Kiếm Tầm Thiên Sơn

Chương 13: Đừng Sợ Ta Tới Rồi!





Hoa Hướng Vãn ngủ một giấc ngon lành, ngày hôm sau trời còn chưa rạng sáng đã cảm thấy hình như có người đang gọi mình: “Hoa Hướng Vãn.”
Hoa Hướng Vãn mở mắt ra, mơ mơ màng màng quay đầu lại thì thấy Tạ Vô Sương đã thu dọn xong xuôi đang đứng trong tia nắng sớm.
Hắn thay bộ y phục trắng, thương thế tựa hồ đã khỏi hẳn, cầm kiếm đứng dưới nắng mai, căn dặn nàng: “Lên xe ngựa ngủ, chuẩn bị khởi hành.”
Nghe thấy vậy thì Hoa Hướng Vãn hơi tỉnh tỉnh một chút, lơ mơ đứng dậy, bỏ chăn của mình vào túi càn khôn rồi ngáp một cái đi về phía xe ngựa.
Thẩm Tu Văn vẫn đang nghỉ ngơi trong xe, nghe thấy Hoa Hướng Vãn đi vào thì hắn vội vàng đứng dậy.
Nàng đè Thẩm Tu Văn lại, lắc đầu: “Ngủ đi, ta ngủ đủ rồi.”
“Không cần,” Thẩm Tu Văn đỏ mặt, ngọ nguậy định đứng dậy, “Ta đỡ…”
“Tu Văn,” Giọng nói của Tạ Vô Sương vang lên bên ngoài, “Khởi hành thôi.”
Thẩm Tu Văn nhìn Hoa Hướng Vãn, trên mặt lộ vẻ khó xử.
Hoa Hướng Vãn lắc đầu, quay đầu lại nói với phía bên ngoài: “Tạ đạo quân, Thẩm đạo quân còn đang bị thương, cho cậu ấy nghỉ ngơi ở đây đi.”
“Đúng đó,” Giang Ức Nhiên cầm hộp đồ ăn đi tới cửa, nhìn thoáng qua xe ngựa rồi lại nhìn Tạ Vô Sương, “Tạ sư huynh, thương thế của Thẩm sư huynh còn chưa khỏi hẳn, chúng ta cũng đừng câu nệ mấy lễ nghi rườm rà này nữa được không?”
Những người khác cũng đều thuyết phục Tạ Trường Tịch, hắn im lặng hồi lâu, cuối cùng chỉ gật đầu: “Ừm.”
Hắn nói xong thì xoay người rời đi, Giang Ức Nhiên cầm hộp đồ ăn đứng trước xe ngựa: “Thiếu chủ, hôm nay mua đồ ăn cho người sớm hơn một chút.”
Hoa Hướng Vãn hơi kinh ngạc, nàng liếc nhìn Thẩm Tu Văn một cái rồi ngẫm nghĩ, chỉ nghĩ là do hắn kêu Giang Ức Nhiên đi mua nên gật đầu với Thẩm Tu Văn, cười nói: “Cảm ơn đã hao tâm.”
Thẩm Tu Văn chần chừ một lát, muốn nói gì đó nhưng Hoa Hướng Vãn đã vén rèm đi ra ngoài nhận hộp đồ ăn.
Nàng mở hộp đồ ăn ra, phát hiện trong hộp toàn là đồ ngọt thì hơi khó hiểu, giương mắt nhìn về phía Thẩm Tu Văn: “Đều là đồ ngọt?”
“Vâng,” Thẩm Tu Văn giải thích, “Hôm qua Tạ sư huynh nhìn hộp đồ ăn vứt đi thì nói người thích ăn ngọt, không ăn rau thơm.”
“Hắn xem cái này làm gì?”
Hoa Hướng Vãn vô cùng nghi hoặc, Thẩm Tu Văn sững người, quay đầu nhẹ giọng giải thích: “Lúc Ức Nhiên lấy hộp đồ ăn ra thì vừa đúng lúc nói chuyện với ta về khẩu vị, Tạ sư huynh thấy vậy nên nhắc nhở ta và Ức Nhiên.”
