Kiếm Tầm Thiên Sơn

Chương 4: Nếu Có Lỗ Mãng Lập Tức Giết Không Tha





Lúc ấy nàng còn nhỏ tuổi, không thể nào ngừng khóc trên đường cùng Thẩm Dật Trần về Tây Cảnh.
Nhưng hai trăm năm qua đi, Tạ Trường Tịch đứng đầu Vân Lai, trở thành Thanh Hoành Thượng Quân người đời ai ai cũng biết đến mà nàng cũng trải qua thế sự, trải qua mấy mối tình đứt quãng, quay đầu nhìn lại thì phát hiện, chuyện này……
Nếu không phải Thẩm Dật Trần bị liên lụy trong đó thì cùng lắm cũng chỉ là mấy mối nợ đào hoa loạn cào cào thời niên thiếu mà thôi.
Thất bại thì trở về khóc rống một hồi cũng thôi.
Chỉ là có thêm một Thẩm Dật Trần, sự tình liền trở nên nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Cũng may, giờ nàng đã tìm được cách làm cho Thẩm Dật Trần sống lại rồi, chỉ cần nàng trở thành Ma chủ……
Đoạn tình cảm này sẽ có được một cái kết rồi.
Rốt cuộc thì những chuyện xảy ra năm đó cũng không liên quan mấy đến Tạ Trường Tịch mà những người liên can cũng đã bị trừng phạt thích đáng.
Chỉ cần Thẩm Dật Trần có thể sống lại, nhìn lại đoạn tình cảm này, chỉ cảm thấy vô cùng mất mặt, và —— phiền toái.
Năm đó tính tình của Tạ Trường Tịch cũng không được tính là tốt, hiện giờ trở thành Thanh Hoành Thượng Quân, phỏng chừng là còn tệ hơn nữa.
Nếu để cho hắn biết mình giả chết lừa hắn suốt hai trăm năm, cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, đây cũng chính là nguyên nhân khiến nàng nhiều năm vậy rồi mà vẫn cứ sống chết không chịu đặt chân đến Vân Lai.
Chỉ là hiện giờ nàng bị trưởng lão trong cung thúc giục liên hồi nên mới bất đắc dĩ tới đây.
Vốn nghĩ giờ đây thân phận của Tạ Trường Tịch phi phàm, lại đang trấn thủ Sinh Tử Giới không thể ra ngoài nên hẳn là sẽ không gặp mặt.
Nàng nào có ngờ rằng vừa mới chạm mặt Thiên Kiếm Tông thì đã đụng trúng ngay đệ tử của hắn cơ chứ.
Nhưng chỉ là một đệ tử thôi mà……
Hoa Hướng Vãn dần dần bình tĩnh lại, cẩn thận nghiền ngẫm.
Năm đó tu vi của nàng hơn hẳn Tạ Trường Tịch rất nhiều, Tạ Trường Tịch căn bản chưa từng chạm vào thần hồn của nàng, hắn sẽ không thể dựa vào việc phân biệt thần hồn mà nhận ra nàng.
Nàng lại thay đổi dung mạo, từ một người tu luyện kiếm thuật thành một người tu pháp thuật, càng không thể nào nhận ra nàng từ dáng vẻ bề ngoài này được.
Quan trọng nhất chính là, nàng còn chết ngay tại chỗ trước mặt Tạ Trường Tịch nữa, suốt hai trăm năm, Tạ Trường Tịch cũng không đi tìm nàng, hẳn là đã chấp nhận kết cục nàng sớm đã không còn.
Hiện giờ ngay cả Tạ Trường Tịch cũng không chắc là có thể nhận ra nàng, vậy một tiểu đệ tử thì có sao chứ?
Nghĩ đến đây, nàng uống một ngụm rượu để trấn áp bản thân, cuối cùng Hoa Hướng Vãn cũng bình tĩnh lại.
Nàng lật thêm vài trang sau đó, đọc sơ qua hết tất cả tư liệu một lần.
Nàng muốn tìm một người có thể “bỏ trốn vì tình” nên chắc chắn phải tìm một người dễ động tâm, vì thế đầu tiên phải loại trừ hết tất cả đệ tử Vấn Tâm Kiếm. 
Cũng may trong số mấy đệ tử tới đây tối nay, ngoại trừ Tạ Vô Sương, mấy người khác đều là đệ tử Đa Tình Kiếm, cũng xem như là có nhiều cơ hội hơn.
