Kiếm Phá Thương Khung

Chương 5: Kiếm gỗ thanh phong




Vừa tới hoa phủ Hoa Phong đi thẳng về phòng mình, mang theo vẻ mặt đắng chát vô vọng.
-Thật sự không được sao
Hắn lẩm bẩm. Nguyên lai là hắn muốn luyện kiếm bởi vì hắn thích kiếm, cho nên hôm nay hắn mới kêu Hoa Thanh dẫn tới binh khí phường để chọn một thanh kiếm. Nhưng sự thật làm hắn không thể chấp nhận được, kiếm nặng hơn hắn, điều đó có nghĩa hắn còn không bằng một người bình thường, không thể trở thành võ giả nhưng họ có thể luyện võ thuật vì có linh căn dẫu là tạp toái. Nhưng hắn đến linh căn còn không có thì làm sao chứ.
Chắc ông trời đang trêu hắn nên đưa hắn trọng sinh vào khối thân thể phế vật này.
-Phong nhi! con không đi học sao.
Đang thẫn thờ thì Hoa Phong giật thót người khi nghe có tiếng ai đang gọi hắn, hắn ngước nhìn thì thấy mẫu thân đứng cách mình không xa, đang dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hắn.
-Mẫu thân! hài nhi không muốn đi học, con...con muốn trở thành võ giả chứ không phải thương nhân.
Dương Tuệ Lan vẻ mặt có chút đau lòng nhìn nhi tử, nàng tiến lại gần ôm Hoa Phong vào lòng, không nói gì cũng không ai biết nàng đang nghĩ gì.
-Hài tử ngoan, con phải đi học để sau này còn giúp phụ thân con quản lý việc kinh doanh trong gia tộc nữa chứ.
-Còn về phần con muốn tập võ, mẫu thân sẽ cố gắng giúp con đạt được ý nguyện
Dương Tuệ Lan an ủi nhi tử, nhưng trong lời nói có vài phần ngẹn khuất.
-Vâng mẫu thân, mai con sẽ đi học.
Hoa phong lí nhí trả lời, dẫu đang vô vọng, nhưng hắn không muốn mẫu thân lo lắng.
-Ừm. Con về phòng nghỉ ngơi đi.
Nói xong nàng buông Hoa Phong ra rồi nhìn hắn đầy âu yếm.Hoa Phong về phòng mình nằm lên giường, hai mắt vô thần nhìn lên trần nhà, không biết hắn đang nghĩ gì. Đột nhiên hắn bật dậy khuôn mặt đầy rạng rỡ, như được cô gái nhà bên đồng ý lời yêu vậy.
-Kiếm gỗ! hắn hét to
-Kiếm sắt nặng hơn ta, cầm không được nhưng không có nghĩa là kiếm gỗ cũng nặng hơn ta.
Hoa Phong hớn hở lao nhanh ra cửa phòng.
Hoa Thanh đang luyện võ, hắn liên tục tung cước, tung quyền lên hình nhân bằng sắt. mỗi quyền phát ra, kình phong rít gào, giáng lên hình nhân
Ầm! âm thanh trầm đục như dùng búa tạ ngàn cân, mà nện vào vậy.
Mỗi cước tung ra bài như sơn đảo hải, có cảm giác như sút bay một ngọn núi. Kế bên hắn cắm cây đại đao thô to,thân đao rộng chừngbàn tay dài khoảng thước hai, trên thân đao cóa khắc hai chữ “ Trảm Mã“. Đang vung quyền tảo cước bất chợt Hoa Thanh nắm lấy Trảm Mã đao vung lên xoay một vòng ba trăm sáu mươi độ, rồi chém mạnh vào hình nhân, hình nhân đứt làm hai khúc, mặt cắt bóng như gương.
Đang vội vã tìm Hoa Thanh vừa hay tới đúng lúc, nhìn thấy một màn này Hoa Phong há hốc mồm, kinh hãi không thôi.
-Thật trâu bò a!
Hắn nghĩ thầm
-Thanh ca!
Hoa Phong gọi. Nghe tiếng gọi Hoa Thanh nhìn sang thì giật mình,vẻ mặt hắn đầy cổ quái
-Tiểu gia hỏa lại muốn gây thêm chuyện đây mà
Hắn lẩm bẩm
- Thanh ca! Huynh giúp đệ làm một thanh kiếm gỗ được không?
Hoa Phong làm ra vẻ mặt cầu khẩn.
-Thiếu gia, cần kiếm gỗ làm gì?
-Không phải ngài định luyện kiếm đó chứ.
Hoa Thanh càng thấy khó hiểu.
-Đúng là tiểu tử đầu hỏng rồi, phải báo phu nhân mới được.
Hắn thầm suy tính.
-Huynh cứ làm giúp ta là được.
-Về phần làm gì ta tự có chủ ý.
Hoa Thanh khóe miệng giật giật nhưng cũng không hỏi gì thêm.
-Thiếu gia về phòng đi, chút nữa ta cho nha hoàn mang tới.
-Cám ơn Thanh ca, huynh là tốt nhất!
Hoa Phong nói lời cảm tạ đầy nịnh nọt
-Bệnh rồi haiz...
Hoa Thanh thở dài, ngày xưa Hoa Phong làm gì biết nịnh nọt và gian xảo như bây giờ.
Trên đường về phòng đang cảm thấy vui vẻ vì sắp có kiếm để múa.
-Ai da! phế vật, ngươi còn đi lại được sao?
Nghe thấy giọng nói đầy khinh thường và mỉa mai, Hoa Phong quay lại nhìn thì thấy Hoa Hùng và đám con cháu Hoa gia đang nhìn hắn như nhìn súc vật.
