Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 169: Ai nói ta đã chết ?




Phân thân quĩ đạo di chuyển không giống một đường thẳng, tựa như ma quỉ tác động làm quĩ đạo của hắn cực kỳ khó nắm bắt. Mặc dù phân thân không có ý thức riêng nhưng nó vốn dĩ là một phần của Vân Chính Thiên, chỉ cần Vân Chính Thiên vận tâm niệm, lập tức hắn sẽ đi làm.
Ngay khi phân thân vừa xông lên, bên này hắn cũng không dám chậm trễ, thân ảnh cũng lập tức hư ảo, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất thẳng tới Ám Kim Khủng Trảo Hùng phương hướng.
Tình huống bây giờ có chút giống như có hai người liên thủ đối chiến với cự hùng, thế nhưng độ hiểu ngầm tuyệt đối vượt trội hơn so với năm tên đội trưởng phối hợp lúc nãy.
Phân thân thoắt một cái đã tiếp cận Ám Kim Khủng Trảo Hùng phần dưới. Dựa vào ưu thế tốc độ cùng với đặc điểm thân thể to lớn của cự hùng, đạo phân thân này tiếp cận một số điểm mù vị trí mà đối phương không thể thấy được.
Ám Kim Khủng Trảo Hùng tự nhiên phát hiện đối phương mục đích, một chân nó giẫm mạnh xuống đất, tức thì toàn bộ đại địa rung chuyển một phen. Mượn lấy xung lực để nắm bắt vị trí của đối thủ. Chỉ cần có vật thể lạ bị xung lực chấn văng lên, nó liền một trảo chụp chết.
Bất quá, phân thân này không phải thực thể, đối với mấy hồn kỹ công kích dạng vật lý, căn bản không thể mạo phạm tới hắn. Một đầu tóc đen dài tung bay sau gáy, phản phất có mùi vị chết chóc dần lan tỏa ra. Mà ngay tại vị trí phần hông của Ám Kim Khủng Trảo Hùng, dúng lúc này hắn khẽ co người lại.
Một tầng hắc quang nhanh chóng bao trùm cơ thể hắn, một giây sau hắc quang này chợt bùng nổ mãnh liệt.
Kiếm Thần Quyết, Thiên Kiếm Hoàn Nguyên.
“PHẬP! PHẬP! PHẬP!——.”
Mười đạo kiếm ảnh lăng lệ phóng ra, đem nữa thân dưới bao gồm cả hai chân cự hùng trực tiếp xuyên thủng.
Tuy rằng Thiên Kiếm Hoàn Nguyên đắc thủ cắm vào thân thể Ám Kim Khủng Trảo Hùng thế nhưng cự hùng này da dày thịt béo, một chiêu này không thể phát huy được toàn bộ uy lực. Đau dớn truyền lên đại não khiến Ám Kim Khủng Trảo Hùng điên cuồng giẫm đạp vùng vẫy.
Phân thân mặc dù không chịu ảnh hưởng bởi vật lý công kích nhưng vẫn bị thuộc tính công kích tổn thương, hắn chủ động lui lại phía sau một chút. Bởi vì Vân Chính Thiên bản vào lúc này đã tiến nhập không trung, Băng Đế Kiếm đón lấy ánh hào quang rực rỡ, ngưng tụ ra một đạo băng sơn cực lớn ở trên đỉnh đầu.
Bàng bạc băng nguyên tố bao phủ chu vi xung quanh, Ám Kim Khủng Trảo Hùng gương mặt vô cùng khó coi.
“Tiếp chiêu.”
Vân Chính Thiên thản nhiên nói, thình lình Băng Đế Kiếm quét ngang, mang theo cả tòa băng sợ phủ xuống Ám Kim Khủng Trảo Hùng vị trí. Băng nguyên tố tràn ngập thiên địa, nhiệt độ giảm xuống một cách đáng sợ.