Nàng làm quen với mấy mục tiêu này một lần, lúc này mấy thiếu niên cũng đã ngự kiếm tới trước hẻm núi, từ xa đã nghe thấy tiếng bọn họ nói chuyện với nhau.
“Sư huynh, đệ hơi mệt, đi chậm một chút đi.”
Thiếu niên ở phía sau cùng hô lớn, Hoa Hướng Vãn cẩn thận phân biệt trong chốc lát, nhớ lại nội dung quyển sổ, đại khái đã biết thân phận của đối phương.
Tiểu đồ đệ của Lục trưởng lão Thiên Kiếm Tông, Giang Ức Nhiên.
“Không thể dừng chân ở đây,” giọng nói ôn hoà của thanh niên dẫn đội phía trước vang lên, tuy nói như vậy nhưng vẫn giảm tốc độ lại chậm một chút, “Nơi này gọi là ‘Đoạt Mệnh Hiệp’, hai bên núi cao, chỉ có một con đường hẹp ở giữa, dễ bị mai phục.
Chúng ta vẫn là mau chóng đi qua đi, tránh phát sinh chuyện gì.”
Đây là Nhị đệ tử của chưởng môn Tô Lạc Minh, Thẩm Tu Văn.
Hoa Hướng Vãn chuyển ánh mắt lên người Thẩm Tu Văn, nhìn từ trên xuống dưới, không khỏi lộ ra ý cười, nhớ lại tư liệu trong quyển sổ: “Hai mươi bốn tuổi, đệ tử Đa Tình Kiếm, Nguyên Anh Kỳ, do Tô Lạc Minh một tay nuôi lớn……”
Nhị đệ tử của chưởng môn, phía trên đã có đệ tử đứng đầu kế tục Thiên Kiếm Tông, vị Nhị đệ tử này tuy có cảm tình sâu nặng với sư phụ thì cũng bằng thừa.
Chính là người thích hợp nhất để vào Hợp Hoan Cung.
Địa vị đủ cao, Thiên Kiếm Tông sẽ không bỏ mặc hắn, cũng đủ uy hiếp các môn phái khác.
Nhưng, không giống với đệ tử đứng đầu, họ được bồi dưỡng để trở thành người thừa kế tất sẽ không bỏ mặc tất cả mà rời đi.
Hoa Hướng Vãn tính toán, nhìn mấy vị thiếu niên đang chuyện trò phía dưới.
Nhìn một lát, nàng đột nhiên có chút nghi hoặc.
Tại sao…… Tạ Vô Sương không có ở đây?
Nàng còn chưa kịp nghĩ thấu đáo, mấy thiếu niên đã vào tới giữa hẻm núi, Giang Ức Nhiên còn đang phàn nàn hành trình lần này quá gấp rút thì phía sau đã đột nhiên truyền đến một tiếng nổ mạnh!

Chỉ nghe “Ầm” một tiếng vang, hai tảng đá lớn mang theo pháp ấn đã lăn xuống từ hai sườn núi.
Đất rung núi chuyển khiến bụi bay mịt mù, trong nháy mắt, lối ra ngõ vào của hẻm núi đã bị bịt kín.
Thẩm Tu Văn phản ứng nhanh nhất, trong phút giây phát sinh sự cố đã lập tức quát to một tiếng: “Đi mau!”
Dứt lời, phi kiếm dưới chân đã nhảy vào trong tay, hắn vận khí di chuyển lên xuống, mạnh mẽ lao về phía trước mở đường.
Chúng đệ tử phía sau cũng phát hiện có điều không đúng, ngự kiếm theo sát Thẩm Tu Văn, Giang Ức Nhiên nhỏ tuổi nhất, được hai vị sư huynh cố tình lui về bảo vệ ở giữa, sốt ruột dò hỏi: “Thẩm sư huynh, sao vậy?”
Thẩm Tu Văn không nói gì, Hoa Hướng Vãn chuyển động Linh Khí Châu trong tay, nhìn sát thủ đang phi xuống từ hai sườn núi để ngăn không cho nhóm thiếu niên này rời khỏi.
Ánh mắt Thẩm Tu Văn lạnh lẽo, gọi hai người: “Thiên Tùng, Ngộ Hạc theo ta.
