Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 132: Huyết Đô (2)




“Tiến nhập Huyết Đô không tình nguyện?”
Vân Chính Thiên ánh mắt nhất thời ngây ngốc, đừng nói hắn hoàn toàn không biết hai chữ Huyết Đô ý nghĩa như thế nào. Mà nghe Vĩnh Lăng nói như vậy, không lẽ Huyết Đô này còn có thể tiến nhập một cách tình nguyện.
Nơi này không khí thê lương ảm đạm, dân cư thưa thớt, dáng đi lại vât vưởng như thây ma, thân thể gầy guộc, hoàn toàn không giống bất kỳ thành phố nào ở Nhân Vực cả. Không lẽ cả nơi như thế này mà vẫn có người tình nguyện tiến vào.
Bắt gặp ánh mắt khó hiểu của hắn, Vĩnh Lăng cười nhẹ, mặc dù nàng đeo mạng che mặt nhưng vẫn vô cùng duyên dáng. Từ trên người nàng có một loại mùi hương thoang thoảng thơm mát, hoàn toàn không giống so với cư dân ở trên đường phố kia, từ bọn họ tỏa ra nồng nặc mùi tanh hôi thối.
Vĩnh Lăng ngước lên nhìn hắn, thanh âm nhẹ dịu vang lên:
“645, ngươi tên là gì?”
Vân Chính Thiên đột nhiên cảm thấy đầu óc có chút mơ hồ, bởi vì thanh âm của nàng tác động, rõ ràng có một loại mị lực ảnh hưởng đến tâm tình của hắn. Bất quá hắn cường độ tinh thần lực không thấp, đồng tử đột nhiên lóe lên một vệt kim sắc ánh sáng.
Vĩnh Lăng thấy vậy chợt giật mình, nàng chủ động cách xa hắn ra một chút, cười nói:
“Thật hiếm thấy có người không bị mị lực của ta thu hút. Ngươi đã có người yêu, đúng không?”
Thiếu nữ này thân phận bí ẩn, lại có loại mị lực cường hãn như vậy. Loại năng lực này vốn chỉ tồn tại ở một số võ hồn nhất định. Ví dụ như Cửu Vĩ Hồ võ hồn chẳng hạn, hoặc Yêu Hồ. Thế nhưng thiếu nữ này vốn chưa có phóng thích võ hồn, loại có thể thôi động được loại năng lực này, quả thực không bình thường.
Vân Chính Thiên mỉm cười nhìn nàng nói:
“Ngươi đừng đùa giỡn nữa, mặc dù ta đến nơi này thực sự ngoài dự đoán, nhưng bây giờ lại có hứng thú một chút, có thể nói cho ta nghe qua sự tình ở đây không.”
Vĩnh Lăng nghe vậy, trong lòng thoáng kinh ngạc, mấy năm nay nàng làm nhiệm vụ hướng dẫn người mới tới, cho dù là tình nguyện hay không tình nguyện, bọn họ tiến vào Huyết Đô đều bị hoảng sợ tâm tình chi phối. Thiếu niên tóc trắng trước mặt, là người bình tĩnh nhất nàng từng thấy, lại còn có một chút hào hứng nữa chứ.
Vĩnh Lăng cười híp mắt, nhìn hắn đáp:
“Được thôi, thế nhưng ngươi vẫn chưa cho ta biết tôn tính đại danh, hỏi ta làm sao mở lòng ra được.”
Vân Chính Thiên nghe vậy thoáng rùng mình, nữ nhân này mỗi một lời nói đều như rót mật vào tai, gặp người bình thường liền có thể rơi vào thiên la địa võng của nàng rồi.
“Ta trên đại lục cũng không có danh tiếng gì, cứ gọi ta một chữ Thiên là được.”
“Được, vậy ta gọi ngươi là Tiểu Thiên. Chúng ta vừa đi vừa nói.”
Dứt lời Vĩnh Lăng xoay người trực tiếp đi vào trong thành, Vân Chính Thiên không dám chậm trễ liền bám theo phía sau. Mặt đường của nơi này được lát một loại đá màu đen, trên mặt đá có hoa vân hổ phách, nhìn qua khá đẹp mắt, độ bóng có thể nói như mặt gương, Vân Chính Thiên có thể nhìn thấy hình chiếu của bản thân mình.
