Kiếm Sống Nơi Hoang Dã

Chương 4: Một con báo đen




Editor: ChieuNinh
Lỗ Đạt Mã tỉnh lại lần nữa, trời đã gần chạng vạng, nàng ngủ gần cả một ngày.
Đứng dậy uống chút nước, đột nhiên nhớ đến, lúc vừa mới tỉnh lại nàng không thấy Dã Nhân huynh bên cạnh đâu.
Vậy mà không thấy nữa.
Bị dã thú ngậm đi rồi hả? Không giống, không có vết máu, cũng không có dấu vết giãy giụa vật lộn, hơn nữa, nếu như có dã thú từ nơi này ngậm một người lớn sống sờ sờ đi, nàng không thể nào một chút cũng không phát hiện được.
Đó chính là hắn khôi phục thể lực rồi đi trở về bộ lạc của mình.
Lỗ Đạt Mã co rúc cuộn mình lại lần nữa, nàng bị vứt bỏ rồi, nàng bị sự ỷ lại tinh thần duy nhất ở cái thế giới này từ bỏ. Thật ra thì trong hai ngày này, nàng và Dã Nhân huynh cũng không có trao đổi gì với nhau, nhưng mà, mặc dù hắn vẫn luôn phát sốt hôn mê, nhưng, đó cũng là “đồng bạn “ của nàng, để cho nàng ở trong thế giới xa lạ này sẽ không cảm thấy quá cô tịch. Hôm nay, hắn rời đi, lặng lẽ không một tiếng động rời đi......
Hiện tại nàng nên làm cái gì? Chờ chết sao?
Nàng không có bất kỳ bản lĩnh nào có thể sinh hoạt ở cái thế giới này, không có công cụ, ngay cả đào một cạm bẫy cũng làm không được. Nhưng mà, nàng không muốn chết, thật sự không muốn chết, nàng phải sống sót, ở một thế giới khác cha mẹ của nàng cũng nhất định hi vọng nàng sống sót.
Cha mẹ đã từng lạc đường một tháng trong hoang mạc ở Ai Cập, lại vẫn kiên cường còn sống đi ra, là con gái của bọn bọ, nàng cũng có thể. Sở dĩ con người trở thành người thống trị địa cầu, không chỉ dựa vào công cụ, còn có đầu óc, nàng nhất định có thể nghĩ ra được biện pháp để cho mình sống sót.
Lỗ Đạt Mã lau nước mắt một cái, hôm nay vật này là không đáng giá tiền nhất. Sau đó an ủi mình, có lẽ Dã Nhân huynh là bộ tộc ăn thịt người, sở dĩ hắn tự mình rời đi mà không mang theo nàng, là không muốn nàng bị ăn tươi nốt sống, vậy cũng không uổng nàng tốt bụng cứu hắn từ trong cơn sốt. Ừ, vậy cũng là một loại phương thức báo ân......
Tâm tình Lỗ Đạt Mã bắt đầu cởi mở, nàng cố gắng cho mình hi vọng, không thèm nghĩ tới những chuyện không tốt kia nữa. Sắp đến chạng vạng tối, côn trùng sẽ đi ra hoạt động, có thể nàng sẽ bắt được một con gì đó, như vậy, bây giờ nàng cần có lửa để tận lực tránh cho dã thú ăn thịt nhích lại gần mình.
Buổi sáng đốt lên đống lửa ở dưới tình huống cả một ngày không ai trông coi, đã sớm dập tắt, bây giờ nàng cần phải đốt lại đống lửa.
Nhóm đống lửa lên, Lỗ Đạt Mã lại lần nữa chỉnh sửa đống cỏ lại một chút, cột lại một đầu rối bời tới eo ra sau đầu. Vốn là tóc dài đen nhánh bóng loáng nàng yêu quý nhất, vẫn lấy làm kiêu ngạo, ở dưới tình huống trong hai ngày không có để ý tới đã rối như một ổ rơm, nghĩ đến cũng chẳng khác gì Dã Nhân huynh đâu.
Lại thu thập không ít “Bó củi”, thì mặt trời hạ xuống, côn trùng bắt đầu “chiêm chiếp” kêu to. Lỗ Đạt Mã đứng dậy, nàng muốn đi “vồ mồi” rồi.
Có công mài sắt, có ngày nên kim, khi toàn thân trên dưới Lỗ Đạt Mã bị cây cỏ y hệt như răng cưa cắt ra vô số vết thương, nàng tìm được hai cái giống như kén tằm gì đó, mỗi cái có kích cỡ bằng nắm tay. Lỗ Đạt Mã hái chúng nó xuống từ trên cây cỏ, nàng xách ở trong tay đi trở về.