Những người khác đi về phía trước!”
Dứt lời, hai đệ tử phi thân tiến lên, kiếm nhảy về tay, cùng Thẩm Tu Văn nghênh đón sát thủ.
Ba vị này rõ ràng là tinh anh trong cả nhóm người, tuy rằng cao nhất cũng chỉ là Nguyên Anh nhưng kiếm ý cũng không dễ khinh thường.
Thẩm Tu Văn giơ tay quẹt một đường kiếm rền vang, hai người còn lại đáp xuống vách núi hai bên, ba kiếm hợp lại tạo thành một kiếm trận mở đường, các đệ tử còn lại liền lập tức phi thân đi về phía trước.
Nhưng mà “sát thủ” làm sao có thể để cho bọn họ chạy thoát dễ dàng như vậy, sau khi rạch ròi đâu là vướng bận tay chân, đâu là đục nước béo cò, lập tức chia quân làm hai nhóm đánh thành một vòng.
Bên dưới chém chém giết giết, Hoa Hướng Vãn nhìn một lúc, sau đó đứng dậy đi đến bên vách núi để quan sát.
Thẩm Tu Văn là phiền toái nhất thế nên cả năm sáu sát thủ vây quanh một mình hắn, thanh niên này lúc nãy nhìn qua rất là ôn hòa, nhưng khi vung kiếm lên thì lại mang vài phần sát khí.
Hoa Hướng Vãn vứt Linh Khí Châu trong tay, nhìn Thẩm Tu Văn bay lên trời muốn rời khỏi hẻm núi, nhưng mấy tên sát thủ bên cạnh đã đuổi sát sao phía sau, bao vây hắn trên không trung.
Mắt thấy hắn gần như sức cùng lực kiệt, đối phương đã đâm một nhát kiếm về phía trước ngực hắn, Hoa Hướng Vãn không khỏi hít sâu một hơi.
Cái này, diễn cũng quá là giống thật đi!
Đã đến nước này rồi nàng cũng không thể nào sống chết mặc bây nữa.
Nàng bóp nát Linh Khí Châu trong tay, trong nháy mắt, linh khí đã rót vào khắp gân mạch toàn thân.
Tay nàng vừa chuyển, một luồng sáng của pháp quyết loé lên trong tay, nàng vung tay, pháp quyết bay thẳng tới chỗ tên sát thủ đang đánh lén sau lưng Thẩm Tu Văn.
Thẩm Tu Văn nhận thấy có điều không ổn phía sau, hoảng sợ quay đầu nghiêng người, mắt thấy tránh không kịp, mũi kiếm đã lao đến trước mặt, đột nhiên lại có một luồng sáng đánh tới kêu “rầm” một tiếng, người phía sau hắn đã bị đập thẳng vào ngọn núi bên cạnh.
Bấy giờ, một nữ tử từ trên trời giáng xuống, áo đỏ tóc búi cao, chân trần đeo chuông, ngũ quan diễm lệ lay động lòng người, dải lụa choàng phấp phới dưới ánh trăng.
Rõ ràng tất cả chỉ diễn ra trong một lát nhưng hết thảy mọi sự dường như đều trở nên cực kỳ thong thả theo sự xuất hiện của nữ tử.
Nàng một tay ôm Thẩm Tu Văn đang mất trọng tâm chao đảo ngã xuống, tung mình xoay người một cái rồi đáp đất.
Thẩm Tu Văn ngơ ngác nhìn nàng, Hoa Hướng Vãn trong lòng bình tĩnh, khi một nam nhân bày ra ánh mắt như vậy thì chẳng mấy chốc sẽ đắm chìm ngay.
Nàng khẽ mỉm cười, đang định nói gì đó thì Thẩm Tu Văn đang được nàng ôm lấy đột nhiên hoàn hồn, hô to một tiếng: “Cẩn thận!”
Vừa dứt lời, phía sau nàng nổi lên một trận gió mạnh, nàng kinh ngạc túm lấy Thẩm Tu Văn, vội vàng dịch chuyển, ngay sau đó liền bị người khác hung hăng đá một cước vào lưng!
Cú đá này cực kỳ mạnh lại ập tới bất ngờ, nàng căn bản khống chế không nổi nên cả người cùng Thẩm Tu Văn đã đánh “uỵch” một tiếng xuống đất!
