- Ngươi nói xem trận này ai sẽ thắng?- Rất khó nói!Khán đài sục sôi khi ở vòng đấu thứ năm lượt đấu thứ nhất, xuất hiện một cặp đấu rất đáng xem.Hàn Băng Linh đấu Lê Hải Thiên, tuyệt thế thiên kiêu đấu tuyệt thế yêu nghiệt.Lê Hải Thiên ngang trời xuất thế, chỉ bằng tu vi Sơn Hà cảnh nhất trọng thiên, lần lượt đả bại hàng loạt thiên tài.
Đáng nói trong số những người bị hắn đánh bại có cả Tống Thanh Hào, một tuyệt thế thiên kiêu.Hàn Băng Linh cũng là tuyệt thế thiên kiêu, hơn nữa thực lực còn rất mạnh, mạnh hơn cả Tống Thanh Hào.Trong suy nghĩ của khán giả, liệu Lê Hải Thiên có tiếp tục viết nên một cái truyền kỳ.
Hay Hàn Băng Linh sẽ chấm dứt hành trình đầy yêu nghiệt của hắn.Với khán giả mười phần hết chín phần chín ủng hộ Hàn Băng Linh.Không vì gì khác chỉ đơn giản là bọn họ không muốn thấy một yêu nghiệt tác quai tác quái.Sự độ kỵ lẫn ghen ghét khi người khác giỏi hơn mình, tồn tại bất cứ đâu, chưa kể kẻ ngay từ đầu đã bị mặc danh là phế vật, lại lột xác trở thành một yêu nghiệt, đây chẳng khác nào cú tát trời giáng vào mặt của tất cả mọi người.Tát để làm gì, tát cho sáng mắt, nhưng cú tát này quá đau, khiến bọn họ không thể chấp nhận....Khán đài nháo lên chờ đợi màn giao đấu kịch liệt, nhưng ở dưới lôi đài cả hai chưa ai sẵn sàng để động thủ.- Hàn cô nương quả nhiên cầu được ước thấy!- Chúng ta lại gặp mặt!Hoa Phong hướng Hàn Băng Linh lạnh nhạt nói.Hắn tuy bề ngoài lạnh nhạt, nhưng nội tâm đang một trận cười khổ.Đối thủ mà hắn không muốn gặp nhất, không phải mấy tên ứng viên quán quân, mà là nữ nhân trước mặt.Không phải hắn sợ thua bởi nàng, mà hắn không thể ra tay với nàng.Nếu không phải vì Phong Linh Tông, hắn đã lựa chọn bỏ quyền.- Ngươi làm sao biết ta cầu được ước thấy?Hàn Băng Linh thần sắc bình tĩnh, lên tiếng đáp trả.Cũng như Hoa Phong nàng không muốn gặp hắn một chút nào.Nhưng khác với hắn, nàng lên lôi đài không phải vì tông môn, mà vì có vài chuyện muốn xác thực.- Hàn cô nương thật biết nói đùa!- Không phải lúc ở tiểu điếm cô nương rất muốn gặp ta?Hoa Phong thần sắc biểu hiện có chút bất ngờ, kế tiếp khóe miệng treo một nụ cười nhạt.
Thái độ cực kỳ đáng khinh bỉ.- Nếu ai đó nói gặp ta liền bỏ quyền!- Ta rất nhiên rất muốn gặp hắn để dễ dàng thắng cuộc!- Bất quá xem ra...không thể quá tin người!- Cô nương có nghe qua cái gọi là binh bất yếm trá?Hoa Phong cười nham hiểm.- Binh bất yếm trá?Hàn Băng Linh nhìn Hoa Phong đầy nghi hoặc.