Lời giải thích này cũng không có gì quái lạ, Hoa Hướng Vãn ngẫm nghĩ, chỉ cảm thấy Tạ Vô Sương hơi thông minh quá rồi.
Hôm qua cơ bản là nàng và Linh Nam đã ăn sạch sẽ hết đồ ăn rồi, vậy mà hắn vẫn đoán được khẩu vị của nàng?
Hoa Hướng Vãn nghĩ mãi không hiểu, Thẩm Tu Văn thấy nàng nhíu mày thì chủ động thay đổi chủ đề: “Đêm qua để Thiếu chủ chịu khổ rồi, hôm nay Tu Văn cảm thấy cơ thể đã khỏe hơn rất nhiều, nghỉ ngơi thêm một chút nữa thì không cần quấy rầy Thiếu chủ nữa.”
“Cậu áy náy à?”
Hoa Hướng Vãn nghe Thẩm Tu Văn nói vậy thì trêu chọc: “Ngủ giường của ta, ăn cơm của ta, nếu cậu áy náy thì chi bằng lấy thân báo đáp đi?”
Thẩm Tu Văn nghe vậy thì cụp mắt, Hoa Hướng Vãn thấy hắn nghiêm túc, đang định giải thích thì nghe thấy hắn nói: “Nếu Thiếu chủ bằng lòng, chờ đến lúc trở về Thiên Kiếm Tông, ta sẽ bẩm báo việc này với sư phụ.”
Không ngờ tới sẽ nghe được câu trả lời này, Hoa Hướng Vãn do dự: “Cậu… Cậu nói thật sao?”
“Hôn nhân đại sự, đương nhiên nói thật.”
Thẩm Tu Văn gật đầu, ngược lại thì Hoa Hướng Vãn hơi cảm thấy không thể tin được nên thận trọng nói: “Thẩm đạo quân, ta không phải không tin người, nhưng mà… tại sao vậy?”
Nói rồi Hoa Hướng Vãn giải thích: “Cậu và ta gặp nhau cũng chưa được mấy ngày, cậu đưa ra quyết định to lớn như vậy…”
“Chắc là Thiếu chủ biết tình hình của ta ở Thiên Kiếm Tông.
Ta được chưởng môn một tay nuôi lớn, thân phận ở tông môn… Cũng coi như là có thể tranh chức vị chưởng môn.
Mấy năm nay ta được chưởng môn tín nhiệm, cũng được giao cho xử lý không ít chuyện vụn vặt của tông môn,” Thẩm Tu Văn nói rồi cười khổ, “Nhưng ta còn có một vị đại sư huynh, bây giờ lại có ta thì thật dư thừa.
Thiếu chủ đã cứu ta nhiều lần, nếu ta theo Thiếu chủ về Tây Cảnh có thể giải quyết nguy nan cho cô thì có gì mà không được?”

Thẩm Tu Văn nghiêm túc nói, Hoa Hướng Vãn cũng hiểu rõ ràng.
Thật ra hồi sáng sớm nàng cũng đã suy xét, thân phận của Thẩm Tu Văn đúng là thích hợp về Tây Cảnh với nàng nhất.
Nhưng Hoa Hướng Vãn không ngờ ngay cả bản thân hắn cũng đã sớm ý thức được chuyện này.
Hoa Hướng Vãn cúi đầu suy tư, Thẩm Tu Văn thấy nàng không nói gì thì ngẫm nghĩ, dịu dàng nói: “Đường đi buồn tẻ, nếu Thiếu chủ không bận việc gì thì chi bằng ta đọc thoại bản cho Thiếu chủ nghe nhé?”
“Cậu đang có bệnh,” Hoa Hướng Vãn lấy thoại bản từ trong ngăn kéo ra, “Để ta đọc cho cậu.”
Nói rồi nàng mở thoại bản ra, nhưng chính trong khoảnh khắc ấy, không hiểu vì sao lại có một cảm giác quen thuộc ập tới.
Trong lúc hoảng hốt, nàng phát hiện hình như năm đó… Thẩm Dật Trần cũng chính là thế này.
Mỗi lần nàng buồn chán, hắn sẽ ngồi ở bên cạnh đọc thoại bản cho nàng nghe.