Không có Linh Khí Châu hộ thể, thể chất của nàng căn bản không thể so với người tu kiếm thuật là Thẩm Tu Văn, vừa tiếp đất đã nôn ra một ngụm máu tươi.
“Cô nương!”
Thẩm Tu Văn hoảng sợ, vội vàng chạy nhanh đến đỡ Hoa Hướng Vãn.
Hoa Hướng Vãn trong miệng đều là máu nhưng vì phải giữ hình tượng nên chỉ có thể nín nhịn không phun ra.
Nôn một ngụm máu thì gọi là “Tây Thi ôm ngực”* nhưng phun ra cả bãi máu thì đã thành “mau gọi đại phu” mất rồi.
Nàng không thể để lại ấn tượng không mấy tốt đẹp này cho Thẩm Tu Văn.

[*] Nguyên văn: Tây Tử phủng tâm (Tây Thi ôm ngực), ý chỉ bệnh tình của người phụ nữ xinh đẹp, tuy bệnh nhưng không nhợt nhạt nhưng ngược lại càng khiến nàng trở nên đẹp hơn, mong manh hơn.
Vì thế nàng miễn cưỡng nuốt ngụm máu trong miệng, ôn nhu cười: “Không sao, đạo quân vẫn ổn chứ?”
“Ta không sao,” Thẩm Tu Văn cầm kiếm, cảnh giác liếc mắt nhìn tên sát thủ đang tới gần bên, lặng lẽ nhét một tấm bùa ẩn thân vào tay Hoa Hướng Vãn, lạnh giọng nói, “Cô nương, đây là việc của Thiên Kiếm Tông chúng ta, ta yểm trợ cho cô, cô nghĩ cách đi trước, đừng vì chờ ta mà mất mạng.”
Hắn cảm thấy áy náy có lỗi với nàng!
Hoa Hướng Vãn cầm tấm bùa Thẩm Tu Văn cho nàng, bắt đầu cảm thấy Linh Nam cũng là một thuộc hạ đáng tin cậy.
Bị thương vì mục tiêu, quả nhiên đáng giá!
Nhưng đám sát thủ bọn họ bố trí này thật quá không biết nặng nhẹ, nhưng cũng may là chuyện này sắp kết thúc ngay thôi.
Hoa Hướng Vãn phán đoán tiến triển của kế hoạch, trên mặt lộ ra nét kinh ngạc: “Đạo quân là người của Thiên Kiếm Tông?”
“Đúng vậy.” Thẩm Tu Văn nghe vậy thì nhíu mày, “Cô nương là?”
“Ta là Thiếu chủ của Hợp Hoan Cung – Hoa Hướng Vãn.
Nếu đạo quân là đệ tử của Thiên Kiếm Tông,” Hoa Hướng Vãn chống đỡ bản thân, thân mình run rẩy nâng kiếm lên, chắn ở trước người Thẩm Tu Văn, “Ta càng không thể rút lui.
Hôm nay cùng quân, sống chết có nhau!”
“Hoa thiếu chủ……” Thẩm Tu Văn sửng sốt.
Hoa Hướng Vãn đắc ý trong lòng.
Cảm động rồi, hắn rõ ràng là bị nàng làm cho cảm động rồi.
Nàng dùng ánh mắt bắt đầu ra hiệu cho sát thủ đang dần đi tới, kế hoạch tiến hành vô cùng thuận lợi, đã đến lúc bọn họ phải hạ màn xuống sân khấu rồi.
Sát thủ đeo mặt nạ nên không nhìn ra rốt cuộc là ai, nhưng ánh mắt lạnh băng kia quả thực quá nhập vai.
Hoa Hướng Vãn vừa cảm thán kỹ thuật diễn xuất của đệ tử Hợp Hoan Cung nhưng đồng thời cũng không khỏi có chút nghi hoặc.
Từ khi nào mà bọn họ lại học được ưu tú như vậy?
“Linh Nam,” cảnh tượng này làm Hoa Hướng Vãn có chút xấu hổ, nàng vội vàng truyền âm cho Linh Nam, “Kêu bọn họ đừng giả vờ nữa, rút lui mau.”
Linh Nam không đáp lời, sát thủ phía trước nhẹ giọng cười.