Hô! một cỗ lửa giận không hiểu từ trong lòng Hoa Phong bộc phát ra mang theo mười thành sát khí, có lẽ là do mối thù đoạt mạng khắc cốt minh tâm của khối thân thể còn xót lại.
Cố gắp áp chế tức giận, Hoa Phong nói.
-Các ngươi không được làm phế vật nên ghen tị sao?
Hoa Hùng và đám con cháu có chút không tin mình nghe nhầm, sau đó là một trận cười nghiêng ngả, có tên còn bò lăn ra đất mà cười.
-Haha! phế vật không phải ngươi bị đánh đến bệnh rồi chứ?
Hoa Hùng thần sắc khinh thường nói.
-Chắc là hắn bị đánh đến hỏng đầu rồi.
Hoa Thiên vừa cười vừa phụ họa.
-Hùng ca có nên đánh cho hắn bệnh thêm không?
Người vừa lên tiếng không kiêng nể là Hoa Dương. Hóa ra lần trước không bị xử phạt nên giờ chúng càng hung hăng càn quấy, không xem ai ra gì.
-Thôi bỏ đi, hắn bệnh rồi, loại phế vật này đánh chỉ bẩn tay.
Hoa Hùng cao ngạo nói, ra vẻ ta đây thiên tài khinh thường ra tay với phế vật, nói ròi cả đám bỏ đi, mang theo âm thanh cười ha hả.
Hoa Phong mặt tái mét tay run run nắm chặt, hắn cũng không phản bác vì sự thật dù có khó chấp nhận cách mấy cũng là sự thật, hắn chỉ có thể ám thầm hạ quyết tám, mối thù này hắn sẽ trả lại gấp bội.
Cốc! cốc.
-Thiếu gia! ngài có trong phòng không?
Đang tức giận chuyện vừa nãy thì có tiếng gõ cửa và tiếng nha hoàn gọi.
-Có chuyện gì? nói!
Thanh âm lạnh lùng cách người ngàn dặm của Hoa Phong phát ra, làm nha hoàn hơi run.
-Có người nhờ tiểu nữ mang cái này cho thiếu gia.
-Ngài mở cửa đi ạ
Nha hoàn vừa sợ vừa nói, nàng có tu vi luyện khí tầng hai, nhưng chung quy là người hầu nơi có hơi sợ.
Hoa Phong cửa đối diện hắn là mộy thiếu nữ chừng mười lăm mười sáu, mi thanh mục tú, khá là xinh đẹp. Trên tay nàng là thanh kiếm gỗ, làm bằng chất liệu gì thì không biết nhưng rất đẹp, sắc mặt Hoa Phong hiện lên nét vui mừng quên hết tức giận, hắn cầm thanh kiếm lên ngắm nghía nó rất nhẹ, thân kiếm bóng loáng có thể soi thấy mặt của hắn.
-Được rồi! ngươi lui đi
-À mà ngươi tên là gì?
Tính cho nha hoàn lui ra, nhưng mắt Hoa Phong sáng lên “gái đẹp” cho nên thuận tiện hỏi một chút.
-Dạ! tiểu nử là Hà Mộ Tuyết.
Nha hoàn lí nhí đáp.
-Mộ Tuyết, tên đẹp, tên đẹp.
-Lui đi sau này nàng là người của bổn thiếu gia.
Hoa Phong tấm tắc khen và không quên giành lấy “gái đẹp”
-Dạ! Thiếu gia.
Hà Mộ Tuyết thở phào rời đi nhưng trong lòng lo lắng vạm phần, nghỉ lại thái độ thiếu gia lúc nãy nhìn mình, nàng đưa ra một kết luận kinh người” biến thái“.
Hoa Phong thạp phần vui sướng múa máy kiếm mới, mà không hề hay biết tiểu nha hoàn đã phong cho hắn danh hiệu mới. Múa kiếm mộy lúc thở không ra hơi Hoa Phong rốt cuộc dừng lại.
Hắn ngắm thanh kiếm trên tay ra vẻ bình phẩm.
-Kiếm tốt! nhẹ nhàng,vừa tay, nhưng không bén.
-Kiếm không có tên, đặt là Thanh Phong kiếm đi, tên mình kiếp trước.
-Hay! hắn tự khen lấy mình.
-Mộ Tuyết!
Vừa đi được một đoạn không xa lắm, thì nghe Hoa Phong gọi Hà Mộ Tuyết giật mình
-Thôi xong! một ý nghĩ mờ ám lóe lên làm nàng run run.
-Dạ thiếu gia cho gọi
Hà Mộ Tuyết cúi gắm mặt xuống tay miết góc áo run run. Nội tâm thiếu nữ quả thật đơn thuần đến cực điểm.
Hoa Phong vẻ mặt kỳ quái nhìn nàng.
-Cổ quái! cổ quái. hắn lẩm bẩm
-Nàng đi lấy giúp ta thanh đoản đao mang lại đây.
Hà Mộ Tuyết thở phào chạy như bay quên luôn trả lời.
-Kỳ lạ, chắc nàng bị bệnh.
Hoa Phong lại lẩm bẩm đầy nghi hoặc.
-Thiếu gia! đao của ngài.
Đợi một lát Hà Mộ Tuyết đã mang đao lại cho Hoa Phong.
-Nàng lui đi. lát ta sẽ gọi, nhớ đừng đi xa.
Đuổi nàng đi Hoa Phong vội vàng đóng cửa, hắn nhìn chăm chú vào thanh kiếm trên tay, lấy đoản đao tỉ mỉ khắc chữ Thanh Phong lên thân kiếm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.