Lời nói mang hàm nghĩa sâu xa.Ở cái thế giới này có quốc gia nhưng không hề có quân đội.- Tuyết Linh Phi Hoa!Hàn Băng Linh sau cái nghi hoặc, không ngờ trực tiếp xuất thủ.Nàng xuất kiếm, khắp không gian lôi đài đội nhiên xuất hiện một cơn mưa tuyết.Mỗi một bông tuyết nhìn thì xinh đẹp, nhưng ẩn chứa bên trong là sự sắc bén bá đạo.Mưa tuyết đang phiêu dật huyễn lệ, bất ngờ tăng tốc nhắm thẳng Hoa Phong giết qua.Hàn Băng Linh đi trước phát động công kích, Hoa Phong hơi giật mình, nhưng cũng rất nhanh vung đao phản kích.- Thiên Biến Vạn Hóa!Hoa Phong khẽ hô sau đó chém ra một đao.Đao chiêu vừa ra đao ảnh liền hiện.
Số lượng đao ảnh cũng là vô cùng vô tận, khí thể không hề kém cạnh hoa tuyết của Hàn Băng Linh.Đao ảnh phát sau mà đến trước, nhắm thẳng mưa tuyết lao đi.Hoa Phong xuất thủ đao chiêu không ẩn hàm sát khí, hắn chỉ muốn hóa giải hoa tuyết.Nhưng.Đao ảnh phát ra khí thế sắc bén là thật, còn hoa tuyết lại chỉ là một màn ảo ảnh.Bởi vì ngay khi đao ảnh lao đi, hoa tuyết liền biến mất vô tung.Hoa tuyết biến mất đồng nghĩa mục tiêu mà đao ảnh nhắm tới là Hàn Băng Linh.Tốc độ đao ảnh rất nhanh, cho nên chỉ chớp mắt đã đánh tới nàng.- Khụ khụ!Hoa Phong ôm ngực ho khan, khóe miệng không biết từ khi nào đã tràn tơ máu.Hắn không phải bỗng dưng bị thương, mà đó là hệ quả của việc cưỡng ép thu hồi công kích một cách đột ngột.- Tại sao làm vậy?Hoa Phong áp chế thương thế, hướng Hàn Băng Linh lên tiếng.Hành động của nàng làm hắn thực sự khó hiểu.Nàng làm ra ảo chiêu để lừa hắn xuất thủ, sau khi ảo chiêu biến mất, cũng không thèm phản ứng để mặc đao ảnh muốn làm gì thì làm, nếu không phải hắn kịp thời thu công, hậu quả rất không thể tượng tượng.“Câu này ta hỏi ngươi mới đúng!”Hàn Băng Linh sử dụng truyền âm để nói chuyện.“ Ngươi còn muốn gạt ta đến khi nào?”Hàn Băng Linh tiếp tục chất vấn, nói chuyện như muốn khóc.“ Ta...!!!”Hoa Phong không biết nói gì cho phải, rốt cuộc hắn cũng hiểu tại sao.Hàn Băng Linh đã biết rõ thân phận của hắn từ trước, hành động vừa rồi, có lẽ là một cái xác thực cuối cùng.“ Ngươi nợ ta một lời giải thích”Hàn Băng Linh nói xong liền truyền tống khỏi lôi đài.Chuyện muốn biết nàng cũng đã biết, về phần lý do Hoa Phong che giấu thân phận, hiện tại không phải lúc để hỏi.ÀiHoa Phong thở dài ngán ngẩm.“ ta sẽ biến ngươi thành khô giác” sau đó nội tâm một hồi hung ác....- Hả???Gần một tỷ người không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.Hàn Băng Linh không đánh mà hàng, Lê Hải Thiên đang đánh liền thu, bất chấp thương tổn.Tình huống như này quá y là ngoài dự liệu.- Rốt cuộc chuyện này là sao?Khán giả rất lâu sau vẫn ngây ngốc không hiểu chuyện.Trận chiến vốn được dự đoán sẽ vô cùng kịch liệt, rốt cuộc kết thúc một cách nhạt nhẽo.Khán giả thất vọng thì ít khó hiểu thì nhiều.Nhưng chẳng ai có thể giải thích cho bọn họ....- Hàn sư tỷ, tỷ bị gì a?Hàn Băng Linh khi trở xuống, Hoa Nhi liền hướng nàng nghi hoặc.- Không có gì? Chỉ là hắn mạnh hơn ta!Hàn Băng Linh đáp lại, nàng rất muốn cho Hoa Nhi biết sự thật.