“Nếu đã sống chết có nhau, Hoa thiếu chủ,” giọng nói của tên sát thủ hơi khàn, nghe có chút quen thuộc, nhưng nàng nhất thời lại không nhớ ra là ai, chỉ thấy kiếm quang vọt thẳng tới phía mình, đối phương quát khẽ, “Vậy thì cùng chết đi!”
Một kiếm đâm tới này khiến Hoa Hướng Vãn sợ hãi, nhưng nàng không thể lui.
Nàng mà một lui một cái thì hình tượng ở trước mặt Thẩm Tu Văn sẽ bị hủy sạch sẽ.
Nàng bày ra phong thái của cao nhân, tuy dáng vẻ điềm tĩnh tựa như dù cho Thái Sơn có sụp đổ cũng mặt không biến sắc, nhưng trong lòng lại nôn nóng vô cùng ——
Dừng lại đi! Không dừng lại thì ta đánh thế nào được chứ cái đồ khốn này!
Kiếm càng ngày càng gần, Hoa Hướng Vãn toát mồ hôi lạnh, ngay một khắc trước khi mũi kiếm sắp lao tới, bên tai Hoa Hướng Vãn cuối cùng cũng truyền đến truyền âm đau khổ tột cùng của Linh Nam.
“Chạy đi!!”
“Thiếu chủ đừng đóng kịch nữa, đó là người của Minh Loan Cung, chạy mau đi!!!”
Nghe được lời này, Hoa Hướng Vãn trợn to mắt, thân thể còn hành động nhanh hơn so với đầu óc, sau khi hô to một tiếng “Chạy” thì liền xoay người lao ra phía hẻm núi!
Thẩm Tu Văn sửng sốt trước phản ứng trước sau bất nhất của Hoa Hướng Vãn, bất chợt lại bị sát thủ bao vây.
Hoa Hướng Vãn chạy rất nhanh, nhưng rõ ràng là đối phương không tính buông tha cho nàng, kiếm phong nhanh chóng lao đến, Hoa Hướng Vãn nghe được tiếng gió phía sau, không chút do dự bóp vỡ một viên Linh Khí Châu, pháp trận được triển khai trong lòng bàn tay, xoay chuyển chặn lại đường kiếm đang đâm thẳng đến của đối phương.
Kiếm của đối phương xuyên qua ngực trái, rõ ràng là muốn đẩy nàng vào chỗ chết, Hoa Hướng Vãn nhanh chóng cười làm lành: “Vị anh hùng này, ta chỉ là đi ngang qua thôi.
Ta chẳng có quan hệ gì với Thiên Kiếm Tông hết, ta nhường đường cho ngài.”
“Người ta tìm không phải là Thiên Kiếm Tông.” Giọng nói quen thuộc truyền đến từ phía sau mặt nạ, người nọ tràn đầy ý cười, “Ta chính là tìm ngươi.”
Nghe thấy giọng nói này, Hoa Hướng Vãn trợn to mắt, ngay sau đó phản ứng lại: “Tần Vân Thường?!”
Hoá ra là Nhị thiếu chủ của Minh Loan Cung, muội muội của Tần Vân Y, Tần Vân Thường?!
Nàng ta vậy mà đuổi theo từ Tây Cảnh đuổi tới Vân Lai?!
“Giờ mới phát hiện ra là ta sao,” Tần Vân Thường cười khẽ, “Hoa thiếu chủ cũng làm ta thất vọng quá đấy.”
Dứt lời, kiếm đã đâm tới xối xả như mưa.
Hiện giờ Hoa Hướng Vãn tu pháp thuật, sợ là cho dù vẫn còn nền tảng học kiếm thuật năm đó, nàng cũng không chịu được đòn tấn công cận chiến của người tu kiếm như Tần Vân Thường.
Nàng chật vật trốn tránh, nhịn không được chửi bậy thành tiếng: “Minh Loan Cung các người làm sao vậy? Tỷ tỷ thì cướp vị hôn phu của ta, muội muội thì ngàn dặm truy sát, có còn liêm sỉ không thế?!”
“Chúng ta không biết xấu hổ còn ngươi là không muốn sống.
Giờ này rồi mà ngươi còn dám chui vào Vân Lai,” Tần Vân Thường bức Hoa Hướng Vãn về sát vách, kiếm phong lướt qua phía cổ của Hoa Hướng Vãn.
