Kiếm Tôn

Chương 203: Ta dùng kiếm ta làm mắt ta!




Nữ tử áo vải ngồi xuống một bên, nàng lấy ra một cái bánh nướng mà gặm, tiếp theo, lại lấy ra một củ hành tây...
Vẻ mặt Diệp Huyền có chút mất tự nhiên, nữ nhân này làm sao lại cùng một đức hạnh với Kỷ ăn hàng, đều thích ăn như thế?
Một lát sau, nữ tử áo vải nói:
- Nói một chút!
Diệp Huyền ngồi xuống trước mặt nữ tử áo vải, hắn vẽ một vòng tròn lớn lên trên mặt đất, sau đó nói:
- Mấy nước đột kích Khương quốc ta, với Khương quốc ta mà nói, đây là một mối nguy, nhưng cũng là một kỳ ngộ! Nếu các ngươi nguyện ý, có thể đi theo ta làm lớn một chuyến!
Nữ tử áo vải cắn một củ hành tây, sau đó nhìn về phía Diệp Huyền:
- Làm thế nào?
Diệp Huyền trầm giọng nói:
- Cướp bóc! Đi đoạt tiền của bọn hắn!
Nghe vậy, đám người giữa sân đưa mắt nhìn nhau!
Đi cướp một nước?
Chưa từng làm loại sự tình này a!
Nữ tử áo vải nhìn Diệp Huyền, không nói gì.
Diệp Huyền lại nói:
- Trước đoạt Đường quốc, đoạt quân nhu của bọn hắn, đoạt quân lương của bọn hắn, đoạt quốc khố của bọn hắn, có dám hay không?
Lúc này, nam tử trường thương một bên đột nhiên nói:
- Nguy hiểm!
Diệp Huyền lãnh đạm nói:
- Đều liếm máu trên lưỡi đao, sợ nguy hiểm cái cọng lông! Chỉ hỏi các ngươi, có dám hay không, dám, chúng ta lập tức làm một vố lớn. Nếu không dám, cũng không có việc gì, ta trả tiền cho các ngươi, các ngươi đi theo ta, thế nhưng, giành được đồ vật, sẽ không còn phần của các ngươi. Cho nên, các ngươi có thể lựa chọn thanh toán một lần duy nhất, hoặc chia ra.
Lúc này, những người kia vây quanh lại, những người này bắt đầu thảo luận, có đồng ý, cũng có ý khác biệt, thậm chí còn có người cảm thấy Diệp Huyền chỉ đang lừa dối, không đáng tin cậy...
Không biết qua bao lâu, nữ tử áo vải đột nhiên khoát tay áo, những người chung quanh kia lập tức an tĩnh lại.
Nữ tử áo vải nhìn về phía Diệp Huyền:
- Làm sao có thể tin ngươi?
Diệp Huyền đứng lên:
- Nếu ngươi tin, ta không cần nói gì, ngươi vẫn tin, nếu ngươi không tin, dù ta nói gì, các ngươi đều sẽ không tin, không phải sao?
Nữ tử áo vải nhìn Diệp Huyền rất lâu, cuối cùng, nàng cũng đứng lên:
- Đồ vật giành được, chia thế nào?
Diệp Huyền nói:
- Chia năm năm!
Một bên, nam tử trường thương lạnh lùng nói:
- Một mình ngươi mà muốn lấy đi năm thành?
Diệp Huyền nhìn qua nam tử trường thương:
- Nếu đánh nhau, ta là người đánh lợi hại nhất!
Khóe miệng nam tử trường thương khẽ co quắp, hắn nhìn thoáng qua Diệp Huyền, sau cùng cũng không nói thêm lời gì. Bởi vì kẻ trước mắt này, thật sự mạnh vô cùng.
Nữ tử áo vải đột nhiên nói:
- Chia năm năm, có thể, có điều, nếu lợi nhuận nhỏ, hoặc ta cảm thấy ngươi không đáng cái giá này, chúng ta có thể rời khỏi bất kỳ lúc nào.
Diệp Huyền đưa tay phải ra:
- Có thể!
Nữ tử áo vải nhìn thoáng qua Diệp Huyền, sau đó đưa tay phải ra đánh vào trên bàn tay Diệp Huyền.