Ám Kim Khủng Trảo Hùng thể chất cường hãn, trong cơ thể hồn lực trào dâng miễn cưỡng chống lại áp chế từ băng nguyên tố mang lại. Song trảo đưa lên vỗ vào nhau ‘leng keng’, tức thì một cỗ phong bạo xuất hiện bay lên nghên đón tòa băng sơn của đối thủ.
“OANH ——.”
Hồn kỹ vừa va chạm liền nổ tung, vô số băng vụ theo gió cuốn đi, trắng xóa cả một khu vực. Vân Chính Thiên tranh thủ tình hình hỗn loạn, hắn từ trên không cấp tốc lao xuống, Băng Đế Kiếm lóe lên một vệt lam quang, liền rạch hẳn một đường trên vai Ám Kim Khủng Trảo Hùng.
“HỐNG ——.”
Vết rách rất sâu, mơ hồ nhìn thấy một chút xương trắng bên trong, bất quá máu tươi cũng không có chảy ra do băng phong đã phủ kín, nhưng chung qui vẫn vô cùng đau đớn. Ám Kim Khủng Trảo Hùng theo bản năng cự trảo quét sang ngang, đem Vân Chính Thiên thân thể đập mạnh xuống đất.
“A.” Lưng đập xuống mặt đất như muốn vỡ toát ra, Vân Chính Thiên rên lên một tiếng, sau đó không dám chậm trễ lăn sang một bên né tránh.
Ám Kim Khủng Trảo Hùng chưa dừng lại ở đó, song trảo điên cuồng truy sát nơi Vân Chính Thiên vừa lăn qua, xới tung đại địa thành một mớ hỗn độn. Chỉ cần hắn chậm một nhịp thôi, thân thể chắc chắn bị xuyên thủng a.
Phốc!
Chân cố gắng đạp mạnh một cái, Vân Chính Thiên kéo dãn khoảng cách với Ám Kim Khủng Trảo Hùng. Đôi bàn tay hắn run lên bần bật, hai mắt đỏ ngầu, hô hấp cực kỳ dồn dập. Mà Ám Kim Khủng Trảo Hùng bên phía đối diện cũng như vậy, bộ lông vàng của nó vô cùng ảm đạm, trên người vô số vết thương đang rỉ máu.
Liên tục chiến đấu với tần suất như vậy, nếu không phải bản thân Ám Kim Khủng Trảo Hùng sở hữu tố chất thân thể vượt bậc, chỉ sợ đã nằm xuống dưới kiếm của nhân loại kia.
Mà Vân Chính Thiên trạng thái bây giờ cũng không tốt, luân phiên sử dụng hồn kỹ khiến hồn lực lẫn tinh thần lực của hắn đã gần như cạn kiệt. Vạn năm Ám Kim Khủng Trảo Hùng đúng thật danh bất hư truyền, hắn đã gần như sử dụng toàn bộ thủ đoạn mà vẫn không thể đem nó chém giết.
Hắn vào lúc này đột nhiên nhắm mắt lại, tức thì đạo phân thân kia hóa thành vô số hắc điểm tan đi, tiểu bạch hổ hồn linh cũng thuận theo biến mất.
Đánh đến lưỡng bại câu thương tình huống, đã là điều Vân Chính Thiên cực kỳ không muốn. Hắn trong đầu bây giờ đã nghĩ tới kế hoạch bỏ chạy a. Dù sao đồng bọn có lẽ đã đến được Thiên Sơn một lúc rồi, bản thân không cớ gì lại dây dưa với cự hùng này nữa.
Một vệt hỏa diễm lóe lên, Tiểu Phượng hồn linh xuất hiện sau lưng hắn, bốn cánh phượng vỗ nhẹ, hỏa diễm tuyệt sắc vờn quanh. Tiểu Phượng từ khi hấp thụ sinh mệnh chi lực từ Hoàng Kim Thủ, hồn linh ngưng thực hơn rất nhiều. Rất giống với tiến hóa tình huống.