Nàng sửng sốt một lát, Thẩm Tu Văn quay đầu nhìn qua: “Thiếu chủ?”
Hoa Hướng Vãn quay đầu nhìn Thẩm Tu Văn, Thẩm Tu Văn nghi hoặc nhìn nàng.
Lúc Hoa Hướng Vãn nhìn thấy đôi mắt trong trẻo đơn giản hơn nhiều so với người kia thì mới hoàn hồn mỉm cười: “Không có gì.”
Thẩm Tu Văn dưỡng thương trên xe ngựa của nàng hai ngày, đến ngày thứ ba thì vết thương gần như đã lành hẳn nên bị Tạ Vô Sương gọi ra ngoài.
Lúc này đoàn người đã đi đến một ngọn núi, Linh Bắc bước tới bên xe ngựa của Hoa Hướng Vãn, cung kính nói: “Thiếu chủ, Tạ đạo quân nói muốn vào núi, xe cộ đi lại không tiện lắm nên làm phiền Thiếu chủ xuống xe cưỡi linh thú vào rừng.”
Hoa Hướng Vãn nghe vậy thì vén rèm xe lên, thấy mọi người đang dừng lại trước rừng cây chờ nàng.
Nàng cũng không nói gì nhiều đã tháo dỡ cỗ xe bỏ vào trong túi càn khôn rồi trực tiếp xoay người cưỡi lên linh thú kéo xe lúc trước.
Con bạch hổ uy phong lẫm liệt này vốn là tọa kỵ của nàng.
Nhìn thấy Hoa Hướng Vãn cưỡi bạch hổ rồi thì Tạ Trường Tịch đang ở phía trước mới thu hồi ánh mắt, lãnh đạm nói: “Vào núi.”
Mọi người đi theo Tạ Trường Tịch vào bên trong, khu rừng núi này rậm rạp dị thường, cành cây giăng kín trời đất, Linh Nam đi theo bên cạnh nàng, không khỏi nhíu mày: “Thiếu chủ, âm khí ở rừng núi này quá thịnh, vậy mà Thiên Kiếm Tông lại ở gần đây sao?”
Theo kế hoạch ban đầu thì chỉ cần sáu ngày đi đường là tới Thiên Kiếm Tông, bây giờ đã hết năm ngày, theo lý mà nói thì hẳn là còn cách Thiên Kiếm Tông không xa.
Hoa Hướng Vãn biết Linh Nam không xem bản đồ, cười mơ hồ liếc nhìn nàng một cái: “Có lẽ sở thích của Thiên Kiếm Tông khác lạ thì sao?”
Linh Bắc nghe vậy thì quay đầu liếc nhìn hai người một cái, sau đó ánh nhìn dừng lại trên người Hoa Hướng Vãn, chỉ ra ẩn ý bên trong: “Thiếu chủ muốn xen vào chuyện này?”
Mặc dù không rõ sẽ có chuyện gì xảy ra nhưng chuyện Thiên Kiếm Tông chuyển hướng đi và chuyện có rất nhiều sát thủ Tây Cảnh tới đây thì Linh Bắc lại nắm rõ ràng.
Hoa Hướng Vãn gật đầu: “Quản được thì tốt, không quản được thì rút.”
Vực linh nằm trong tay Thiên Kiếm Tông thì tốt hơn nhiều so với nằm trong tay của Tây Cảnh.
Nhưng bây giờ Hợp Hoan Cung đã không thể so với năm đó, giữa giữ gìn chính nghĩa và tự bảo vệ mình thì rõ ràng là tự bảo vệ mình quan trọng hơn rất nhiều.
Linh Bắc hiểu ý của Hoa Hướng Vãn, đáp lời: “Đã hiểu.”
Đoàn người đi được hơn nửa đêm đã tiến sâu vào bên trong rừng.
Hoa Hướng Vãn ngẩng nhìn sắc trời, sao mai đang treo trên cao, đã gần đến thời khắc âm dương luân chuyển.
Âm dương luân chuyển là lúc ma quỷ trỗi dậy tràn lan, đây cũng thường là khoảng thời gian mật cảnh xuất thế.
Nàng đang nhẩm tính trong lòng thì chợt nghe thấy bên cạnh có tiếng chuông khẽ vang lên.