Diệp Huyền nói:
- Ngươi có bao nhiêu người!
Nữ tử áo vải chu môi huýt sáo một tiếng, ước chừng qua mấy tức, rất nhanh, giữa sân đột nhiên lại tăng thêm một vài người.
Diệp Huyền đếm một thoáng, hết thảy mười hai người!
Mỗi người đều là Thông U cảnh! Hơn nữa, dường như tất cả đều phi thường trẻ tuổi, đều khoảng hai mươi tuổi!
Vẻ mặt Diệp Huyền có chút ngưng trọng, những người này tuyệt đối không phải người bình thường!
Nữ tử áo vải nhìn về phía Diệp Huyền:
- Hiện tại, ngươi chỉ huy!
Diệp Huyền khẽ gật đầu:
- Đi Đường quốc!
Nữ tử áo vải chu môi huýt sáo một tiếng, rất nhanh, sau sơn thôn nhỏ đột nhiên rung động, chỉ chốc lát, mười mấy đầu Hắc Lang có hình thể gần như lớn bằng trâu vọt ra, những Hắc Lang này, từng đầu mọc ra lông dài bén nhọn, mắt lộ hung quang!
Yêu thú!
Hơn nữa còn là yêu thú cường đại, những Hắc Lang này ít nhất đều có thể so với tồn tại Lăng Không cảnh!
Diệp Huyền nhíu mày, ở khu vực Khương quốc này, phi thường ít yêu thú, đám người này rốt cuộc là ai?
Nữ tử áo vải đột nhiên ngồi lên một đầu Hắc lang, nàng nhìn về phía Diệp Huyền:
- Ngươi thì sao?
Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó nói:
- Có thể cho ta một đầu hay không?
Nữ tử áo vải nhìn thoáng qua Diệp Huyền, cuối cùng, nàng huýt sáo một tiếng lần nữa, rất nhanh, lại một con sói vọt tới, đầu sói này đi thẳng tới trước mặt Diệp Huyền, Diệp Huyền cũng không khách khí, thả người nhảy lên, trực tiếp ngồi trên lưng sói.
Diệp Huyền vung tay lên:
- Đi, đi Đường quốc!
Thanh âm vừa dứt, Hắc Lang dưới người hắn thả người nhảy lên, trực tiếp xông ra ngoài!
Rất nhanh, mười mấy con Hắc Lang lao xuống từ trên núi, sau đó biến mất trong dãy núi mịt mờ.
Diệp Huyền có chút khiếp sợ, bởi vì tốc độ của Hắc Lang này thực sự quá nhanh, với tốc độ này, nhiều nhất nửa ngày là có thể chạy tới Đường quốc!
Lưỡng Giới thành.
Thời khắc này, Lưỡng Giới thành đóng kín cửa thành, trên tường thành, binh sĩ đứng đầy, mà nội thành, cũng là trận địa sẵn sàng đón địch.
Ngàn trượng bên ngoài Lưỡng Giới thành, là một mảnh kỵ binh đen nghịt!
Mười vạn kỵ binh hắc giáp!
Quân tinh nhuệ của Đường quốc!
Trên tường thành, Khương Cửu thân mặc một bộ ngân giáp, phong thái hiên ngang, chỉ là vẻ mặt thoạt nhìn có chút mỏi mệt!
Bên cạnh Khương Cửu, một nam tử trung niên thân mặc trọng giáp trầm giọng nói:
- Nguyên soái, Đường quốc hẳn là đang đợi, chờ binh sĩ của Càn quốc và Sở quốc đến, một khi binh sĩ hai nước kia đến, nhất định bọn hắn sẽ lập tức bắt đầu công kích.
Khương Cửu gật đầu:
- Nói cho các huynh đệ, Lưỡng Giới thành không thể thất thủ, nếu nơi này bị phá, thiết kỵ Đường quốc sẽ không còn bất kỳ trở ngại nào, bọn hắn có thể tiến quân thần tốc đến thủ phủ của Khương quốc ta, đến lúc đó, chiến trường sẽ nằm trên đất Khương quốc ta, vô số người sẽ chết vì chiến tranh, cho nên, nơi này không thể thất thủ, một tấc đất cũng không thể mất!
