Kiếm Sống Nơi Hoang Dã

Chương 9: Dã Nhân huynh




Editor: ChieuNinh
Lỗ Đạt Mã khiêng nho dại trở lại “nơi đóng quân” của nàng.
Đống lửa bởi vì thời gian dài không ai trông coi đã bị dập tắt.
Dã Nhân huynh còn đang ngủ, Lỗ Đạt Mã đưa tay dò xét trán của hắn, vẫn còn đang phát sốt, chỉ là nhiệt độ thấp hơn rất nhiều so với lúc rạng sáng.
Nàng cầm một trái nho dại nhét vào trong miệng Dã Nhân huynh, nói đâu đâu: “Ngã bệnh phát sốt phải bổ sung Vitamin.”
Dã Nhân huynh chỉ ăn một trái, chân mày liền nhíu lại. Khi Lỗ Đạt Mã để trái thứ hai vào trong miệng hắn thì hắn lại nhăn mũi, dùng đầu lưỡi đẩy ra ngoài.
Ách...... kén chọn? Người nguyên thủy Man Hoang vậy mà cũng kén ăn?
Lập tức đầu Lỗ Đạt Mã đầy hắc tuyến.
Lại cứng rắn nhét một trái khác vào trong miệng hắn, sau đó nắm lấy đôi môi có chút khô nứt, giọng điệu cực kỳ nghiêm túc nói: “Kén ăn không phải là đứa bé ngoan, phải ăn hết.”
Dã Nhân huynh qua lại lắc đầu, sau khi giãy giụa không có kết quả, cuối cùng cũng nuốt xuống, chân mày lại càng nhíu chặt hơn một chút, đầu cũng xoay về phía khác, giống như đứa bé nổi giận.
Lỗ Đạt Mã có tư tưởng xấu lại nhét thêm hai trái vào trong miệng của hắn, ép buộc hắn ăn.
Kết quả Dã Nhân huynh đột nhiên nghiêng đầu, tránh tay của nàng ra, cũng nhanh chóng phóng người lên, phản công đặt Lỗ Đạt Mã ở dưới thân, cặp mắt có chút hỗn độn, lại trợn tròn khóa chặt ở trên mặt của nàng.
Tiếng “Ha ha” phát ra từ chỗ sâu trong cổ họng của hắn, giống như dáng vẻ mãnh thú họ mèo nổi giận. Bởi vì thời gian dài phát sốt mà đôi môi hơi khô rách theo âm thanh phát ra mà lật lên, lộ ra hàm răng trắng như tuyết. Hàm răng này có chút bén nhọn, không giống như của loài người mà càng giống như dã thú ăn thịt.
Lúc này dáng vẻ của Dã Nhân huynh giống như một con thú bị vây khốn bị chọc giận, có vẻ như bất cứ lúc nào cũng có thể cắn đứt cổ họng của nàng.
Thình lình xảy ra biến hóa làm Lỗ Đạt Mã sợ.
Đợi ánh mắt của Dã Nhân huynh chuyển thành trấn tĩnh, khi thấy kẻ mang tới phiền não cho hắn là Lỗ Đạt Mã thì dùng đầu cọ xát ở cổ của nàng, phát ra hai tiếng “Ô ô” thì lại nhắm mắt nằm trở về chỗ cũ.
Trong một nháy mắt Lỗ Đạt Mã có ảo giác, nàng giống như thấy được bóng dáng con báo đen tối hôm qua ở trên người Dã Nhân huynh ngay trước mắt này. Đặc biệt là động tác kia, còn có hai tiếng “Ô ô” này thật không giống âm thanh nhân loại có thể phát ra.
Bị hù dọa kinh động như vậy, Lỗ Đạt Mã đàng hoàng lại, nàng quan sát Dã Nhân huynh, bĩu môi, không ngờ con ma bệnh này còn là một tên tính khí dữ dội.
Ăn chút nho dại, Lỗ Đạt Mã tính toán, làm thế nào để chuyển dời “nơi đóng quân” đi đến bên cạnh rừng cây. Nếu như chỉ có một mình nàng mà nói thì hai chân một bước đã chạy lấy người rồi, ngay cả hành lý cũng không cần dọn dẹp, bởi vì căn bản là không có chứ sao. Nhưng mà, có bệnh nhân Dã Nhân huynh, sẽ không dễ dàng như vậy rồi.
Ném hắn mặc kệ không quản?
Có thể bị dã thú ăn luôn hay không?
Không cần suy nghĩ, rất có thể, cho dù là không bị ăn luôn cũng có khả năng phát sốt mà chết.
Lẽ ra dã thú cũng sẽ tìm kiếm một chút thảo dược gì đó chữa bệnh cho mình, Dã Nhân huynh sẽ không sao? Sẩm tối ngày hôm qua biến mất lâu như vậy, đã làm gì vậy?
Khó hiểu.
Lỗ Đạt Mã không suy nghĩ thêm nữa.
Lấy chút rễ cỏ giã nát thành chất nhờn giảm nhiệt cho Dã Nhân huynh.