Tiếng chuông vang lên rất xa, rất khẽ đến nỗi hầu như không ai phát hiện ra.
Hoa Hướng Vãn đột nhiên thít chặt dây cương, mọi người nhìn qua theo bản năng.

Hoa Hướng Vãn hơi hé miệng, còn chưa kịp lên tiếng thì mặt đất đã rung chuyển như thể có một con rồng khổng lồ lướt qua gây chấn động dữ dội!
“Thiếu chủ!”
Linh Nam hoảng sợ hét lên, nhón chân lao về phía Hoa Hướng Vãn cùng với những người khác của Hợp Hoan Cung.
Bạch hổ nhảy sang bên cạnh né tránh mặt đất đang đột ngột đùn lên cao rồi lại tìm chỗ an toàn ở phía trước mà phóng đi.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, đất rung núi chuyển, chim chóc tung bay, dã thú từ trong rừng tháo chạy ngược ra, Tạ Trường Tịch liếc nhìn xung quanh, căn dặn Thẩm Tu Văn: “Bảo vệ Hoa thiếu chủ, những đệ tử còn lại theo ta.”
Nói xong thì đệ tử Thiên Kiếm Tông lập tức giống như một đạo ánh sáng, ngự kiếm nhảy ra khỏi khu rừng phóng về phía xa.
Thẩm Tu Văn ngự kiếm đến bên cạnh Hoa Hướng Vãn, lo lắng nói: “Thiếu chủ, ta đưa cô đến nơi an toàn!”
Nghe thấy vậy thì Hoa Hướng Vãn đã hiểu rõ ý của Thiên Kiếm Tông.
Bọn họ không yên tâm nên phải luôn giám sát Hợp Hoan Cung.
Bây giờ vào đến rừng Tây Phong, đối với Thiên Kiếm Tông mà nói thì tình hình lý tưởng nhất chính là vẫn duy trì giám sát Hợp Hoan Cung, không để cho Hợp Hoan Cung tới gần Linh Hư Bí Cảnh.
Mà một khi Hợp Hoan Cung muốn làm cái gì thì ở trong phạm vi này cũng đủ để Tạ Vô Sương lập tức xuất hiện xử lý.
Thiên Kiếm Tông muốn họ đi, Hoa Hướng Vãn đương nhiên sẽ không cố ý khiêu chiến, nhưng nghĩ đến tiếng chuông vừa rồi, Hoa Hướng Vãn vẫn không mấy yên tâm.
Nếu nàng không nhầm thì tiếng chuông vừa nãy hẳn là của Thanh Nhạc* Cung.
Thanh Nhạc Cung am hiểu dùng tiếng nhạc để quấy nhiễu tâm trí người khác, tuy đối với những người khác thì không phải vấn đề gì, nhưng loại nhạc tu này, đối với người nhập ma như Tạ Vô Sương mà nói thì lại là khắc tinh tuyệt đối.
[*] Thanh Nhạc Cung: bản gốc là 清乐宫, chữ 乐 có hai âm Hán-Việt là lạc (lạc trong vui vẻ) và nhạc (nhạc trong âm nhạc).
Ở chương 3, mình chọn dùng âm “Lạc” nhưng sau khi đọc đến chương này, xét thấy đặc điểm của cung này là dùng âm nhạc quấy nhiễu tâm trí thì mình thấy “Nhạc” thì sẽ phù hợp hơn nên quyết định đổi sang là Thanh Nhạc nhé, cảm ơn mọi người ^^
Nếu không có người khắc chế Thanh Nhạc Cung, e là vực linh sẽ thật sự rơi vào tay Tây Cảnh.
Vì thế nàng mặc kệ Thẩm Tu Văn, giả vờ không điều khiển được bạch hổ, hoảng sợ la hét phóng về phía trước.
Thẩm Tu Văn ngẩn người, kêu gào phía sau: “Thiếu chủ!”
Linh Nam và Linh Bắc nhìn nhau rồi nhanh chóng dẫn mọi người đuổi theo.
Hoa Hướng Vãn triển khai thần thức thì nhận thấy linh lực xung quanh không bình thường, giống như có thứ gì đó đang hấp thụ linh khí tạo thành một vòng xoáy cực lớn.