Chuyện này có chút tương đồng với Thăng Linh Đài của Truyền Linh Tháp, hắn đã có cơ hội tiến vào Thăng Linh Đài lịch lãm mấy lần, tuy nhiên niên đại hồn linh của hắn quá cao đi, cho nên ở bên trong đó hấp thu linh lực gần như muối bỏ bể. Thế nhưng Tiểu Phượng chỉ cần hấp thu Hoàng Kim Thụ về sau, lại có biến hóa long trời lở đất.
Vân Chính Thiên sau lưng đem Hỏa Phượng Dực triển khai, thân thể lập tức huyền phù trên không trung, hắn nhìn Ám Kim Khủng Trảo Hùng mỉm cười nói:
“Hôm nay chúng ta không phân thắng bại, hẹn ngươi lần khác đi.”
Ám Kim Khủng Trảo Hùng tự nhiên không hiểu hắn nói gì, bất quá nó giác quan vô cùng nhạy cảm. Rõ ràng nhân loại trước mặt muốn bỏ chạy.
“HỐNG ——.” Gầm vang lên một tiếng, Ám Kim Khủng Trảo Hùng tức tốc xông tới. Bất quá ngay lúc này, hai chân của nó dường như không thể vận lực. Kim sắc đồng tử liếc xuống phần thân dưới, tức thì nó nhìn thấy vết thương từ chiêu thức Thiên Kiếm Hoàn Nguyên vừa rồi của đối phương, đã đem kinh mạch gân cốt của nó trực tiếp tổn hại.
Tuy không đến mức bị phá hủy hoàn toàn nhưng nhất thời khó mà tiếp tục truy sát. Tên nhân loại trước mắt, không lẽ đã tính đường bỏ chạy ngay từ khi bắt đầu giao chiến.
Khi Ám Kim Khủng Trảo Hùng còn đang muốn phát tác, Tiểu Phượng ở sau lưng Vân Chính Thiên đột nhiên thẳng lên không trung, bốn canh giơ sang ngang, nồng nặc hỏa nguyên tố trong nháy mắt ngưng tụ lại.
Thiên Hỏa Đốt Thương Khung.
Hưu!
Kinh khủng hỏa diễm hóa thành một đầu Hỏa Phượng xông thẳng xuống Ám Kim Khủng Trảo Hùng, bất quá mục tiêu không phải đem cự hùng thân thể thiêu đốt mà chính là mặt đất xung quanh nó.
Chính là mặt đất đã bị nó dùng song trảo xới tung ban nãy, bây giờ tạo thành một cái lồng giam kiên cố, đem thân thể cự hùng hoàn toàn bao phủ lại, hỏa diễm hừng hực bốc lên cao.
Ám Kim Khủng Trảo Hùng gầm lên giận dữ, là đối với thủ đoạn ti tiện của Vân Chính Thiên mà giận dữ. Bất quá Vân Chính Thiên gương mặt nở một nụ cười nhàn nhạt, ai bảo ta phải thực sự liều mạng với con gấu nhà ngươi cơ chứ.
“Hẹn gặp lại.”
Dứt câu, Vân Chính Thiên triển khai hai cánh, cấp tốc bay đi. Tiểu Phượng sau khi đắc thủ, một tiếng phượng hót lanh lảnh vang lên, nó là đang đối với Ám Kim Khủng Trảo Hùng thị uy huyết thống, sau đó cũng hóa thành một vệt lưu quang dung nhập vào thân thể Vân Chính Thiên mà biến mất không thấy tăm hơi.
Đại chiến với Ám Kim Khủng Trảo Hùng coi như kết thúc tại đây, Vân Chính Thiên mặc dù có thể khiến cự hùng chật vật, nhưng để chém giết một đầu vạn năm hồn thú cấp bậc cao như vậy, vẫn không thể nào làm được.
Nếu miễn cưỡng chiến tiếp, chỉ sợ hắn thực sự vong mạng dưới trảo của cự hùng, vì vậy không thể dùng kế để rút lui an toàn.
Ám Kim Khủng Trảo Hùng bị vây khốn, tiếng gào hét của nó vang vọng khắp mảnh rừng rậm này.
Chân núi Thiên Sơn.