Một tay Hoa Hướng Vãn chống đỡ kiếm của Tần Vân Thường, tay kia nhanh chóng vẽ ra pháp trận tiếp theo dưới tay áo, nghe Tần Vân Thường trào phúng mở miệng, “Lá gan này của ngươi, lớn hơn nhiều so với bọn ta nghĩ đấy.”
“Đương nhiên rồi, năng lực của ta hơn những gì các ngươi tưởng tượng nhiều!”
Nói rồi Hoa Hướng Vãn vung pháp trận xuống mặt đất, trận pháp dưới chân của Tần Vân Thường lập tức lóe sáng, sắc mặt của nàng ta lập tức thay đổi, nhanh chóng nhón mũi chân lui ra chỗ khác.
Cùng lúc đó, pháp trận đột nhiên nổ tung, Hoa Hướng Vãn vọt sang một bên, chém một pháp quyết về phía kẻ đang muốn đánh lén Thẩm Tu Văn rồi vội vàng chạy tới túm lấy cổ tay Thẩm Tu Văn: “Đi!”
Thẩm Tu Văn không hề do dự, chạy theo bên cạnh nàng.
Hoa Hướng Vãn ngẩng đầu nhìn xung quanh, thấy bên trên có một tấm lưới vàng đang phong tỏa toàn bộ hẻm núi, đó là lưới độc của Minh Loan Cung, chỉ cần chạm vào là chết ngay.
Mà lối ra giữa hai sườn núi chính là tảng đá có bố trí phong ấn Hợp Hoan Cung tự tay đẩy xuống.
Trong giây lát, một đám người trong hẻm núi này tựa như đều không còn đường sống
Ý thức được điều này, Hoa Hướng Vãn nhịn không được âm thầm chửi bậy, coi như đã hiểu rõ mục đích Tần Vân Thường dẫn người lại đây.
Hiện nay Minh Loan Cung đã thiết lập cơ quan khống chế phía trên không, vết tích bày trận lúc trước của Hợp Hoan Cung chắc chắn là chưa hủy hết, nếu người của Thiên Kiếm Tông chết ở đây nhiều như vậy thì Hợp Hoan Cung chính là hung thủ trực tiếp nhất.
Đừng nói là liên hôn cùng Thiên Kiếm Tông, chỉ sợ là sẽ trực tiếp kết thù oán!
Đệ tử Thiên Kiếm Tông không thể chết ở chỗ này, một người cũng không thể.
“Cho nổ tung!”
Sau khi nghĩ thông suốt điều này, Hoa Hướng Vãn bóp vỡ hết tất cả Linh Khí Châu trong túi càn khôn, dốc toàn bộ linh khí vào cơ thể.
Kinh mạch toàn thân nàng đau đớn, đầu cũng đau đến mức cảm giác như gân xanh đang nảy lên “thình thịch”, nhưng nàng không có thời gian để lo chuyện này, nàng bắt lấy Thẩm Tu Văn lao về phía trước.
“Linh Nam, cho nổ đường đi!”
Nàng hét to.
Nhưng vừa dứt lời, mấy tảng đá chắn đường phía trước lại chưa hề nổ tung mà pháp trận trên hai sườn hẻm núi đã nổ trước rồi!
Pháp trận nổ làm xới tung tất cả, đất đá lẫn lộn rầm rầm đổ xuống.
“Vĩnh biệt, Hoa Hướng Vãn.”
Tần Vân Thường dẫn theo sát thủ bay lên trời, cười tủm tỉm từ biệt với Hoa Hướng Vãn.
Hoa Hướng Vãn quay đầu nhìn, phát hiện đệ tử Thiên Kiếm Tông đã bị thương, họ căn bản không có khả năng ngự kiếm chạy trốn.
Bọn họ nghiêng ngả lảo đảo tránh né mấy tảng đá rơi xuống từ vách núi, chạy về phía Thẩm Tu Văn, la hét: “Sư huynh!”
Thẩm Tu Văn cuống quít xoay người kéo đệ tử phía sau, Hoa Hướng Vãn lạnh mặt, nhìn rõ ý đồ của Tần Vân Thường.
Tần Vân Thường không giết bọn họ chính là muốn chôn chết mọi người ở chỗ này, cho nổ tung đều là pháp trận của Hợp Hoan Cung, chờ bọn họ rời đi, hiện trường cũng chỉ còn sót lại dấu vết của Hợp Hoan Cung, chuyện Hợp Hoan Cung giết hại đệ tử Thiên Kiếm Tông sẽ thành ván đã đóng thuyền.
