Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 411: Tàn Nguyệt Ảnh Lâu




Tàn Nguyệt Ảnh Lâu?
Vân Chính Thiên hàng mi mấp máy ghi nhớ cái tên gọi này. Pháp trận sư Thiên Minh Thần Triều hắn có mấy vị, nhưng để bố trí được huyễn trận không gian diện tích khổng lồ như vậy thật không phải chuyện đùa. Xem ra tạo nghệ pháp trận sư của Lỗ gia rất cao minh. Thật không hổ là gia tộc tà hồn sư trú đóng tại Thú Vực lãnh địa.
Điểm cường đại nhất của huyễn trận không gian đó là thần không biết quỷ không hay đem nạn nhân nuốt vào, đến khi phát giác ra thì đã muộn rồi. Cho dù biết được trước mắt là huyễn trận những cũng không cách nào phá trận được, trừ khi tìm được trạo môn pháp trận.
Vân Chính Thiên đối với hồn đạo trận pháp từ thời thượng cổ quả thực chẳng biết cái gì, cho nên chớp mắt phá trận đối với hắn mà nói phải dùng mấy chữ vô kế khả thi để hình dung. Chính vì vậy hắn vội vàng giơ tay ra hiệu Mã Thiên Hoa trước hết thu liễm lại, không thể tùy tiện ở trong huyễn trận làm ra cái gì vọng động.
Hết cách rồi, sân nhà của người ta, tự nhiên phải chơi theo luật của ngươi ta.
Lỗ Hào cười lạnh: “Làm sao? Không phải khi nãy rất hung hăng a. Ngươi nếu giỏi như vậy, thì thử phá trận đi.”
Vân Chính Thiên ánh mắt sắt lạnh, thản nhiên nói:
“Cái huyễn trận này căn bản không phải ngươi có năng lực bố trí, đừng có ở đó lớn lối. Ngươi cái loại người không ra người, quỷ không ra quỷ, chỉ biết chui rúc bên trong, dựa vào ngoại lực mà giam lỏng ta. Có giỏi thì cùng ta trực diện giao đấu?”
Theo Vân Chính Thiên phán đoán thì cái Tàn Nguyệt Ảnh Lâu này không phải huyễn trận do Lỗ Hào tạo ra, mà chí ít cũng phải cường giả đạt tới Linh Vực cảnh trình độ mới có thể làm được, hơn nữa tạo nghệ pháp trận sư không phải ngày một ngày hai mới học.
Cho nên Vân Chính Thiên mới thử dùng kế khích tướng, chỉ cần rời khỏi được Tàn Nguyệt Ảnh Lâu, Lỗ Hào kia muốn đánh như thế nào, hắn đều có thể phụng bồi đường hoàng. Chỉ là, đối phương tâm sâu hơn đã nghĩ.
Lỗ Hào đáp: “Tiểu tử! Đừng nghĩ ta đánh không lại ngươi cho nên mới sử dụng huyễn trận không gian này. Chẳng qua ta có thứ cần làm trước cho nên mới để mặc các ngươi sống thêm một chút. Còn nếu muốn cùng ta đánh? Vậy thì đợi thêm một lát đi.”
Lỗ Hào thông qua lời nói đã hiển lộ rõ ràng tính cách của hắn, một tên bình tĩnh như vậy quả thực làm Vân Chính Thiên có phần lo lắng. Hắn tiếp xúc không ít tà hồn sư, đa phần đều là loại suy nghĩ ít hành động nhiều, dễ dàng bị dắt mũi. Bất quá Lỗ Hào này tuyệt nhiên không giống.
Người này không chỉ có thực lực, đồng dạng còn có đầu óc.
Vân Chính Thiên sắc mặt âm trầm, nhãn lực vẫn khóa chặt Lỗ Hào thân ảnh, điên cuồng triển khai tinh thần lực của mình tìm kiếm mấu chốt phá trận. Thế nhưng lấy hắn tinh thần lực đã tiếp cận Linh Vực cảnh trình độ, thế nhưng không có tạo nghệ hồn đạo pháp trận hỗ trợ, hắn như cũ nhìn không ra được trạo môn nằm ở đâu.
Nếu bị đối phương giam ở trong này, không thể nghi ngờ mang tới trí mạng tình huống. Vạn nhất Ân Minh Tuyết có mệnh hệ nào, Vân Chính Thiên sẽ rất khốn khổ.
“Ngươi đang giữ bằng hữu của ta. Chỉ cần ngươi thả nàng ra, chúng ta sẽ không quay lại đây nữa.” Vân Chính Thiên chấp nhận xuống nước, bất đắc dĩ nói ra yêu cầu.