Lỗ Đạt Mã phát hiện, bản thân mình thật không xứng với cái danh sinh viên đại học y, làm sao lại nàng chỉ quan tâm chú ý nhiệt độ của Dã Nhân huynh, mà bỏ quên hai miệng vết thương đã bị rắn cắn qua đây.
Nơi bả vai Dã Nhân huynh có hai cái lỗ do bị răng rắn cắn, một cái đã khép miệng, mà một cái khác bắt đầu mưng mủ, dùng ngón tay nhẹ nhàng đè ép, thì có chất lỏng màu vàng nhạt nồng đặc chảy ra.
Thời điểm Lỗ Đạt Mã lấy tay ấn xuống, cảm thấy trong vết thương hình như có vật cứng. Xem ra bên trong có vật khác thường, cho nên mới tạo thành vết thương không cách nào khép miệng được, từ đó mà mưng mủ.
Biết nguyên nhân, Lỗ Đạt Mã bắt đầu suy nghĩ làm thế nào lấy dị vật ra.
Ánh mắt quét qua xương thú đêm qua con hắc báo ăn còn dư lại, ánh mắt Lỗ Đạt Mã sáng lên. Nàng đi tới, chọn một cây xương nhỏ mà có chút bén nhọn, mài ở trên tảng đá một chút, sau đó cắm vào một cành cây nho dại to lớn một chút đặt ở trên đống lửa đốt, có tác dụng khử độc.
Cầm “đao giải phẩu xương thú” có chút khó khăn, Lỗ Đạt Mã đi tới bên cạnh Dã Nhân huynh. Mới vừa rồi đã kiến thức qua tư thái cuồng bạo của hắn, lần này nàng quyết định thương lượng trước với hắn rồi mới xuống tay mới tốt. Nếu như không nói tiếng nào làm hắn tức giậm, nói không chừng hắn thật sự cắn mình một cái, có thể bị bệnh chó điên hay không há.
Lỗ Đạt Mã lại muốn đánh mình rồi, đây là cái thời điểm nào chứ, còn nghĩ lung tung.
“Này, Dã Nhân huynh! Tỉnh dậy chút đi, chúng ta thương lượng một chút.” Lỗ Đạt Mã vừa đẩy vừa vỗ, kêu Dã Nhân huynh tỉnh.
Sau đó, liên tục khoa tay múa chân giải thích rõ cho hắn: “Vết thương của ngươi sinh mủ rồi, bên trong có vật bẩn, ta muốn lấy nó ra.” Phất phất “đao giải phẩu xương thú” trong tay: “Dùng cái thứ này, sẽ rất đau, chỉ là lấy ra rồi là có thể khỏe, ngươi cũng sẽ không còn sốt nữa, nếu không nơi đó từ từ thối rữa, ngươi sẽ chết đó.”
Nói đến chết, Lỗ Đạt Mã nằm xuống đất, làm một kiểu dáng le lưỡi mắt trợn trắng. Đợi sau khi nàng biểu diễn truyền đạt xong, Dã Nhân huynh lại là vẻ mặt mờ mịt nhìn nàng.
Lỗ Đạt Mã biết mới vừa rồi nàng biểu diễn lại giải thích, đã toi công, người ta không hiểu là ý gì. Nàng thử vận may, nắm ngón trỏ tay trái của Dã Nhân huynh lên, lấy can đảm nhẹ nhàng đâm về vết thương nơi bả vai phải sinh mủ của hắn. Nàng phải để cho Dã Nhân huynh tự mình biết ở trong đó có cái gì đó.
Dã Nhân huynh bởi vì đau đớn mà cắn răng, cũng phát ra một tiếng “Ô ô”, liền ngẩng đầu nhìn về phía Lỗ Đạt Mã.
Lỗ Đạt Mã vội vàng chỉ chỉ vết thương của hắn, sau đó lấy một cọng cỏ vùi sâu vào trong đất, sau đó lại đào ra, nháy mắt nhìn Dã Nhân huynh, hi vọng động tác này hắn có thể hiểu được.
Hình như Dã Nhân huynh thật sự hiểu ý của nàng, nắm lấy tay Lỗ Đạt Mã đặt tới vai phải của mình, một đôi mắt hình như lóe lên ánh sáng tin tưởng.
Lỗ Đạt Mã cầm “đao giải phẩu xương thú” lại làm động tác khoét thịt lấy vật: “Sẽ đau đó!” Và Dã Nhân huynh xác nhận.
Bàn tay thô dày của Dã Nhân huynh lại nắm bàn tay nhỏ bé của Lỗ Đạt Mã đặt lên vết thương của mình. Ánh mắt kiên định không hề chớp nhìn nàng.
Lỗ Đạt Mã nhận được câu trả lời của hắn, chuẩn bị động thủ.
“Phải chịu đựng nha, sẽ đau, nhưng mà ngươi không được cắn ta.”
Cầm “đao giải phẩu xương thú” lại hơ trên đống lửa một chút, rồi nói vậy.
Hết chương 9.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.