Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 17: Cuộc chiến không thể tránh khỏi




Vân Chính Thiên nét mặt tràn ngập sự nghi kỵ, người này tuổi không lớn hơn hắn bao nhiêu nhưng sắc mặt vô cùng bình tĩnh, lại có một chút khí chất xuất trần, đặc biệt đôi mắt có một chút âm lãnh khí tức, mặc dù đã cố ý che giấu vẫn bị hắn phát hiện ra.
“Hoàng Võ ca, hân hạnh làm quen”.
Vân Chính Thiên giơ ra bắt tay, ngay lập tức Hoàng Võ vận sức siết chặt. Gương mặt vẫn một nụ cười quỉ dị. Vân Chính Thiên trong lòng kinh ngạc, người này thực lực mạnh mẽ, nhất thời làm đấu chí của hắn dâng lên.
Vân Chính Thiên cũng vận sức lên một thoáng, chỉ thấy hai mắt Hoàng Võ hơi dao động, sau đó hắn chủ động thu tay về.
“Chính Thiên ca, Tiểu Mã ca. Sau này phải nhờ hai người chiếu cố rồi”.
Hoàng Võ ôm quyền cười nói.
Vân Chính Thiên mỉm cười không đáp, sau đó Hoàng Võ được Tiểu Mã dẫn đi gặp Lý lão sư để hoàn thành thủ tục nhập học.
Vân Chính Thiên liếc xuống một thoáng, cái bắt tay khi nãy của Hoàng Võ làm bàn tay hắn đang run lên, cảm giác tê rần. Hắn đột nhiên nắm chặt làm, làm trong không khí có chút dao động lực.
“Tên này không tầm thường”.
Hắn nhận định, Hoàng Võ người này là một trong lứa trẻ nổi bậc nhất mà hắn biết cho tới ngày hôm nay, cả Tiểu Mã cũng có chút không bằng.
Tạm gác việc Hoàng Võ xuất hiện lại một bên, Vân Chính Thiên khoanh chân tu luyện. Đến khi trời chập tối thì Tiểu Mã mới trở lại, cũng không thấy Hoàng Võ đâu.
“Chính Thiên, Hoàng Võ ta đã sắp xếp ở một phòng khác rồi, có phải ngươi cảm nhận được chuyện gì đó hay không?”
Vừa vào phòng Tiểu Mã lập tức khóa chặt cửa, hạ giọng hỏi Vân Chính Thiên.
“Ân, Tiểu Mã ca. Hoàng Võ trên người sát khí nồng nặc, xem ra đã trải quá chém giết không ít lần. Nếu ta đoán không sai, hắn có thể do Liên Minh thảo khấu trà trộn vào Bàn Long Môn chúng ta”.
Vân Chính Thiên không nói vòng vo, đi thẳng vào vấn đề.
Tiểu Mã nghe vậy trong lòng thoáng run rẩy một chút. Liên Minh thảo khấu từ khi nào có tai mắt kinh khủng như vậy, bởi vì Hoàng Võ là do một vị đội trưởng trong Bàn Long Môn giới thiệu a.
“Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?”
“Ngươi đừng gấp gáp, bây giờ có thông báo cho Môn chủ cũng không có chứng cứ, ngược lại còn làm lòng quân rối loạn, tuyệt đối không tốt, sơ sót còn làm bứt dây động rừng, hắn lẩn mất thì coi như xong”.
Vân Chính Thiên trầm giọng nói.
“À phải rồi Tiểu Mã ca, kết quả kiểm tra thực lực của hắn như thế nào?”
Tiểu Mã hơi giật mình, thoáng lắc đầu nói.
“Hắn tu vi hồn lực tuy thua ta một chút, nhưng chỉnh thể lực lượng rất mạnh a. Hồn lực 20 cấp, nhất hoàng nhất tử hồn hoàn, võ hồn là Ám Ma Liêm Đao, am hiểu hắc ám và không gian hai loại thuộc tính”.
Vân Chính Thiên nghe vậy cũng kinh ngạc, mặc dù không có như hắn đệ nhất hồn hoàn là ngàn năm cấp bậc nhưng màu sắc hồn hoàn của Hoàng Võ cũng rất kinh người. Ám Ma Liêm Đao tuy không phải đỉnh cấp võ hồn tồn tại, nhưng chưởng khống hai loại lực lượng hắc ám và không gian hoàn toàn không đơn giản.