Nhưng Hoa Phong không nói ắt có khổ tâm, nàng muốn giữ bí mật giúp hắn.
Khi nào cần nói, tự hắn sẽ nói.- Nhưng...!!!Hoa Nhi muốn nói lại thôi.Nàng có cảm giác hai người này có mờ ám, nhưng mờ ám ở đâu lại không quá rõ ràng.Mấy đệ tử Kiếm Tông bên cạnh nhìn Hàn Băng Linh bằng ánh mắt khinh thường.Theo bọn họ nữ nhân này đã bị Lê Hải Thiên cho ăn bùa mê thuốc lú, nên mới dễ dàng nhận thua.Còn về Lê Hải Thiên vì sao thu công, bọn họ cho rằng hắn vì muốn lấy lòng.Lý giải của đệ tử Kiếm Tông cũng là suy nghĩ của khán giả.
Nhưng đây chỉ là suy nghĩ mang tính nhất thời, về phần đáp án thật sự, vẫn là một cái ẩn số....- Hồi tông chủ! Lê Hải Thiên đích thực là một tiểu tử ngang trời xuất thế!Vị trưởng lão được phái đi điều tra thân phận Hoa Phong đang hướng tông chủ của mình bẩm báo.- Ngươi nói như vậy là có ý gì?Vị tông chủ nhíu mày hỏi lại.- Lê Hải Thiên chỉ mới xuất hiện trước đại hội mười ngày!- Trước đó không một ai biết về hắn, xuất thân của hắn ta nghi ngờ là từ trong tảng đá chui ra, bởi vì tất cả là một số không tròn trĩnh!- Nghe đồn khi người khác trông thấy hắn, hắn là đang độ kiếp Sơn Hà cảnh!- Độ kiếp của hắn thanh thế rất khủng bố, nhưng lôi kiếp chỉ có một đạo, vừa đủ làm cháy của hắn một góc áo!Vị trưởng lão không nhanh không chậm thuật lại.-Tiếp tục điều tra!Tông chủ càng nghe nói càng ngu người, kế tiếp phất tay.Không chỉ cái tông môn này, mà các thế lực khác cũng nhận được tin tức như thế.Thân phận của Hoa Phong quả thật khiến các thế lực đau đầu.Bí ẩn đến không thể bí ẩn hơn....Hàn Băng Linh tự động rời khỏi lôi đài.
Hiển nhiên người thắng là Hoa Phong.Trận chiến nhạt nhẽo giữa bọn họ là chủ đề bàn tán cho đến tận lượt thi đấu thứ hai.Ở lượt thi đấu thứ hai Hoa Phong tiếp tục là tâm điểm của lời ra tiếng vào.Đối thủ của hắn ở lượt thi đấu thứ nhất, sau khi Hàn Băng Linh nhận thua, thì những vòng còn lại đều bỏ quyền.Duy chỉ có một thí sinh đến từ lực tộc là có gan thượng đài, nhưng như cũ bị hắn tặng cho một cước rớt đài.Lượt thi đấu thứ hai ngay vòng thứ nhất, đối thủ của hắn là một thí sinh đến từ Hoàng Gia, gọi là Hoàng Vũ Phong, tu vi Sơn Hà cảnh đỉnh phong hậu kỳ.Hoàng Vũ Phong tuy không được gọi là tuyệt thế thiên kiêu, nhưng chiến lực rất mạnh, là một cái thiên tài.- Lần này để xem Lê Hải Thiên còn có thể ngông cuồng!- Nhìn bộ dạng tự đắc của hắn là muốn bầm thây vạn mảnh!- Hy vọng Hoàng Vũ Phong đập cho hắn một trận nhớ đời!- Cái gì mà hy vọng, ta thấy hắn thua chắc rồi!Khán đài thêm một lần vì Hoa Phong mà có chung đề tài bàn luận.Và vẫn như cũ chẳng ai đánh giá cao hắn trước những trận chiến gặp phải đối thủ mạnh..