Kiếm Phá Thương Khung

Chương 36: Trận chiến đầu tiên




- Phong quyển tàn vân.
Thanh niên dồn chân khí vào hai cánh tay, chân khí tầng bảy vô cùng hùng hồn. Thân hình hắn lao nhanh như tên bắn khi khoảng cách hai người còn khoảng năm thước, đột nhiên hắn dặm chân nhảy lên không trung hơn hai thước, nắm đấm mang theo kình phong vô cùng mạnh mẽ nhắm thẳng mặt Hoa Phong mà công kích. Đây là một chiêu quyền pháp vô cùng lợi hại mà chỉ có đệ tử ngoại môn mới có thể học, Song long thất sát.
Ý nghĩa của môn võ kỹ này là một khi vận khí thì hai cánh tay như hai con rồng, theo như trong võ kỹ ghi chép, mỗi một quyền xuất xuất ra như thần long gầm thét, như ma long chấn hải, rất lợi hại.
Trong suy nghĩ của thanh niên chỉ cần trúng quyền, tiểu tử ngông cuồng không chết cũng tàn phế.
Nhìn khí thế hùng hồn của thanh niên Hoa Phong hơi chút kinh ngạc, thất tầng luyện khí đã lợi hại như vậy, mười hai tầng luyện khí sẽ như nào.
Không có thời gian cho hắn suy nghĩ quá nhiều, tốc độ của đối phương rất nhanh, quyền kình chớp mắt đã từ trên cao giáng xuống.
-Ầm!
-Làm sao có thể?
Tiếng chấn động của mặt đất một quyền kinh khủng vừa rồi của thanh niên đã bị Hoa Phong lui nhanh về sau tránh thoát. Hắn trợn mắt không thể tin một chiêu tám phần chân khí của hắn lại đánh vào mặt đất.
- Bốp! bịch...bịch
Trong lúc hắn thất thần thì đã không còn cơ hội xuất ra quyền kế tiếp. Ngay khi tránh thoát được đòn sát thủ của thanh niên, nhân cơ hội đối phương vẫn đang mặt cắm xuống khi quyền kình va chạm cùng mặt đất, Hoa Phong áp sát cực nhanh, tung luôn một cước vào mặt, khiến thanh niên lộn vòng trên không trung, chưa dừng lại hắn lấy tốc độ nhanh nhất tung người bồi thêm một cước nữa.
- Ngươi! ngươi!
Thanh niên rơi thẳng xuống đất miệng thổ huyết, hắn cực độ không cam lòng, hắn thật khó có thể chấp nhận mình lại bại dưới tay một tên tiểu tử luyện khí tầng bốn. Thốt lên được hai câu liền gục xuống bất tỉnh.
- Ta đã nói rồi, rắm chó mà nghĩ là trầm hương.
Sau khi đánh thanh niên bất tĩnh, Hoa Phong đưa mắt về phía đám người kia khinh thường nói.
Đám người Vương Lạch đang trợn mắt há mồm, chuyệm vừa rồi xảy ra quá nhanh, vượt ra ngoài trí tưởng tượng của chúng, vốn bọn chúng nghĩ sau một quyền của tên đồng bạn sẽ là bộ dạng thê thảm của tiểu tử kia, nhưng không ngờ tình cảnh lại hoàn toàn đi trái với lẽ thường, kẻ bị thê thảm là đồng bạn của chúng, còn tên tiểu tử chết tiệt lại đưa ánh mắt khiêu khích cùng khinh thường nhìn về bên này.
- Là chúng quá ta xem thường ngươi.
- Không ngờ ngươi có thể vượt cấp chiến đấu như trong truyền thuyết.
Vương Lạch sau một hồi kinh ngạc, thu lại hoàn toàn khinh thường vừa nãy âm trầm nói.
- Nhưng như vậy chỉ càng khiến ngươi chết nhanh hơn một chút.
Thanh niên có tu vi luyện khí tầng mười hai ánh mắt lóe sát khí cắt lời Vương Lạch.
- Bằng vào mấy con chó dại các ngươi?
Hoa Phong cười châm chọc.
- Muốn chết?
-Trịnh Vân, Lưu Hành Đức, Lý Thiện. Ba người các ngươi bắt hắn về đây cho ta.
Bị Hoa Phong phỉ báng như vậy, thanh niên tầng mười hai sát khí xông lên tận đầu, sắc mặt vô cùng khó coi, nhưng hắn không ra tay mà ra lệnh cho ba người có tu vi bát trọng, đối phó Hoa Phong, theo hắn nghĩ ba người là quá đủ để tóm gọn tên này.