“Ngươi nói sao? Hắn đã trở về?” Can Hữu Long nhìn Mã Thiên Hoa, ánh mắt không giấu được sự vui mừng.
Mã Thiên Hoa khẽ gật đầu, nhìn mọi người một lượt rồi nói:
“Hắn thực đã trở về, chỉ là đang liên thủ với đám Vương Hạo cầm chân Ám Kim Khủng Trảo Hùng. Một lát nữa các ngươi sẽ gặp được hắn a.”
“Thật tốt quá.” Lương Thế Nhân mỉm cười đến ngây ngốc.
Vân Chính Thiên chính là linh hồn của Long Thần thành tiểu đội, nếu hắn thực sự vong mạng đi, bọn hắn thực sự không có tinh thần mà tiếp tục thi đấu.
“Ta nói rồi, ca ca của ta không phải nhân vật tầm thường đâu.”
Hàn Thanh Chi bĩu môi nói, nàng mấy ngày qua cũng rơi vào tâm trạng lo lắng tột cùng, bề ngoài thì tỏ vẻ không quan tâm nhưng nàng nội tâm lo lắng so với Mã Thiên Hoa không hề thua kém. Ai biểu hắn là ca ca tốt của nàng cơ chứ.
“Được rồi, trong lúc đợi hắn trở lại, ta vào trong xem xét tình hình một chút.”
Tiếu Phong cười nói rồi xoay người bước vào trong.
Khu vực chân núi Thiên Sơn này, có một cái thôn nhỏ ngay dưới chân núi. Chủ yếu là để các tiểu đội có thể nghỉ ngơi chuẩn bị xông núi.
Vốn nghĩ rằng Thiên Sơn nơi này hẻo lánh, vừa hoàn thành Thiên Đạo lại tiếp tục xông lên Thiên Sơn, chỉ sợ thân thể sẽ kiệt sức mà chết. Vừa hay thôn nhỏ này xuất hiện trong tầm mắt, khiến bọn hắn không khỏi vui mừng hò reo.
Hiện tại tám tiểu đội tiến vào Thiên Đạo, cũng chỉ có năm đội đã tới được Thiên Sơn. Lần lượt là Tu La Thành, Long Thần thành, Bạch Hổ thành, Nhật Nguyệt thành cùng Linh Băng thành.
Bốn đội còn lại tuy chưa thấy mặt mũi nhưng có lẽ không lâu nữa cũng sẽ tới nơi a. Dù sao bình chướng đáng lo ngại nhất là Ám Kim Khủng Trảo Hùng đã bị bọn Vương Hạo quần công, ít nhiều ảnh hưởng tới lực chiến của nó, vô tình tiện nghi cho mấy tiểu đội đi sau.
“Bọn họ về rồi.”
Có người đột nhiên reo lên, cả đám lập tức đưa mắt nhìn về phía Thiên Đạo rừng rậm, tức thì có bốn đạo thân ảnh xuất hiện đi ra.
“Đội trưởng.” Thành viên của bốn tiểu đội kia đồng thanh kêu lên. Bốn thân ảnh này tự nhiên là Vương Hạo bốn người, cũng không có Vân Chính Thiên ở đây.
Bọn họ trở về mà không có Vân Chính Thiên?
Long Thần thành tiểu đội lập tức xuất hiện vẻ mặt lo lắng. Mã Thiên Hoa không nhịn được lập tức xông tới, đứng trước mặt Vương Hạo hỏi:
“Đội trưởng chúng ta đâu?”
Vương Hạo nhìn nàng, trong đầu lại bay lên hình ảnh Vân Chính Thiên vỗ cánh cứu nàng. Hắn không khỏi tức giận nói:
“Hắn chết rồi.”
“Ngươi... “ Can Hữu Long vừa chạy tới, nghe vậy nhất thời hoảng sợ kêu lên.
Linh Tôn Thượng đứng gần đó, thấy vậy lắc đầu lên tiếng:
“Năm người chúng ta sau khi tách ra theo năm hướng khác nhau để chạy, không ngờ Ám Kim Khủng Trảo Hùng lại lựa chọn đuổi theo Chính Thiên hắn, chuyện này ta cũng không thể giúp được.”