Cùng lắm thì chỉ khi nàng cũng cùng chết theo những người này ở đây, Hợp Hoan Cung mới có vài phần giảo biện đổi lấy đường sống.
Nhưng nàng chết ở đây?
Ánh mắt Hoa Hướng Vãn lạnh lùng, trong đầu hiện ra khung cảnh hai hàng cờ hiệu triệu linh* đang phấp phới bay trong gió trên đường vào Hợp Hoan Cung.
[*] Nguyên văn: triệu linh phiên – “triệu” trong triệu hồi, “linh” trong linh hồn còn “phiên” là cờ hiệu
Nàng không thể chết được, nàng tuyệt đối không thể chết ở đây! Người của Thiên Kiếm Tông cũng không thể chết ở chỗ này.
“Thẩm Tu Văn, hướng này!”
Hoa Hướng Vãn giơ tay lên quẹt một đường, một tấm bùa trở nên to lớn, nàng mở pháp trận ngăn đá rơi, xoay người lại, cùng Thẩm Tu Văn kéo một đám đệ tử Thiên Kiếm Tông leo lên pháp khí dùng để bay, quay đầu lao thẳng về phía tảng đá đang chắn lối ra.
“Hoa thiếu chủ, tảng đá trước mặt có pháp ấn, dùng cách thường không dỡ ra được.”
Nhìn ra ý đồ của Hoa Hướng Vãn, Thẩm Tu Văn vội nhắc nhở.
Hoa Hướng Vãn ngưng tụ pháp trận trên tay, Thẩm Tu Văn nhìn lướt qua lưới độc trên bầu trời, sốt ruột mở miệng: “Chi bằng cô cứ mặc kệ bọn ta, nghĩ cách tự thoát thân trước đi!”
“Không quản được nữa rồi.” Hoa Hướng Vãn hét lớn thành tiếng, giơ tay đánh một chưởng xuống tảng đá.
Thấy động tác của nàng, Tần Vân Thường cười lạnh chế nhạo một tiếng, vung tay lên từ trên cao, một thanh thủy kiếm màu đen từ trên không lao xuống, đâm thẳng tới phía sau Hoa Hướng Vãn!

Tốc độ của thanh thủy kiếm đen này cực nhanh, thậm chí đám người Thẩm Tu Văn còn chưa kịp ngăn cản, mũi kiếm đã ở phía sau Hoa Hướng Vãn.
Hoa Hướng Vãn đập mạnh pháp trận trong tay lên trên tảng đá, cũng chính vào lúc này, chỉ nghe “ầm” một tiếng vang lớn, một đạo bạch quang chói mắt đâm xuyên qua từ phía sau tảng đá, toàn bộ hẻm núi nổ tung.
Ta lợi hại như vậy?
Hoa Hướng Vãn hơi khó hiểu.
Nhưng nàng mau chóng ý thức được có điều gì đó không đúng.
Thứ linh lực mà bạch quang mang đến khác hoàn toàn với luồng linh lực của nàng. 
Trong khoảnh khắc, hết thảy mọi thứ đều ngưng đọng lại, thời gian và không gian đều trở nên méo mó vặn vẹo, mấy tảng đá rơi xuống đang lơ lửng trên không trung, bụi bặm trôi dạt vô định.
Mũi kiếm màu đen dừng lại ở phía sau Hoa Hướng Vãn chưa đến nửa tấc, cả người của nàng vẫn duy trì tư thế hơi khom khi bị đánh bay, dừng lại trong luồng sáng kia.
“Thiên Kiếm Tông xuất hành,” một giọng nói lạnh lùng truyền đến từ bốn phương tám hướng, căn bản không nghe ra được là phát ra từ đâu, thanh âm của người nọ bình tĩnh, như thể đang thuật lại một đạo lý thường tình, “Tháo kiếm chớ quấy rầy, nếu có lỗ mãng ——”
Giọng điệu của bên kia vừa thay đổi, chỉ nghe “ầm” một tiếng vang lớn, tảng đá trước mặt nổ tung trong nháy mắt, xung quanh đất rung núi chuyển, một đạo kiếm ý vô cùng bá đạo ập tới từ phía ngoài hẻm núi.
Ngay tức khắc, ngoại trừ Thiên Kiếm Tông, tất cả mọi người đều bị đánh bay tới chục mét!