“Tiểu Mã ca, ngươi cũng nên cẩn thận một chút, ngoài ta ra thì ngươi danh tính đã bại lộ từ trước, nếu như Hoàng Võ thực sự do Liên Minh thảo khấu phái tới, chỉ sợ sẽ có hành động ám toán hai người chúng ta”.
“Ách … vậy phải tận lực tránh xa hắn ra mới đươc”.
Tiểu Mã lo lắng nói. Vân Chính Thiên thì lại lắc đầu, một tia kiếm ý nhàn nhạt hiện lên.
“Không cần cách ly. Ta lại muốn giữ hắn trong tầm mắt như vậy sẽ tốt hơn”.
Những ngày sau đó, Vân Chính Thiên sinh hoạt và học tập trong phủ, thời gian này Hoàng Võ vẫn không có biểu hiện gì đáng nghi, bất quá hắn vẫn luôn trong tầm quan sát của Vân Chính Thiên.
Mà Hoàng Võ đối với sự theo dõi của Vân Chính Thiên vẫn không có hành động gì hết, mỗi lần gặp mặt vẫn chào hỏi vui vẻ. Bất quá điều này chỉ khiến Vân Chính Thiên càng tin tưởng vào trực giác của mình.
Sát thủ đạt tới cảnh giới xuất quỷ nhập thần, nghĩa là có thể áp sát con mồi mà không hề tản ra sát khí, như vậy mới đáng sợ. Mà Hoàng Võ có thể nói đã gần như tiếp cận cảnh giới này rồi.
Mười ngày học tập bổ củi, cuối cùng Vân Chính Thiên cũng bắt đầu có tiến bộ. Hắn đã có thể cắm được lưỡi rìu vào mặt trên khúc củi, tuy khoảng cách để có thể bổ được khúc củi bằng một lần chém vẫn còn xa xa không tới. Nhưng tiến bộ như vậy có thể gọi là thần tốc rồi.
“A Thiên, ngươi đúng là quái vật a, mười ngày liền có thể động chạm tới thân củi, ta nhớ lúc xưa phải tốn gần hai tháng a”.
A Long vỗ vai hắn nói. Đối với Vân Chính Thiên tiến bộ, hắn vô cùng kinh ngạc.
“Là do Long ca ngươi dạy tốt a”.
“Ha-ha-ha tiểu tử ngươi rất biết ăn nói, bất quá tên Hoàng Võ kia cũng không tệ, thời gian muốn so với ngươi nhanh hơn một chút a”.
Hoàng Võ căn cơ vững chắc, với lại võ hồn Ám Ma Liêm Đao có thuộc tính hắc ám, đối với Tà hồn lực vẫn sản sinh lực cộng hưởng nhất định.
Mà đối với biểu hiện của Hoàng Võ, Lý lão sư hết mực hài lòng. Một phần hắn là do đích thân một vị đội trưởng gửi gắm, hai là tu vi của hắn trong lớp không tệ.
Tiểu Mã, Can Hữu Long cùng Hoàng Võ trong lớp tu vi cao nhất, là hai hoàn cảnh giới. Bất quá Tiểu Mã trong ba người lại nhược nhất, võ hồn phẩm chất quá thấp, e rằng cả đời thành tựu không có bao nhiêu.
Can Hữu Long muốn mạnh hơn nhiều lắm, hắn có thần lực trời sinh, cực phẩm võ hồn Địa Nguyên Long, trong huyết mạch có một tia long huyết chảy xuôi, mặc dù không nhiều những vẫn có tồn tại Long tộc chi lực.
Mặc dù tu vi của hắn đã đến 25 nhưng đã tới 17 tuổi khoảng chừng, so với Hoàng Võ chênh lệch thực sự không phải ít. Hoàng Võ hắn 12 tuổi đã đạt tới cấp 20 Hồn Sư, nhìn tới nhìn lui vẫn là Hoàng Võ tiềm lực so với Can Hữu Long hơn một bậc.
Suốt mười ngày qua, Bàn Long Môn đệ tử theo lệnh của Môn chủ bắt đầu điều động, dợt binh thao diễn nhiều hơn. Trong ngoài phủ đều ráo riết chuẩn bị cho cuộc chiến sắp tới.
Ngoại trừ Chu đội trưởng mạng vong, tại Bàn Long Môn trụ sở chính đặt tại Long Thần thành vẫn còn hai vị đổi trưởng nữa là Khắc đội trưởng, Khắc Hiên cùng với Liễu đội trưởng, Liễu Tâm Hi.