Không phải nàng không muốn tiếp tục tìm kiếm thức ăn, mà là nàng quá đói, nàng muốn trước tiên lấy con nhộng từ trong kén ra ngoài nấu chín, sau đó ăn hết. Tuy nói có chút ghê tởm, thế nhưng hiện tại nàng rất cần đồ có hàm lượng protein cao, thật ra thì nàng bị vây trong trạng thái cực độ đói bụng rồi, chỉ cần là thứ có thể ăn là được.
Lỗ Đạt Mã ngồi bên cạnh đống lửa, chuẩn bị bắt tay xé cái kén ra.
Sợi tơ nhỏ tạo thành cái kén hết sức dẻo dai, ngay cả hàm răng của mình Lỗ Đạt Mã cũng đã dùng tới, cũng không thể kéo ra một cái lỗ hỏng nho nhỏ nào.
Lỗ Đạt Mã cũng không phí sức lực nữa, dứt khoát ném vào trong đống lửa trực tiếp nướng chín.
Nàng co chân, chống cằm ở trên đầu gối, mắt không hề chớp nhìn chằm chằm cái kén, trong lòng tính toán lúc nào thì có thể nướng chín thứ bên trong kén.
Bỗng nhiên, côn trùng chung quanh im bặt, có tiếng động “Rắc rắc” trong bụi cỏ truyền đến. Dựa vào âm thanh Lỗ Đạt Mã suy đoán, nếu như đây là một động vật lớn mà nói, phải là có chút đồ sộ, nếu không sẽ không phát ra động tĩnh lớn như vậy.
Động vật lớn, sẽ là con gì?
Con voi?
Tê giác?
Lẽ ra động vật cũng sẽ không đến gần đống lửa, bọn nó e ngại đối với lửa là theo bản năng. Nhưng mà, nàng không dám đảm bảo, sau khi động vật thấy lửa có thể bởi vì sợ hãi mà trở nên luống cuống hay không. Dù sao mặc kệ như thế nào, Lỗ Đạt Mã theo bản năng bắt đầu tìm chỗ ẩn núp.
Nàng núp mình ở một lùm lá cỏ rậm rạp, nhìn chăm chú ở phía trước, lỗ tai gần như dựng đứng nghe động tĩnh.
“Rắc rắc......” Âm thanh càng ngày càng gần.
Từ xa Lỗ Đạt Mã đã có thể nhìn thấy từng mảnh từng mảnh cây cỏ bị đè rạp xuống, sau đó, một Đại Gia Hỏa đen thùi lùi hiển lộ ra từ trong bụi cỏ.
Đây...... Đó là một con Hắc Báo đang kéo con mồi. (Hắc Báo: báo đen)
Lỗ Đạt Mã trố mắt.
Không phải động vật hoang dã đều sợ lửa sao? Nhưng làm sao con báo đen này lại, làm sao có thể, cái này không khoa học.
Đúng vậy, con báo màu đen rất không phù hợp với lý luận khoa học là kéo con mồi đi tới cách đống lửa chừng một thước thì ngừng lại. Nó để con mồi xuống, sau đó tìm kiếm khắp mọi nơi, cũng dùng chóp mũi màu đen ngửi ngửi bên phải ngửi ngửi bên trái một chút, giống như là đang tìm cái gì.
Một ý niệm không tốt dâng lên ở trong đầu Lỗ Đạt Mã, nó, nó, nó, không phải nó đánh hơi được mùi của mình, muốn......
Lỗ Đạt Mã không dám nghĩ tiếp.
Tình huống cũng không cho phép nàng nghĩ thêm nữa rồi, con báo màu đen kia đang từng bước từng bước đi tới chỗ nàng ẩn thân.
Giả chết?
Chưa nghe nói qua con báo không ăn vật chết, hình như là gấu mới không ăn vật chết.
Chạy?
Theo nàng biết, tốc độ chạy trốn cao nhất của con báo có thể đạt tới một trăm mười km mỗi một giờ (110km/giờ), dù là tốc độ như vậy chỉ có thể giữ vững trong ba phút, thì nàng cũng không thể nào có cơ hội chạy trốn.
Lúc này Lỗ Đạt Mã thật tuyệt vọng, nàng nhắm chặt mắt lại, chờ chết!
Trong nội tâm cũng cầu nguyện, ở thời điểm con báo đen này ăn mình có thể cắn một cái đứt cổ họng của nàng, như vậy, nàng không bị chết quá mức khổ sở.
Lỗ Đạt Mã an ủi mình, nàng nên thấy may mắn mình gặp phải là con báo mà không phải là linh cẩu ngược động vật con mồi như vậy, nàng có thể không cần nhìn cái mông mình bị cắn, hơn nữa có thể chết rất sảng khoái......
(P/s: Theo thói quen săn mồi của linh cẩu là nó cắn cái đuôi của con mồi trước cho đến chết rồi mới ăn thịt. Nó cũng thích cướp con mồi với động vật khác. Một nhóm chừng vài con linh cẩu có thể ngang sức với một con sư tử.)
Hết chương 4.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.