Từ Thiên Phong mặt lạnh tanh tiếp lời:
“Bị kinh khủng như vậy hồn thú truy sát, e rằng mạng nhỏ mong manh.”
Đái Thiên Huyền cũng gật đầu tán thành. Mặc dù Vân Chính Thiên chết đi là tổn thất đáng kể cho quân đoàn, nhưng hắn biểu hiện ưu tú như vậy, khiến cho Vương Hạo bọn hắn có chút kiêng kỵ, đồng thời không vừa mắt.
Phải biết Vân Chính Thiên so với bọn hắn nhỏ hơn hai tuổi a. Mười sáu tuổi liền đạt tới bực này thực lực, cho hắn thêm vài năm, chỉ sợ bọn Vương Hạo cũng bị hắn đuổi kịp.
Bớt đi Vân Chính Thiên, Long Thần thành tiểu đội sẽ không còn đáng lo nữa.
“Các ngươi thật bỉ ổi.” Can Hữu Long cả giận quát lên.
Vương Hạo đột nhiên bị mắng, đội viên Tu La thành lập tức hung hăng sấn tới.
“Làm sao? Muốn đánh nhau?” Lương Thế Nhân hai mắt cuồn cuộn sát khí dâng lên. Đối với đám người Tu La thành không vừa mắt đã lâu. Bây giờ muốn gây sự, hắn tuyệt không nhún nhường nữa.
Ngay khi bọn hắn dường như chuẩn bị giáp lá cà, Mã Thiên Hoa đột nhiên quát lớn:
“Tất cả dừng lại đi.”
“Thiên Hoa, bọn hắn thật quá đáng.” Lương Thế Nhân bi phẫn nói.
Mã Thiên Hoa cười nói:
“Hắn chưa có chết, ta vẫn còn cảm nhận được sinh mệnh của hắn.”
Lương Thế Nhân ngây người hỏi: “Không phải lần trước hắn rơi xuống Huyết Hải, ngươi cũng thử cảm nhận nhưng không thấy được đó sao, bây giờ sao lại được.”
Mã Thiên Hoa lắc đầu nói:
“Lần đó thực sự không cảm nhận được, bất quá bây giờ ta có thể khẳng định, hắn vẫn chưa chết.”
Vân Chính Thiên rơi xuống Huyết Hải, sau đó tiến nhập Huyết Đô, cho nên Mã Thiên Hoa không thể thông qua Sinh Mệnh Tương Hợp mà câu thông với hắn. Lần đó nàng vì vậy mà cực kỳ thống khổ, nghĩ rằng Vân Chính Thiên đã chết a.
Thế nhưng bây giờ thử nghiệm câu thông một lần nữa, nàng rõ ràng biết được, Vân Chính Thiên còn chưa có chết.
Vương Hạo nghe vậy, gương mặt vô cùng khó coi, hừ lạnh quát lên:
“Ta nói hắn đã chết rồi, các ngươi có nghe thấy không?”
Ngay khi Vương Hạo thanh âm vừa dứt, tức thì có một đao thanh âm thâm thúy hơn vang vọng khắp thôn nhỏ này.
“Ai nói ta đã chết?”
Nghe được thanh âm quá đỗi quen thuộc, Long Thần thành tiểu đội không hẹn mà cùng nhau ngẩng mặt lên trời, trăm miệng một lời hô to:
“Đội trưởng trở về.”
Vân Chính Thiên triển khai Hỏa Phượng Dực từ từ đáp xuống, vẫn khỏe mạnh, không hề có vết thương đáng ngại nào.
Vương Hạo hai mắt âm trầm nhìn Vân Chính Thiên, chỉ thấy tên tóc trắng thiếu niên này chỉ có một chút tái nhợt trên mặt, còn lại đều khỏe như chưa từng khỏe hơn, nhất thời trong miệng không ngừng lẩm bẩm:
“Không thể nào, con gấu đó sao lại vô dụng như vậy.”
..............

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.