- Tiểu tử chỉ trách ngươi quá ngông cuồng.
Lưu Hành Đức nham hiểm nói vỡi Hoa Phong.
- Kẻ vượt cấp chiến đấu ai ai không phải thiên tài, mà thiên tài chắc chắn có bí mật.
Lý thiện ánh mắt tham lam nói.
- Tốt nhất đừng phản kháng, nếu không..hừ!
Trịnh Vân đe dọa.
- Sủa nhiều quá, có cắn thì cắn đi.
Hoa Phong nhìn thẳng ba người nhếch miệng, đây là thứ ngôn ngữ chửi người độc nhất vô nhị, mà chỉ mình hắn có thể nắm giữ ở thế giới này.
Dù khinh thường nhưng nội tâm Hoa Phong lại cực kỳ nghiêm túc, đối phó với ba cao thủ tầng tám luyện khí thật quá ư không dễ dàng, hắn có quá ít kinh nghiệm chiến đấu.
- Đành tùy cơ ứng biến thôi.
Hoa Phong nghĩ thầm.
- Thật sự muốn chết? Để ta xem miệng lưỡi ngươi chút nữa sẽ méo đến cỡ nào?
Lý Thiện tức giận gằn giọng.
- Thiên mã hành không.
- Thông thiên thất cước.
- Nhất kiếm động giang sơn.
Ba tiếng hét lớn bọn họ điều thi triển tuyệt kỹ.
Thiên mã hành không là của Lý Thiện, hai chiêu còn lại lần lượt là của Lưu Hành Đức và Trịnh vân.
Cả ba tu luyện điều là danh kỹ uy lực vô cùng lợi hại, một người dùng đao, một dùng kiếm người còn lại không sử dụng binh khí nhưng đôi chân như hai thanh sắt.
Hoa Phong sắc mặt ngưng trọng, hắn không có võ kỹ chỉ có thể vận dụng triệt quyền đạo để đối phó bọn họ, quả thật thiệt thòi không nhỏ, nếu như một người còn thôi, đây lại là ba người tổ hợp cực khó đối phó.
Đại đao thiên mã hành không của Lý Thiện khí thế sắc bén rất nhanh to dần trong tầm nhìn của Hoa Phong, tưởng chừng như sắp bị bổ đôi, thì hắn khẽ lách người tránh thoát, chưa kịp thở dốc, thất cước và kiếm pháp của hai người Lưu Hành Đức và Trịnh Vân một trước một sau ập tới, bọn họ phối hợp cực kỳ linh hoạt, chật vật tránh được thất cước của Lưu Hành Đức khó khắn né đi chỗ hiểm trước thanh kiếm của Trịnh Vân, nhưng cuối cùng cũng không thể tránh trọn vẹn, bị lưỡi kiếm xẹt qua vai, máu tươi phun ra ướt cả một góc áo.
- Haha! Tiểu tử bây giờ ngươi biết mình ngu ngốc đến mức nào chưa?
- Nhưng dù có biết cũng không còn đường quay lại, Đi chết đi.
Đứng bên này nhìn sang trông thấy Hoa Phong bị trúng chiêu, đám Vương Lạch khuôn mặt mới giãn ra.
- Chỉ là một tên không biết sống chết.
Thanh niên tu vi tầng mười hai khinh thường nói.
-Nhất kiếm tru hồn.
-Tam cước đoạt mệnh.
-Truy phong thiên địa.
Ba người được thế liền tiếp tục tấn công, lần này tới trước là Trịnh Vân với chiêu danh kỹ nhất kiếm tru hồn.
Đã có chuẩn bị Hoa Phong rút kiếm ra từ sau lưng, Thanh Phong kiếm trên tay làm hắn thêm tự tiên vài phần.
Quan sát thanh kiếm trên tay Hoa Phong đám người đang xem chiến đấu từ xa suýt chút bật ngữa
- Tiểu tử kia không ngờ sử dụng kiếm gỗ, có phải ta hoa mắt không?
-Không sai là kiếm gỗ.
Vương Dụi mắt nghi hoặc, thanh tu vi cao nhất kia đính chính lại giúp hắn.
- Hắn có phải bị điên không? lại dám dùng kiếm gỗ chiến đấu.
- Cái này là ngông cuồng hay kiêu ngạo?
Bọn họ liên tục bàn tán đầu tiên là kinh ngạc, sau đó châm chọc khinh thường, cuối cùng chờ mong bộ dạng thê thảm của Hoa Phong. Thanh niên bị thua đã được cứu tỉnh lại, hắn nghiến rằn nghiến lợi nhìn chằm chằm Hoa Phong hận không thể chém chết hắn ngay lập tức, nếu có ánh mắt có thể giết người, hiện tại Hoa Phong đã chết vô số lần.