Hai vị đội trưởng này thực lực đơn phương so với Chu đội trưởng muốn yếu hơn một chút nhưng vẫn là cường giả Hồn Tôn ba hoàn đạt tới cấp 35. Dưới trướng mỗi người bọn họ đều có 10 tên cao thủ chức nghiệp hồn sư tinh anh. Mạnh mẽ nhất cũng đạt tới 28 cấp Đại Hồn Sư.
Chỉnh thể lực lượng Bàn Long Môn tại Long Thần thành có tới 25 tên hồn sư, còn lại hơn 100 binh sĩ người bình thường, vũ trang tận răng.
Đại Sự Điện.
“Rầm” một tiếng, chỉ thấy sắc mặt Môn chủ Chu Bá Thước gân cơ nổi lên, hắn lớn tiếng quát.
“Ngươi nói cái gì, chi nhánh chúng ta ở Bạch Hổ thành đã bị bọn chúng đột kích?”.
Trước mặt Môn chủ lúc này là một tên trinh sát của Bàn Long Môn, nhìn dáng vẻ thở dốc, sắc mặt xanh xao, có vẻ vừa đi một chặng đường dài tới báo tin.
“Bẩm Môn chủ, đêm qua Bạch Hổ thành thực sự bị bọn chúng đột kích, là một chi của Liên Minh thảo khấu, cầm đầu bởi Tiểu ma nữ Đinh Lăng. Bọn chúng đột kích trong đêm khiến Bành đội trưởng không kịp trở tay, toàn quân bị diệt”.
Tên trinh sát vừa nói vừa thở dốc, hai mắt không giấu được sự hoảng loạn, tình cảnh đêm qua quả thực tàn khốc. Bàn Long Môn chi nhánh Bạch Hổ thành bị tiêu diệt, nói ra ai cũng không thể nào tin được.
“Bạch Hổ thành chi nhánh có tới hơn 15 tên hồn sư cùng hơn 70 binh sĩ trấn giữ, cộng thêm Bành đội trưởng cũng đạt tới Hồn Tôn cấp bậc, không lý gì một đêm toàn quân bị diệt nhanh như vậy”.
Chu Bá Thước tức giận nói. Hắn lúc này sát khí dâng lên nồng nặc, khiến cho Khắc, Liễu hai vị đội trưởng không nhịn được mà run rẩy, ngồi bên cạnh là Lý lão sư không dám chậm trễ, hắn nhìn tên trinh sát nói.
“Ngươi ra ngoài nghỉ ngơi đi” sau đó quay sang Môn chủ nói.
“Môn chủ, e rằng đại chiến không tránh khỏi, ta nghĩ đã đến lúc đáp trả”.
“Đáp trả như thế nào ngươi nói ta nghe thử” Chu Bá Thước trầm giọng nói.
Đến một bước này, Bàn Long Môn cùng Liên Minh thảo khấu đã không tránh khỏi sinh tử chiến, đến khi một bên ngã xuống mới có thể kết thúc được.
“Bạch Hổ thành đã mất, trước tiên không cần đem quân lấy lại, bởi vị khoảng cách địa lý khá xa, hành quân tới đó rất tốn kém, chi bằng chúng ta cùng với Linh Băng thành chi nhánh, hai mặt giáp công một chi của Liên Minh bọn chúng, một mạng đổi một mạng”.
Lý lão sư hiến kế, nghe xong Môn chủ khẽ gật đầu, trước mắt chỉ còn cách này. Đối phương lấy của chúng ta một thành, chúng ta giết sạch một trại. Mà Liên Minh thảo khấu một chi nằm trong khu vực này chỉ có Lâm Minh trại, do Lâm Chấn cai quản.
“Thực lực Lâm Minh trại trong Liên Minh thảo khấu là yếu nhất, chỉ có tên Lâm Chấn tương đối mạnh mẽ nhưng Khắc, Liễu hai vị đội trưởng hợp lực dễ dàng đem hắn chém giết, những tên còn lại hoàn toàn không đáng lo. Phối hợp với Linh Băng thành chi nhánh, trong một đêm đem Lâm Minh trại xóa bỏ, để xem bọn chúng còn dám ra uy nữa hay không”.
Lý lão sư cùng với Môn chủ và hai vị đội trưởng bàn bạc, sau đó đánh tin cho đội trưởng Linh Băng thành, cuối cùng quyết định ba ngày sau khởi binh. Mục tiêu là Lâm Minh trại thảo khấu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.