Kiếm Tôn

Chương 163: Người Không Có Trứng!




Bởi vì Diệp Huyền làm ra chuyện gì trong bí cảnh, hắn đều biết rõ ràng, Diệp Huyền hiện tại, tuyệt đối có năng lực vượt cấp chém giết hắn!
Hắn mà ứng chiến, hẳn phải chết không nghi ngờ! Nhưng nếu không ứng chiến, việc này truyền đi, không chỉ hắn mất thanh danh, còn có toàn bộ Thương Mộc học viện!
Diệp Huyền chỉ nói một câu, trực tiếp dồn hắn vào tuyệt cảnh!
Giữa sân, tất cả mọi người đang nhìn Lê Tu!
Chiến hay không chiến?
Lê Tu xiết chặt nắm đấm, vẻ mặt âm trầm tới cực điểm.
Lúc này, Diệp Huyền thu hồi kiếm, lãm đạm nói:
- Thương Mộc học viện, từ trên xuống dưới, không người nào có trứng!
- Càn rỡ!
Lê Tu gầm lên, nói:
- Diệp Huyền, ngươi...
- Ngươi ít nói nhảm cho lão tử!
Diệp Huyền tức giận chỉ vào Lê Tu, nói:
- Chỉ một câu, ngươi có dám chiến hay không, không dám chiến thì xéo đi nhanh lên, muốn đánh thì đánh, làm gì nói nhảm nhiều như thế?
Lê Tu nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, nói:
- Nếu ngươi muốn đánh, vậy lão phu sẽ tiếp ngươi...
Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt ba người Diệp Huyền.
Người tới chính là viện trưởng Thương Mộc học viện Lý Huyền Thương!
Lý Huyền Thương nhìn Diệp Huyền, nói:
- Thế nào, Thương Lan học viện không có dạy ngươi tôn trọng trưởng bối hay sao?
Diệp Huyền thu hồi kiếm, lãm đạm nói:
- Thế nào, người Thương Mộc học viện đều chỉ biết nói nhảm, không có người nào có sức đánh một trận hay sao?
Lý Huyền Thương híp mắt lại, nói:
- Thương Mộc học viện ta tự nhiên có người, ngươi....
Diệp Huyền nói:
- Muốn đánh hay không đánh, tại sao nói nhảm nhiều như thế, lão tử không đánh với các ngươi
Nói xong, hắn nhìn về phía đám người Mặc Vân Khởi, nói:
- Chúng ta đi, không cần lải nhảm với đám đàn bà này!
Mặc Vân Khởi nghiêm túc gật đầu, nói:
- Đúng là lèm bèm như đàn bà, chúng ta đi!
Nói xong, bốn người Diệp Huyền quay người rời đi!
Sau lưng bốn người Diệp Huyền, vẻ mặt Lý Huyền Thương lạnh như băng, không biết đang suy nghĩ cái gì. Hắn ban đầu có dự định, nếu như Diệp Huyền khiêu chiến hắn, hắn sẽ lập tức xuất ra át chủ bài chém giết Diệp Huyền!
Nhưng mà, làm cho hắn không có nghĩ tới là, Diệp Huyền cũng không có khiêu chiến hắn, mà là xoay người rời đi, đi quả quyết như vậy!
Người này không phải tiểu tử miệng còn hôi sửa! Hiểu được lúc nào nên đánh, lúc nào không nên đánh!
Rất nhanh, đám người Diệp Huyền biến mất, sau khi Diệp Huyền biến mất, những người chung quanh cũng theo chân rời đi.
Rất nhanh, dưới chân núi Thương Sơn yên tĩnh.
Lý Huyền Thương quay đầu nhìn về phía Lê Tu cách đó không xa, nói:
- Nếu ngươi vừa rồi ra tay, hẳn phải chết không nghi ngờ!
Lê Tu trầm giọng nói:
- Ta biết! Nhưng Thương Mộc học viện không thể như thế tùy ý nhìn hắn sỉ nhục!
Lý Huyền Thương nói khẽ:
- Thương Mộc học viện ta hiện tại, đã không có mặt mũi gì đáng nói!
Lê Tu hơi cúi đầu, nói:
- Nếu ta lúc trước...
Nói đến đây, hắn lắc đầu thở dài.
Lý Huyền Thương quay đầu nhìn phương hướng đám người Diệp Huyền rời đi, nói:
- Chuyện đã qua, không cần chú ý. Tiếp theo, chúng ta nên xem Thương Lan học viện đối mặt những thế lực kia trả thù như thế nào. Hắn, hẳn phải chết không nghi ngờ.
Nói đến đây, hắn dường như nghĩ đến cái gì, sau đó quay đầu nhìn về phía Lê Tu, nói:
- Chuyển cáo Đường quốc, chỉ cần bọn họ làm cho Diệp Huyền biến mất trên đời, Thương Mộc học viện ta ngày sau sẽ trợ giúp bọn họ một chút sức lực!
Nghe vậy, Lê Tu lưỡng lự, nói:
- Trợ giúp Đường quốc, có phải đang tranh ăn với hổ hay không?
Lý Huyền Thương lãm đạm nói:
- Ngày sau Khương quốc biến thành Đường quốc, đối với chúng ta mà nói, cũng không có bất kỳ tổn thất nào, nhưng nếu Diệp Huyền không chết, kẻ này ngày sau tất phá nát Thương Mộc học viện!
Lê Tu gật đầu, nói:
- Hiểu rõ!
Nói xong, hắn quay người rời đi.
Giữa sân, Lý Huyền Thương lạnh lùng nhìn về nơi xa, sau đó quay người biến mất tại chỗ.