Điều động một luồng chân khí bao quanh Thanh Phong kiếm, cảm nhận phương vị hướng gió và quỹ tích chiêu thức của đối phương, rất nhanh Hoa Phong xuất thủ phản kích.
Hắn lao lên đón đỡ đường kiếm của Trịnh Vân, lách người né tránh cước pháp Lưu Hành Đức, cuối cùng lướt ngang thoát hiểm đao pháp của Lý Thiện.
Lúc lướt qua Lý Thiện, Hoa Phong dùng tốc độ vô cùng nhanh, chuyển hướng kiếm vỗ mạnh sóng kiếm vào lưng hắn, bị sóng kiếm mang theo chân khí đập mạnh, trong lúc không đề phòng Lý Thiện văng xa một đoạn, nằm sóng soài trên mặt đất hộc máu trọng thương, hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.
-Cái gì! sao hắn làm được?
Đám người quan sát trong thấy cảnh này kinh sợ không thôi. Đặc biệt là lúc Hoa Phong đổi hướng kiếm làm trọng thương Lý Thiện, bọn chúng không thể nào hiểu nỗi hắn làm như thế nào. Thanh niên kia cũng khó có thể tin, một tiểu tử tu vi chỉ mới tứ trọng, xuất ra một chiêu kiếm mà chính hắn cũng không thể làm được.
Phải biết khi hai người lướt qua nhau, muốn tấn công đối phương ngay lúc đó từ sau lưng, đòi hỏi người xuất thủ phải cần tốc độ, và kỹ xảo phải gọi là khủng bố, nếu như vừa rồi hắn muốn giết Lý Thiện chẳng phải một kiếm xuyên tim sao?
- Trên người tiểu tử này tuyệt đối có bị mật.
Một tia tham lam lóe lên rồi in hằn trong mắt thanh niên này.
- Ba ngươi các ngươi cùng lên đi.
Thanh niên nói với ba người Vương Lạch.
- Vâng sư huynh!
Hai người Trịnh Vân thần sắc kinh ngạc, có chút thoái ý liếc Hoa Phong rồi liếc Lý Thiện đang trọng thương. Bọn hắn không hiểu đã xảy ra chuyện gì, vì lúc đó cả hai đang quay lưng hướng ngược lại. Nhưng nhìn Lý Thiện bị trọng thương họ mới biết tiểu tử này không đơn giản.
-Bọn ta tới đây.
Đang trong lúc do dự thì ba người Vương Lạch đã tham gia chiến đấu.
- Hoa Phong à Hoa Phong, ngươi rất lợi hại, vượt xa sự tưởng tượng của ta.
- Nhưng đến đây thôi.
Vương Lạch lên tiếng tỏ vẻ tiếc hận.
- Cắn đi! sủa nhiều đau tai.
Hoa Phong khiêu khích, nội tâm đã vô cùng ngưng trọng, Vương Lạch này có tu vi luyện khí cửu trọng, cộng thêm hai người Lưu Hành Đức và Trịnh Vân còn có hai người thất trọng, đôi hình tổ hợp này không dễ ăn chút nào.
-Hừ! sắp chết đến nơi còn không biết tốt xấu.
Một tên thất trọng tức giận, hắn chưa từng thấy ai vô sĩ như tên tiểu tử này, miệng lưỡi rất độc ác, thật làm người giận sôi.
- Bắt hắn lại rồi tính.
Vương Lạch gằn giọng nói, hiển nhiên máu hắn cũng lên não rồi.
Ngay lập tức năm người tạo thành hình tròn vây quanh Hoa Phong, ý đồ không cho hắn trốn thoát.
Hoa Phong đang suy tính có nên sử dụng tam biến kiếm pháp hay không, nhưng hắn lại nhanh chóng xua đi ý nghĩ này, bởi vì khi xuất ra tam biến tất cả đám người này phải chết không nghi ngờ. Ở đây lại không phép giết người.
-Chỉ tại mình không có võ kỹ thích hợp.
Hoa Phong âm thầm cười khổ, lại phải tùy cơ ứng biến rồi.
-Kinh vân sát.
- Nhất kiếm động giang sơn.
- Thông thiên thấy cước.
.......
Ngay khi Hoa Phong đang suy tính thì năm người dẫn đầu là Vương Lạch đã hướng về phía hắn phát động công kích.
Vận chuyển hai luồng chân khí, Hoa Phong liền nhắm thẳng tên luyện khí thất trọng xuất thủ, ý muốn đột phá vòng vây chuẩn bị xông ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.