Hai bên đường là vô số ngôi nhà xập xệ, nhìn rất rách nát. Nhà này để ở còn khó chứ đừng nói là buôn bán, thế nhưng một số cửa tiệm vẫn mở ra buôn bán. Bọn họ bán cũng đa dạng vật phẩm, từ vũ khí đến giáp trụ, còn có đan dược trị thương. Cũng rất giống thành phố bình thường.
Tông màu chủ đạo nơi đây chỉ có hai màu, là màu huyết và màu đen. Chính vì vậy cảnh sắc có chút đơn sơ và tối tăm, sống lâu ở đây chắc chắn tinh thần sẽ bi ảnh hưởng rất nhiều. Đi được một lúc, Vĩnh Lăng bắt đầu lên tiếng:
“Nơi này gọi là Huyết Đô, ý nghĩa như tên gọi, từ tông màu ngươi liền có thể đoán được rồi. Chỗ này ngươi muốn gọi là địa ngục cũng được, bởi vì không khác mấy đâu. Huyết Đô cũng có dân cư bản địa, không biết bọn họ xuất thân từ đâu, ngay cả ta từ khi tới đây đã gặp họ rồi. Bọn họ cũng buôn bán giống thế giới bên ngoài, chỉ có điều đơn vị tiền tệ để trao đổi vật phẩm là máu, chứ không có thứ gì khác.”
Dùng máu để trao đổi vật phẩm?
Vân Chính Thiên hai hàng lông mày khẽ cau lại, chuyện này có chút kỳ quặc. Nếu như vậy người dân muốn có ăn, cũng phải đem máu mình đi đổi lấy đồ ăn. Nhưng đồ ăn ăn vào sẽ trở thành chất dinh dưỡng tái tạo máu huyết. Nhưng như vậy vẫn không đủ a, thành ra người dân ở đây thân thể đa phần gầy guộc thiếu sức sống.
Vĩnh Lăng không chú ý tới thái đội của hắn, nàng nói tiếp:
“Huyết Đô không có đội quân lập pháp, tất cả đều là con dân của Huyết Đế. Mỗi tháng Huyết Đế sẽ phân phát một số lượng máu tươi nhất định. Đủ để ngươi sống sót trong vòng một tháng ở đây, nhưng chắc chắn không thể to béo như bây giờ.”
Vừa nói tới đây nàng quay sang nhéo vào tay hắn một cái, sau đó cười khục khặc nói tiếp:
“Ngoài ra, ngươi có thể đem máu của mình đi đặt cược, nếu như thắng, sẽ nhận được lượng máu tương xứng, như vậy sẽ không sợ đói khổ nữa rồi.”
“Đặt cược như thế nào?” Vân Chính Thiên hỏi.
Vĩnh Lăng nghe vậy, nàng mắt ngọc thực sự kinh ngạc. Có chuyện gì với tên tiểu tử này, những chuyện nàng vừa nói ra, vốn đi ngược lại phép tắt trên toàn cõi thế giới này. Vốn dĩ Huyết Đô không nên tồn tại, vậy mà hắn lại hỏi những câu như ‘Nơi đây là gì’, ‘Đặt cược như thế nào’, mà không phải là ‘Làm sao để thoát khỏi đây’.
Tên này, dường như khá thích thú với mọi thứ trong Huyết Đô này.
Vĩnh Lăng cố gắng giữ thanh âm bình tĩnh, nàng nói tiếp:
“Ngươi có thấy đại chiến trường bên kia không?”
Vân Chính Thiên đưa mắt nhìn sang, đại chiến trường mà nàng nói là một tòa to lớn sân thi đấu, từ bên ngoài hoàn toàn không nhìn được cấu trúc bên trong, bởi vì hàng ghế khán giả cao hơn hai mươi mét che lấp.
Đây chính là đấu trường to nhất mà hớn từng được biết, Long Thần quảng trường so với chỗ này, chỉ bằng một phần ba mà thôi, quy mô có thể tưởng tượng được.
“Chỉ cần đem máu của mình tiến hành một hồi đăng ký, sau đó ở bên trong đó chiến thắng đối thủ của mình, mỗi lần như vậy ngươi sẽ được thưởng lượng máu nhất định. Mà nếu liên thắng vượt qua năm trận, liền thăng chức.”