Lỗ Hào nghe xong, trên mặt càng nhấc lên một vẻ khinh thường: “Trước khi các ngươi đột nhập đã có nghĩ trước chuyện này sẽ xảy ra hay không? Bây giờ mới cầu xin thì đã muộn rồi, Tiểu Tuyết kia ta rất có hứng thú. Đợi ta đem nàng thân thể cải tạo lại, khi đó sẽ cho các ngươi gặp nhau. Hắc hắc hắc.”
“Khốn nạn!” Vân Chính Thiên gầm lên, lại một đạo kiếm ảnh xé trời giáng xuống.
Kiếm ảnh xuyên qua, chỉ thấy Lỗ Hào thân ảnh thoáng vặn vẹo liền biến mất, để lại trong thiên địa một tràng cười dài đắc ý. Mà đạo kiếm ảnh kia cũng không làm cho Tàn Nguyệt Ảnh Lâu mảy may ảnh hưởng gì cả, cứ thế mà tan biến vào hư không.
“Đợi đó đi, ta sẽ sớm quay lại. Khi đó, ngươi sẽ biết chữ chết viết thế nào.”
Ùng, ùng——.
Nương theo tiếng cười của Lỗ Hào biến mất, trong thiên địa xuất hiện kinh khủng chấn động. Từ trên trời cao cuồng phong bỗng nhiên nỗi lên, đem Lỗ gia trang hư ảo bên dưới tàn phá. Trước mắt Vân Chính Thiên bây giờ, rõ ràng nhìn thấy khung cảnh lập lòe mờ ảo, tựa như đang lấy tốc độ cực nhanh biến đổi vậy.
Vù, vù ——.
Ngắn ngủi vài lần chớp mắt, Lỗ gia trang to lớn bên dưới đã bị một cái lỗ đen cắn nuốt, gạch đá bay tứ tung. Khoảng chừng một nén nhang sau, to lớn dinh thự đã hoàn toàn biến mất, để lại Vân Chính Thiên hai người trong một cái không gian hư ảo, bốn phía đều một màu xám, không nhìn thấy đường chân trời, cũng không phân biệt được đâu là trời đâu la đất.
Cái này, không khác gì một cái lồng giam khổng lồ vậy, Vân Chính Thiên và Mã Thiên Hoa hoàn toàn bị nhốt vào bên trong.
“Hắn thôi động huyễn trận không gian, làm chúng ta sinh ra ảo giác.” Mã Thiên Hoa tức giận nói.
Vân Chính Thiên gật đầu: “Cái này Tàn Nguyệt Ảnh Lâu quả thực kinh người. Kẻ bố trí nên huyễn trận này e rằng tinh thần lực đoán chừng phải đạt tới Siêu Cấp đấu la tầng thứ.”
Mã Thiên Hoa một mặt ngưng trọng, Siêu Cấp đấu la tinh thần lực vô biên cỡ nào nàng làm sao không biết. Đó là chân chính cường giả đứng ở đỉnh tiêm của thế giới này a. Một cái Lỗ gia như vậy, làm sao lại tồn tại cấp bậc cường giả như thế, thật bất khả tư nghị.
“Chính Thiên, huynh phá được không?” Mã Thiên Hoa gấp hỏi.
Vân Chính Thiên lập tức lắc đầu đáp:
“Với tinh thần lực hiện tại kỳ thực không có khả năng. Trừ phi ta có thể đột phá bình chướng kia, tiến vào Linh Vực cảnh thì mới có tư cách nếm thử cách phá trận.”
Lời này vừa nói ra, làm Mã Thiên Hoa mí mắt muốn cụp xuống.
Đây chính là cái cái cấp độ mà hết thảy hồn sư đều tha thiết mơ ước. Chỉ cần trở thành Linh Vực cảnh cường giả, thậm chí trong tương lai muốn trở thành Cực Hạn đấu la cũng không cần phải lo lắng.
Bất quá đột phá tới Linh Vực cảnh nào có dễ dàng như vậy sao? Lý do tại sao rất nhiều thiên kiêu chi tử một đời mãi mãi dừng lại ở Linh Uyên cảnh không cách nào đột phá được, đó là vì Linh Vực cảnh áo nghĩa quá mức phức tạp.
Chỉ có đem các loại nguyên tố có trong thiên địa cảm thụ đạt tới trình độ nhất định, nhìn rõ được từng nguyên tố phần tử bay lượn tự do trong thiên địa kia thì mới có thể chân chính trở thành Linh Vực cảnh cường giả. Đến mức đó chỉ cần người hơi dùng ý niệm thôi cũng có thể thoải mái điều động nguyên tố phần tử vì mình mà tăng lên tốc độ tu luyện hồn lực.
Đó mà chính chỗ tốt mà Linh Vực cảnh có thể mang đến.
Vân Chính Thiên có thể lấy trình độ hiện tại tu luyện tới nữa bước Linh Vực cảnh, căn bản là do võ hồn của hắn tương đối phù hợp để tu luyện tinh thần lực.
