khó đảm bảo!
Xung quanh bọn hắn, thế nhưng là có chí ít mấy vạn binh sĩ!
Đã là tuyệt cảnh!
Đường quốc vì tru diệt bọn hắn, đã không tiếc bất cứ giá nào!
Diệp Huyền lau máu tươi trên khóe miệng, cười nói:
- Chư vị, việc đã đến nước này, nói gì cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì nữa, vậy chúng ta cứ giết cho thống khoái đi!
Nói xong, hắn đột nhiên giẫm chân phải một cái, cả người mạnh mẽ bắn ra.
Người chưa đến, kiếm tới trước.
Xuy!
Một tên binh lính trong nháy mắt bị một kiếm của hắn tước bay đầu!
Dạ Ly đột nhiên gầm thét:
- Vậy cứ giết thống khoái!
Thanh âm vừa dứt, hắn cũng xông ra ngoài.
Rất nhanh, đám người Cam Vô Vi đều xông ra ngoài.
Đám người Diệp Huyền đều là thiên tài vạn người không được một, mà giờ khắc này, trước mặt những đại quân này, vẫn như cũ lộ ra vô lực như vậy!
Ngay tại thời điểm tuyệt cảnh này, một tên kỵ binh Đường quốc từ nơi xa đột nhiên chạy đến, tên kỵ binh này nhanh chóng chạy đến trước mặt nam tử mặt nạ thủ lĩnh Hắc Đao vệ, sau đó quỳ một gối xuống:
- Báo, Bùi Nguyên soái có lệnh, Hắc Đao vệ và Cảm Tử doanh lập tức chạy tới Lưỡng Giới thành!
Nam tử mặt nạ đột nhiên rút trường đao ra gác trên cổ tên kỵ binh kia, cả giận nói:
- Ngươi nói gì?
Kỵ binh nhìn thẳng nam tử mặt nạ:
- Cửu công chúa Khương quốc đột nhiên phát động tập kích, Lưỡng Giới thành thiếu khuyết nhân thủ nghiêm trọng, nếu đám người Bùi Nguyên soái chiến bại, đại quân Khương quốc có thể tới thủ phủ Đường quốc ta ngay lập tức, xin Đao thống và Cảm Tử doanh lập tức đi tới trợ giúp!
- Khương quốc!
Vẻ mặt nam tử mặt nạ dữ tợn đáng sợ:
- Khương quốc đáng chết!
Nói xong, hắn nhìn về phía đám người Diệp Huyền cách đó không xa, giờ phút này, đám người Diệp Huyền đã bị bao vây, có thể nói, nhiều nhất một canh giờ, bọn hắn có thể mạnh mẽ mài chết đám người Diệp Huyền.
Từ bỏ vào lúc này, thất bại trong gang tấc a!
Lúc này, tên kỵ binh kia trầm giọng nói:
- Còn xin Đao thống lấy đại cục làm trọng!
Đại cục làm trọng!
Nam tử mặt nạ nhìn chằm chằm đám người Diệp Huyền nơi xa, nếu từ bỏ lúc này, hắn tự nhiên là vô cùng không cam lòng.
Nhưng nếu không buông bỏ...
Vì tiêu diệt đám người Diệp Huyền, Đường quốc không chỉ điều động binh sĩ từ các nơi, còn cả Cảm Tử doanh và bọn hắn từ Lưỡng Giới thành tới đây, với tình huống này, binh lực ở Lưỡng Giới thành tự nhiên là không đủ.
Thế nhưng hắn không nghĩ tới, Khương quốc trong tình huống nhiều mặt thụ địch, Khương Cửu này lại còn dám chủ động xuất kích!
- Báo!
Đúng lúc này, lại một tên kỵ binh tới nhanh như gió, tên kỵ binh kia cấp tốc chạy tới trước mặt nam tử mặt nạ:
- Bùi Nguyên soái có lệnh, mệnh lệnh các ngươi mau trở về Lưỡng Giới thành trợ giúp, kẻ trái lệnh, chém!
Kẻ trái lệnh, chém!
Ánh mắt của nam tử mặt nạ dữ tợn đáng sợ!
Một lát sau, nam tử mặt nạ đột nhiên gầm thét:
- Rút lui!
Thanh âm của nam tử mặt nạ vừa dứt, những binh lính kia đột nhiên ngừng lại, sau đó thối lui tựa như thủy triều.
Nam tử mặt nạ lạnh lùng liếc mắt nhìn thoáng qua đám người Diệp Huyền, sau đó quay người giục ngựa rời đi.
Đại quân lui rất nhanh, mà đám người Hạ Hầu Đao khi nhìn thấy đại quân rút đi, cũng theo sát rút đi.
Bọn hắn rất rõ ràng, nếu không có đại quân kiềm chế, bọn hắn sẽ lập tức phơi thây đầu đường!
Giữa sân, đám người Diệp Huyền ngồi liệt trên mặt đất, chung quanh bọn họ, toàn bộ đều là thi thể, khắp nơi đều tràn ngập một mùi máu tanh cực kỳ khó ngửi.
Diệp Huyền nằm trên mặt đất, giờ phút này, toàn thân hắn đã vô lực.
Thật đúng là giết đến mềm tay!
Không chỉ hắn, đám người Lục Bán Trang bên cạnh hắn đều như thế.
Giết đến không còn khí lực.
Lúc này, Bát lâu chủ xuất hiện trước mặt đám người Diệp Huyền, Bát lâu chủ nhìn thoáng qua nơi xa:
- Cửu công chúa Khương quốc ra tay rồi.
Tiểu Cửu!
Diệp Huyền ngồi dậy:
- Nàng ra tay rồi?
Bát lâu chủ gật đầu:
- Ngay tại nửa canh giờ trước, nàng đột nhiên phái ra bảy vạn thiết kỵ tiến thẳng đến đại quân của Bùi Khiếu Hổ, chủ lực của Bùi Khiếu Hổ chính là Hắc Đao vệ và Cảm Tử doanh, không có hai quân chủ lực này, thực lực đại quân của hắn suy giảm rất nhiều. Chính vì nguyên nhân này, những đại quân kia mới lập tức rút đi.
Nói đến đây, hắn nhìn thoáng qua Diệp Huyền, nói khẽ:
- Hẳn là nàng biết mọi người đang kiềm chế Cảm Tử doanh và Hắc Đao vệ, có điều, nàng dám ra quân dưới tình huống Khương quốc hai mặt thụ địch, phần quyết đoán và dũng khí này, vẫn khiến người ta vô cùng kinh hãi.
Diệp Huyền trầm giọng nói:
- Phía nàng có thể gặp nguy hiểm hay không?
Bát lâu chủ lắc đầu:
- Nàng là một người thông minh, bây giờ nàng sẽ không đối cứng với Đường quốc. Nếu ta không đoán sai, chờ Cảm Tử doanh và Hắc Đao vệ trở về, nàng sẽ lập tức triệt binh, lui về Lưỡng Giới thành. Kỳ thật, lần này nàng xuất binh, hẳn là đang giúp ngươi!
Trong lòng Diệp Huyền có chút phức tạp, hắn tự nhiên hiểu rõ ý đồ của Khương Cửu.
- --------------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Thực
Mời đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.