“Vừa mới đăng ký liền là Huyết giả cấp một, lượng máu đăng ký không được vượt quá một bình. Liên thắng năm trận liên trở thành Huyết giả cấp hai, có thể đăng ký hai bình máu. Nói cách khác, ngươi liên thắng càng nhiều, số lượng máu thu vào càng cao, cuộc sống tại đây sẽ sung túc hơn vạn phần.”
“Ngươi cũng đừng lo bản thân bị thương trong khi chiến đấu, bởi vì ngươi có thể mua được một loại đặc thù đan dược chỉ có ở Huyết Đô, phục dụng vào sẽ khiến mọi vết thương tan biến chỉ trong một ngày. Cho nên dù ngươi có suýt mất mạng, chỉ cần nghỉ một ngày liền có thể tiếp tục chiến đấu. Chỉ khi nào chết thực sự trong đấu trường thì thôi.”
Vân Chính Thiên nghe rõ từng lời Vĩnh Lăng nói, hai mắt một mảnh âm trầm. Không ngờ nơi này lại còn tổ chức chém giết qui mô như vậy, bất quá tại sao một nơi đáng sợ như Huyết Đô lại có thể tồn tại trong phiến vị diện mà Vực Chủ tạo ra, không lẽ nơi này cũng nằm trong khảo nghiệm của hắn.
Không thể nào, loại này thử thách, chẳng khác gì rèn luyện cách giết người, cách trở thành một tên sát nhân hàng loạt, hoàn toàn không thích hợp với binh sĩ trong quân đoàn.
Vân Chính Thiên trong đầu chợt lóe lên một hồi ức, hắn nhớ năm xưa theo Lý lão sư học tập, đã từng nghe qua một địa danh tương tự như Huyết Đô này, tồn tại vào khoảng ba vạn năm trước trên Đấu La Đại Lục. Chỗ đó hình như gọi là Sát Lục Chi Đô.
Huyết Đô này có thể nói là bản sao của Sát Lục Chi Đô năm đó, chỉ có điều Huyết Đô không thuộc Đấu La Đại Lục, mà lại nằm trong không gian do Vực Chủ chưởng quản.
Vân Chính Thiên âm trầm suy nghĩ, bên ngoài đồng bọn của hắn đang tiếp tục khảo nghiệm, hắn không thể mắc kẹt trong Huyết Đô này quá lâu, chỉ cần cơ thể khôi phục một chút, liền có thể triển khai Hỏa Phượng Dực bay theo cột đá ở biển máu, trở lại khu vực bình đài bên trên.
Hắn quay sang nhìn Vĩnh Lăng, hỏi:
“Vĩnh Lăng cô nương, nếu như ta từ chối ở lại đây, có thể được không?”
Vĩnh Lăng nhìn hắn trìu mến, cười nói:
“Không thể a, Tu La Chi Môn lúc nãy ngươi đi qua, chỉ có thể mở ra từ bên ngoài, không thể từ bên trong mở ngược ra. Cho nên một khi tiến vào Huyết Đô, liền phải ở lại đây một thời gian rồi.”
Vân Chính Thiên thoáng biến sắc, hắn lập tức hỏi tiếp:
“Thực sự không thể trở ra? Không lẽ phải sống cả đời nơi này?”
Mặc dù Huyết Đô thần bí kích phát sự tò mò của hắn, thế nhưng ở trong này mãi không phải cách hay, hắn còn rất nhiều việc phải làm ở bên ngoài.
Vĩnh Lăng lại nói:
“Chuyện này ngươi cần tự mình gặp Huyết Đế, xin ngài cơ duyên rời khỏi đây, ngoài ra không còn cách nào khác.”
Vân Chính Thiên nghe vậy, trong lòng dâng lên một chút hy vọng, tuy không biết Huyết Đế là người như thế nào, nhưng chỉ cần có cách rời khỏi, hắn nguyên ý làm thử.
“Ta phải làm sao mới gặp được hắn.”
Vĩnh Lăng nghe vậy, ánh mắt uyển chuyển nhìn sau đại đấu trường, thản nhiên nói:
“Trở thành Huyết giả cấp năm, ngươi liền có thể gặp ngài.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.