Sau đó kiếm phong liền đánh gãy nghiền nát tứ phương, đá vụn thành tro, cỏ cây thành bụi, cuối cùng quét tới tảng đá ngay lối ra, trong nháy mắt tảng đá ấy đã nứt vụn, chỉ còn lại âm thanh của kiếm rền vang trời đất.
Hoa Hướng Vãn bị đánh bay trên mặt đất, lại lăn vài vòng.
Đầu tóc tán loạn, quần áo thấm máu, nàng quỳ rạp trên mặt đất, cảm giác khắp lồng ngực và cổ họng đều toàn mùi tanh, mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ phía trước.
Tiếng bước chân này khiến nàng vô cùng tò mò, nàng chống đỡ cái đầu trông như ổ gà đang nhức muốn nổ tung và gương mặt bám đầy bụi đất, ho khan, gian nan ngẩng đầu.
Sau đó, giữa lúc hỗn loạn huyên náo, nàng nhìn thấy một thân ảnh thon dài, đạp khói bụi mà bước đến.
Lam bào ngọc quan, thân cao cầm kiếm, lụa trắng che mắt buộc sau tóc, nhẹ nhàng tung bay dưới ánh trăng.
Cả người mát lạnh như suối nước, sắc bén như trường kiếm.
Bước đến sơn cốc, dừng bước giương mắt, mở miệng, nói ra nửa câu còn đang dang dở: “Lập tức giết không tha.”
- Hết chương 3-
Tác giả có lời muốn nói: 
Bởi vì là kể đan xen, sợ mọi người đọc không hiểu, tôi tóm tắt mối quan hệ của các nhân vật xuất hiện trong mấy chương trước một chút:
1.
Tạ Vô Sương là đồ đệ của Tạ Trường Tịch nhưng Tạ Trường Tịch vì điều tra chuyện vực linh nên đã điều khiển thân thể của Tạ Vô Sương (cho nên ở hiện tại, xuất hiện là cơ thể của Tạ Vô Sương nhưng ý thức là của Tạ Trường Tịch) ——> nội dung cụ thể ở tiết tử
2.
Hai trăm năm trước nữ chính dùng tên giả là Vãn Vãn, dùng một dung mạo giả, thân phận giả, tên giả để yêu nhau với nam chính Tạ Trường Tịch.
Trong thời gian đó thì Thẩm Dật Trần, bạn tốt của nữ chính bị Dao Quang Tiên Tử thích thầm nam chính giết chết.
Nữ chính giết Dao Quang rồi giả chết rời khỏi Vân Lai, khôi phục thân phận Thiếu chủ Hợp Hoan Cung, hai trăm năm sau dùng thân phận Hoa Hướng Vãn trở về.
——> nội dung cụ thể ở chương 2
“Vãn Vãn” hai trăm năm trước (thê tử đã mất của Tạ Trường Tịch), chính là bản thân nữ chính.
3.
Ba cung của Tây Cảnh là: Hợp Hoan Cung, Minh Loan Cung và Thanh Lạc Cung.
Minh Loan Cung có hai tỷ muội, Thiếu chủ Tần Vân Y cùng Nhị thiếu chủ Tần Vân Thường.
Tần Vân Y cướp vị hôn phu Ôn Thiếu Thanh của nữ chính.
Thiếu chủ Thanh Lạc Cung là Ôn Thiếu Thanh, vốn là vị hôn phu của nữ chính (hiện đã trở thành hôn phu của Tần Vân Y) ——> nội dung cụ thể ở chương 1
Bởi vì truyện này chủ yếu tập trung vào hai trăm năm sau nên không dành nhiều thời lượng để miêu tả hai trăm năm trước, khối lượng thông tin trong ba chương đầu sẽ khá nhiều nên mọi người cần đọc kỹ một chút, sau khi giải thích giới thiệu sơ bộ hết các nhân vật thì sẽ trở về bình thường.
【 Vở kịch nhỏ 】
Hoa Hướng Vãn: “Ta phải dùng tư thái hoàn mỹ để mỹ nhân cứu anh hùng!”
Tạ Trường Tịch: “Vãn Vãn, trong lòng ta, mặc kệ đầu nàng có như ổ gà hay không, đều là đẹp nhất.”
Hoa Hướng Vãn: “Cút!!!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.