Nam tử trung niên khẽ gật đầu:
- Hiểu rõ!
Nói xong, hắn quay người rời đi.
Khương Cửu nhìn một mảnh kỵ binh đen nghịt phía xa kia, nhíu mày:
- Thương Mộc học viện... Ám giới... Ngươi có thể đứng vững a...
...
Không biết qua bao lâu, đoàn người Diệp Huyền xuyên qua vô số dãy núi, cuối cùng đi tới một tòa thành cổ.
Xuyên thành!
Thành này, đúng là thành của Đường quốc, gần Lưỡng Giới thành nhất, mà hết thảy hậu cần của binh sĩ Đường quốc đều ở trong tòa thành này, bởi vậy, nơi này cũng được trọng binh trấn giữ!
Lúc này, nữ tử áo vải bên cạnh Diệp Huyền đột nhiên nói:
- Nội thành có hai ngàn quân tinh nhuệ, trong đó, có sáu tên cường giả Thông U cảnh, hơn ba mươi tên Lăng Không cảnh.
Diệp Huyền ngây người, sau đó nói:
- Làm sao ngươi biết?
Nữ tử áo vải không trả lời, nàng nhìn về phía Xuyên thành kia:
- Bốn phía tường thành đều có binh sĩ, phòng thủ nghiêm mật, không thể lặng yên không một tiếng động mà lẻn vào. Mười ba người chúng ta, cho dù lẻn vào, cũng không ngăn được hai ngàn tinh nhuệ kia, lại, nếu khai chiến, đại quân Đường quốc sẽ lập tức trở về, chúng ta đều phải chết!
Nói xong, nàng nhìn về phía Diệp Huyền:
- Hiện tại nên làm sao?
Diệp Huyền trầm giọng nói:
- Ngươi có biết lương thực và quân lương của bọn hắn ở đâu không?
Nữ tử áo vải ngẩng đầu nhìn lên trên không, vùng trời Xuyên thành, một con Hắc ưng lượn quanh...
Sau một lúc lâu, nữ tử áo vải trầm giọng nói:
- Trong quân doanh ở nội thành phía bắc. Nơi đó, có trọng binh phòng thủ.
Diệp Huyền khẽ gật đầu:
- Biết rõ vị trí là được!
Nữ tử áo vải nhìn Diệp Huyền:
- Đánh thế nào?
Diệp Huyền lắc đầu:
- Chúng ta không có lựa chọn, chỉ có ngạnh kháng.
Mọi người yên lặng.
Diệp Huyền nói:
- Ta hấp dẫn hỏa lực, các ngươi toàn lực xông vào trong quân doanh, cướp quân lương, hủy lương thực. Có thể?
Nữ tử áo vải nhìn về phía Diệp Huyền:
- Có thể ngươi sẽ chết!
Diệp Huyền do dự một chút, sau đó nói:
- Nếu không, ngươi hấp dẫn hỏa lực, ta đi cướp đồ?
Nghe vậy, đám người nữ tử áo vải đen mặt lại, mẹ nó, tên này quá vô sỉ a!
Diệp Huyền cười hắc hắc:
- Các ngươi nhanh lên, để ta xem thực lực của các ngươi.
Nói xong, hắn trực tiếp xông ra ngoài.
Nữ tử áo vải nhìn thoáng qua Diệp Huyền, lãnh đạm nói:
- Chớ để người Thanh Châu xem thường chúng ta, chuẩn bị ra tay!
Mọi người vận sức chờ phát động, tùy thời chuẩn bị ra tay.
Nơi xa, một sợi kiếm quang không chút dấu hiệu nào đánh vào phía trên cửa thành Xuyên thành kia.
Oanh!
Cửa thành bị chém làm đôi ngay lập tức!
Diệp Huyền vọt thẳng vào trong thành, thế nhưng vừa mới đi vào, đã bị một đám binh sĩ vây quanh, hơn nữa, ngày càng nhiều binh sĩ tới vây chặt hắn!
Nhìn binh sĩ càng ngày càng nhiều, khóe miệng Diệp Huyền nổi lên một vẻ dữ tợn, sau một khắc, hắn đột nhiên mở hai mắt ra...
Ta dùng kiếm ta làm mắt ta!
- -----------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Thực

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.