Nàng lao thẳng về phía trung tâm của lốc xoáy, lúc chạy gần đến nơi thì nghe thấy âm thanh chém giết vang lên xung quanh.
Đệ tử của Thiên Kiếm Tông đã tới tập hợp với mọi người, số lượng hiển nhiên nhiều hơn so với lúc trước bọn họ gặp, có thể thấy được rằng trước đó có rất nhiều đệ tử Thiên Kiếm Tông ẩn náu trong bóng tối.
Mà ngoại trừ người của Thiên Kiếm Tông…
Hoa Hướng Vãn nhìn lướt qua chiến cuộc, cũng có rất nhiều tu sĩ Vân Lai đến đây, nhưng nàng không nhận ra được họ.
Còn tu sĩ Tây Cảnh tu sĩ thì nàng có thể nhận ra phần lớn trong số đó.
“Minh Loan, Thanh Nhạc, Âm Dương Tông, Bách Độc Tông, Kiếm Tông, Khí Tông, Khối Lũy Tông…”
Linh Bắc đến sau lưng Hoa Hướng Vãn, đếm lại một lần, ngữ khí nặng nề: “Ngoại trừ nhân mã của hai cung thì hơn một nửa môn phái trong chín tông cũng tới.”
“Thiếu chủ, bọn họ tới đây làm gì?”
Hoa Hướng Vãn không đáp lời, nàng cẩn thận quan sát tình hình.
Nàng cảm thấy linh khí tụ tập bên người càng lúc càng nhiều, mặt đất cũng ngày càng rung chuyển kịch liệt hơn.

Khi màn đêm tối tăm nhất là lúc âm dương đan xen, nhật nguyệt cùng chiếu rọi.
Cũng chính vào lúc ánh mặt trời và ánh trăng cùng chiếu xuống đó, xung quanh đột nhiên vang lên một tiếng động lớn, một bóng rồng khổng lồ hư ảo chui lên rồi cuộn quanh trên mặt đất, để lại một cái động phát ra ánh sáng ngũ sắc rực rỡ trên nền đất, quầng sáng xán lạn kia phóng lên trời cao từ cửa động, có tu sĩ kinh ngạc kêu lên: “Linh Hư Bí Cảnh mở ra rồi!”
Vừa dứt lời thì đã có mấy chục đạo ánh sáng phát ra từ bên cạnh nhằm thẳng về phía Tạ Vô Sương.
Bùa chú, độc trùng, hình nhân con rối, tất cả đều dốc toàn lực tạo nên cảnh tượng quỷ khóc sói gào, thiên địa biến sắc.
Tạ Vô Sương mắt che lụa trắng đang đứng trên chỗ cao, khoảnh khắc thuật pháp tiến đến gần sát người, trường kiếm đã nhảy vào trong tay hắn.
Hắn giơ tay quét một nhát kiếm, hết thảy tà ma quỷ quái đều bị đánh tan.
Ngay sau đó, hắn lao xuống một hướng khác chém xuống một nhát, một thanh niên đội mũ cao, quần là áo lượt, trên tay còn treo một con rối gỗ giật dây, trong nháy mắt đã bị đánh bay ra ngoài từ trong bụi cỏ!
“Yến Phi Nam của Khối Lũy Tông ít nhiều gì cũng là cũng là bậc Nguyên Anh đại viên mãn,” Linh Nam khiếp sợ nói, “Thế mà lại không chịu nổi một nhát kiếm sao?”
Vừa dứt lời, Tạ Vô Sương đã nghiêng người quay sang một bên, tấn công về phía khác.
Lại có một nữ tử áo đỏ tay quấn mãng xà trắng bị Tạ Vô Sương bức đến mức phải lùi về sau mấy chục trượng*.
Nữ tử áo đỏ quỳ một gối xuống đất, con mãng xà trắng trong tay lao thẳng về phía Tạ Vô Sương, hắn rút kiếm tiến lên phía trước.
Đúng lúc này, âm thanh hợp tấu của mười hai loại nhạc cụ đã vang lên xung quanh.
[*] Trượng: đơn vị đo chiều dài, 1 trượng bằng 10 thước, 10 trượng bằng 1 dẫn.