Mặc dù với Thất Diện Kiếm võ hồn vốn am hiểu nguyên tố chưởng khống, Vân Chính Thiên có thể thông qua đặc tính này mà nếm thử đột phá Linh Vực cảnh. Nhưng điều kiện cần là phải thu hoạch đệ thất hồn hoàn, trở thành thất hoàn Hồn Thánh nắm giữ Thất Diện Kiếm võ hồn chân thân thì tỷ lệ thành công mới cao được.
Ngược lại miễn cưỡng đột phá, không biết chừng còn mang lại hậu quả xấu về sau.
Vân Chính Thiên hắn còn kém một chút hỏa hầu.
Bất quá hắn một thân lão luyện đã sống hai kiếp người, đối với hai chữ bỏ cuộc quả thật chưa bao giờ nghĩ tới. Hắn biết rõ, chỉ có giữ vững ý chí không ngừng tiến lên, thì mới có thể từ trong nghịch cảnh sáng tạo kỳ tích.
Liệp sát hồn thú, thu hoạch hồn hoàn để có được Thất Diện Kiếm võ hồn chân là chuyện không thể nào rồi, nhưng Vân Chính Thiên hiện tại đã nghĩ được một kế hoạch khả thi hơn.
“Thiên Hoa, muội đừng lo. Dù có chuyện gì ta cũng chống cho muội. Trước mắt để ta thử một chút, xem có thể đem sư phụ bí pháp kia tu đến đại thành không.”
Vân Chính Thiên cười nói, Mã Thiên Hoa nghe xong liền vui mừng nhận ra, bí pháp mà hắn nói còn không phải Tĩnh Lặng bí pháp của Bao lão hay sao.
Đúng vậy, chỉ cần tu thành cảnh giới cuối cùng Tạo Hóa kia, hắn rất có niềm tin đem Linh Vực cảnh bình chướng phá tan. Đến khi đó trạo môn pháp trận này, sẽ không qua được mắt của hắn nữa.
“Cái này huyễn trận, hình như làm giãn cả thời gian, ta có cảm giác dòng chảy thời gian trong đây chậm hơn bên ngoài một nữa. Nếu quả thực cảm giác của ta là đúng, vậy thì ta sẽ thử đột phá Linh Vực cảnh trong này đi.” Vân Chính Thiên ngẩng mặt lên trời, trầm ngâm nói.
Mã Thiên Hoa cũng nhắm mắt cảm thụ một thoáng, sau đó đồng dạng gật gật đầu. Loại này huyễn trận không gian quả thực không tầm thường, hiện tại hai người bọn hắn dường như bị truyền tống đến một vùng hư vô vị diện, nơi này thời gian quả thực bị làm giãn.
Phát hiện ra chuyện kỳ dị này, không nghi ngờ mang đến cho bọn hắn một tin tốt và một tin xấu.
Tin tốt là hắn có thể lợi dụng khoảng thời gian dài gấp đôi bên trong huyễn trận này để tranh thủ đột phá Linh Vực cảnh, sau đó tìm ra trạo môn để phá huyễn trận càng sớm càng tốt.
Còn tin xấu, chính là hắn thất bại trong việc đột phá Linh Vực cảnh, hoặc không tìm được trạo môn. Rất có thể sẽ bị Lỗ Hào nhốt ở trong đây mãi mãi. Không có gì đảm bảo hắn sẽ thả hai người bọn hắn ra sau khi làm xong chuyện với Ân Minh Tuyết.
Đau đớn nhất chính là cho hai người bọn hắn ở trong huyễn trận này hưởng thụ cái chết một cách từ từ và cực kỳ buồn tẻ.
Mã Thiên Hoa nhìn hắn mỉm cười: “Muội tin huynh sẽ thành công mà.”
Vân Chính Thiên gật đầu, sau đó lập tức phóng người lên trên cao, tại nơi đó hắn vẫn không cần làm gì cũng huyền phù được, áo bào đột nhiên cổ động, nhãn thần sáng choang, kim sắc quang mang phóng nhãn rộng khắp.
Tĩnh Lăng bí pháp có ba cảnh giới. Khai Tâm, Ngưng Hồn, Tạo Hóa. Hắn hiện tại chỉ còn kém một cái cảnh giới cuối cùng kia. Vào giờ khắc này, hắn quyết định dồn toàn bộ tinh lực, đem bản thân đánh vào Tạo Hóa cảnh giới. Chỉ hy vọng sau khi tạo hóa thành công, Tĩnh Lặng bí pháp mà Bao lão truyền thụ có thể giúp cho tinh thần lực của hắn biến chất, đạt tới Linh Vực cảnh cấp bậc đáng mơ ước kia.
...
Banhbaothit

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.