Rất nhanh, tin tức Thương Mộc học viện không dám ứng chiến truyền khắp toàn bộ đế đô. Dĩ vãng, người đế đô đều lấy việc gia nhập Thương Mộc học viện làm vinh dự, thế nhưng hiện tại, học sinh Thương Mộc học viện ra ngoài cũng không dám nói mình là người Thương Mộc học viện! Cho dù là hảo hữu của bọn họ cũng không dám nói mình có hảo hữu là người của Thương Mộc học viện!
Quá mất mặt!
Ngược lại, Thương Lan học viện trải qua hơn mười năm mai danh ẩn tích lại xuất hiện trong tầm mắt của mọi người!
Diệp Huyền, Mặc Vân Khởi, Bạch Trạch, Kỷ An Chi... Tên của mấy người kia trong đế đô, gần như không ai không biết không người không hay!
Không gần như chỉ tại đế đô, thanh danh của bọn họ rất nổi danh khắp Khương quốc!
Đặc biệt là Diệp Huyền, danh tiếng của hắn hiện tại đuổi sát An Lan Tú năm đó!
Thương Lan học viện.
Ban đêm.
Mọi người tụ tập bên trong Thương Lan điện, ngồi quanh bàn.
Diệp Huyền bưng đồ ăn đặt lên bàn, thịt cá hết sức phong phú.
Kỷ An Chi liếm liếm đũa, đang muốn động thủ, lúc này, Kỷ lão đầu đột nhiên nói:
- Có việc nói với mọi người một chút!
Mọi người nhìn về phía Kỷ lão đầu, Kỷ lão đầu nói khẽ:
- Ăn trước đi!
Kỷ An Chi động thủ đũa vô cùng nhanh... Không đến mấy giây, con cá trước mặt nàng chỉ còn lại xương!
Nhìn thấy cảnh này, Mặc Vân Khởi cùng Bạch Trạch ngây người, sau đó liền động đũa!
Chậm một chút, sợ rằng xương cũng không còn!
Diệp Huyền nhìn mấy người, lắc đầu cười một tiếng, nói:
- Chớ gấp, phòng bếp vẫn còn!
Mặc Vân Khởi giơ ngón tay cái với Diệp Huyền, nói:
- Diệp thổ phỉ, ngươi làm đồ ăn rất ngon, không kém gì lão nương của ta!
Diệp Huyền: “...”
Một lúc sau, đồ ăn trên mặt bàn đã bị quét sạch sành sanh.
Mặc Vân Khởi nằm trên ghế, hắn vỗ vỗ bụng của mình, sau đó nhìn về phía Kỷ lão đầu, nói:
- Kỷ lão đầu, có việc mau nói, nói xong ta muốn đi tu luyện!
Ba người Diệp Huyền nhìn về phía Kỷ lão đầu.
Kỷ lão đầu uống một ngụm rượu, sau đó nói:
- Hiện tại, bốn người các ngươi thu dọn đồ đạc, lập tức rời khỏi đế đô!
Nghe vậy, bốn người Diệp Huyền đều sửng sốt.
Kỷ lão đầu lãm đạm nói:
- Vừa rồi liên hệ tổng viện, tổng viện không thèm ngó đến ta, nói cách khác, chúng ta không có ngoại viện.
Mặc Vân Khởi do dự một chút, sau đó nói:
- Kỷ lão đầu, ngươi không phải rất biết đánh nhau sao?
Kỷ lão đầu thản nhiên nhìn Mặc Vân Khởi, nói:
- Ta đánh một người, còn lại đều cho ngươi, như thế nào?
Mặc Vân Khởi: “...”
Bên cạnh, Diệp Huyền trầm giọng nói:
- Kỷ lão, rất nghiêm trọng sao?
Kỷ lão đầu gật đầu, nói:
- Rất nghiêm trọng, bốn người đều trốn, tách ra trốn, trốn đến đâu tính tới đó!
Diệp Huyền cau mày, nói:
- Thương Lan học viện từ bỏ?
Kỷ lão đầu nhìn Diệp Huyền, nói:
- Mạng quan trọng hơn!
Mọi người im lặng.
Rời đi?
Tất cả mọi người không có nghĩ tới, bởi vì bọn họ đã xem nơi này là nhà!
Bao quát Diệp Huyền cũng như thế!
Thấy bốn người Diệp Huyền không hề động thân, Kỷ lão đầu lắc đầu, nói:
- Chớ có hành động theo cảm tính, lưu lại nơi đây, sẽ chỉ hi sinh vô ích, rời đi, tu luyện thật tốt, thiên phú các ngươi đều là đỉnh cấp, ngày sau sẽ có một phần tiền đồ không tệ!
Mặc Vân Khởi nhìn về phía Kỷ lão đầu, nói:
- Kỷ lão đầu, ngươi thì sao? Ngươi không đi sao?
Kỷ lão đầu lãm đạm nói:
- Dù sao cũng phải có người lưu lại đoạn hậu, không phải sao? Nếu không, ngươi tới đoạn hậu?
Mặc Vân Khởi: “...”
Diệp Huyền đang muốn nói chuyện, đúng lúc này, một luồng áp lực vô hình đột nhiên bao phủ toàn bộ Thương Lan điện!
Khi cỗ uy áp này xuất hiện, bốn người Diệp Huyền như bị ngọn núi lớn đè ép, cả người nặng nề đến mức không thể thở nổi!
Trong điện, Kỷ lão đầu nói khẽ:
- Tới thật nhanh... Còn không chỉ một người... Đây là muốn chém tận giết tuyệt!
- -------------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Linh
Mời đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.