Nghe thấy âm thanh này, Hoa Hướng Vãn nhíu mày.
“Loạn Tâm Trận của Thập Nhị Tiên thuộc Thanh Nhạc Cung.”
Linh Bắc nhíu mày: “Bạo tay thế.”
Tiếng nhạc thê lương uyển chuyển, nghe thì tưởng chừng như là một khúc nhạc bình thường nhưng rõ ràng Hoa Hướng Vãn cảm thấy được đường kiếm của Tạ Vô Sương đã chậm đi rồi.
Hô hấp của hắn trở nên hỗn loạn, đệ tử của Thiên Kiếm Tông bên cạnh cũng bắt đầu hoảng hốt.
Mấy người xung quanh rõ ràng đã nhìn ra sơ hở của Tạ Vô Sương, những người đang phục kích quanh đó đều đồng loạt ra tay tấn công thẳng về phía Tạ Vô Sương.
Một kiếm quét qua xung quanh bảo vệ đệ tử trong tông phái của mình.
Hắn thở hổn hển cầm kiếm đứng ở chính giữa, ngẩng đầu nhìn Hoa Hướng Vãn: “Hoa Hướng Vãn.”
Vào đúng lúc này mà Tạ Vô Sương mở miệng, chính là cầu xin giúp đỡ.
Thập Nhị Tiên Trận của Thanh Nhạc Cung, cho dù có là Tạ Vô Sương thì cũng khó mà chống đỡ nổi.
Nếu bây giờ Hợp Hoan Cung đã không giúp đỡ Tây Cảnh thì chính là bạn chứ không phải thù.
Người duy nhất mà Tạ Vô Sương có thể xin giúp đỡ hiện giờ chính là người đang cầm Thanh Tâm Linh là nàng.
Chỉ có cách phá Thập Nhị Tiên Trận của Thanh Nhạc Cung, Tạ Vô Sương mới có phần thắng.
Hoa Hướng Vãn hiểu ý của Tạ Vô Sương, nàng lấy Thanh Tâm Linh ra từ trong tay áo, nhẹ nhàng lắc lắc rồi mỉm cười: “Tạ đạo quân còn bàn điều kiện không?”
“Bàn.”
“Chuyện liên hôn này, Thiên Kiếm Tông đồng ý?”
“Được.”
Khi Tạ Vô Sương nói ra những lời này, Hoa Hướng Vãn biết chuyến đi lần này nàng không đến vô ích.
“Linh Nam.”
Hoa Hướng Vãn vừa mở miệng, Linh Nam đã nhanh chóng truyền linh lực vào cơ thể của Hoa Hướng Vãn từ sau lưng.
Nàng giơ tay tế Thanh Tâm Linh, âm thanh của Thanh Tâm Linh vừa vang lên, tiếng nhạc xung quanh lại càng lớn hơn nữa.

Hoa Hướng Vãn dứt khoát rút một cây đàn cổ bằng ngọc từ trong túi càn khôn ra, giơ tay gảy một cái, ngay lập tức một làn sóng âm đã đập vào khu rừng, tất cả tiếng nhạc đều im bặt trong chớp mắt.
“Hoa Hướng Vãn!” Trong giây lát, một lão già trong rừng đã giận dữ hét lên, “Sao ngươi dám lấy pháp khí của Thiếu chủ nhà ta ra để đả thương người trong cung ta hả!”
Nói xong thì tiếng nhạc lại càng bạo phát dữ dội, Hoa Hướng Vãn lạnh mặt, tiếng đàn trong tay lại càng thêm mãnh liệt.
“Tả hộ pháp lầm rồi,” Hoa Hướng Vãn cười nói, “Đàn này là do ta tự làm, không phải là do hắn tặng.
Nếu hắn đã trả lại cho ta, thì nó chính là của ta.”
Nói rồi sóng âm của hai bên giao thoa đan xen lẫn nhau.
Đã không còn tiếng nhạc quấy nhiễu nữa, đột nhiên Tạ Trường Tịch cảm thấy linh đài sáng tỏ, hắn nhảy đến trước cửa động dẫn vào Linh Hư Bí Cảnh.
Thanh trường kiếm chĩa thẳng vào xung quanh, chặn tất cả những kẻ muốn tiến vào mật cảnh lại.
Chẳng có ai có thể theo kịp thân thủ của Tạ Trường Tịch, nhất thời tất cả mọi người đều bị ngăn lại, không ai trong số họ có thể tiến lên nửa bước.
Mặt trời dần lên, cửa động ngày càng thu nhỏ.
Mắt thấy Linh Hư Bí Cảnh sắp đóng lại, một nữ nhân khẽ thở dài nói: “Hoa thiếu chủ, vật ấy rất quan trọng với Thiếu chủ nhà ta.
Bây giờ Thiếu chủ còn ở Tây Cảnh chờ người, cũng xin Hoa thiếu chủ niệm tình xưa mà buông tay đi.”
Vừa dứt lời thì Hoa Hướng Vãn đã cảm thấy bên cạnh mình có gì đó không ổn, tiếng đàn bất giác khẽ run.
Tạ Trường Tịch quay đầu lại theo bản năng thì thấy một nữ tử đang phá vỡ các tầng bảo vệ quanh thân Hoa Hướng Vãn, nàng ta cầm kiếm chĩa thẳng dồn ép về phía nàng!
Trong nháy mắt, Tạ Trường Tịch đã dịch chuyển ra khỏi Linh Hư Bí Cảnh, chạy nhanh về phía Hoa Hướng Vãn.
Nhưng động tác của đối phương càng nhanh hơn.
Hoa Hướng Vãn chỉ vừa cảm thấy có một trận kiếm phong bên cạnh thì kiếm đã đến trước người.
Gần như là theo bản năng, nàng giơ tay lên nắm lấy trường kiếm, vội vàng lùi về phía sau, sau đó lại giẫm chân tung người lên, lập tức rơi vào trong hư không!
Người nọ nhảy vào theo nàng.
Hoa Hướng Vãn nhìn thấy một luồng ánh sáng xông vào trong động, nàng hơi nhướng mày, giọng nói mang theo vài phần kinh ngạc, dường như đang ám chỉ điều gì: “Tần Vân Thường!”
Tần Vân Thường cong môi nở nụ cười, đột nhiên rút kiếm khỏi lòng bàn tay Hoa Hướng Vãn, đồng thời hung hăng đá mạnh vào người nàng.
Hoa Hướng Vãn ngã thẳng xuống, giơ tay lên theo bản năng.
Trong lúc hoảng loạn mờ mịt, một bàn tay lạnh lẽo đã giơ ra từ trong tối, nắm lấy tay nàng.
Hoa Hướng Vãn giương mắt nhìn lên thì thấy bạch y thanh niên đã nhảy vào bóng tối vô biên theo sau nàng.
Phía sau hắn là một mảng đen kịt, cả người tỏa ra ánh sáng lung linh, y phục lụa trắng phiêu dật quanh thân, một tay nắm lấy tay nàng, một tay cầm kiếm.
“Đừng sợ,” hắn nói, giọng nói vẫn trầm ổn như trước, “Ta tới rồi.”
Nhìn thấy Tạ Vô Sương xuất hiện đúng hạn thì Hoa Hướng Vãn cũng yên lòng.
Nàng nắm chặt tay Tạ Vô Sương, dịu dàng cầu xin: “Tạ đạo quân.”
Dường như có một chút mê hoặc trong lời nói của nàng: “Ngươi đừng có bỏ rơi ta đó nha!”.
- Hết chương 12-
【 Vở kịch nhỏ 】
Tạ Trường Tịch: “Thẩm Dật Trần? Thẩm Tu Văn? Tạ Vô Sương? Ôn Thiếu Thanh? Người yêu hỡi, nàng còn có điều gì bất ngờ mà ta không biết không?”
Hoa Hướng Vãn: “Đừng nhắc chuyện cũ, hướng tới tương lai…”
Tác giả có lời muốn nói:
Có gì không hiểu, về sau đều sẽ có giải thích ~
Sẽ có phần miêu tả rõ ràng suy nghĩ trong lòng của Tạ Trường Tịch, cũng sẽ kể về kế hoạch thật sự của Hoa Hướng Vãn.
Sẽ sớm thôi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.