Kiếm Phá Thương Khung

Chương 216: Rốt Cuộc Tin Chưa





Đối diện công kích bá đạo, Hoa Phong thần sắc vẫn như cũ bất biến, tuy nhiên hắn lại không hề cho thấy có dấu hiệu phản kích, bộ dạng lúc này mang dáng vẻ kinh ngạc, cùng chấn động.- Hắn không phải bị hù sợ rồi chứ?- Hừ! Phế vật chỉ tổ mạnh miệng!Khi hai bên có ý đồ giao chiến, đám dong binh không phận sự cùng hai người Quách Giai Kỳ liền lùi lại khá xa.Bọn họ vốn dĩ trông chờ một trận giao phong kịch liệt, thuận thế thăm do thực lực Hoa Phong, có bao nhiêu mạnh, mà lại tỏ thái độ không để ai vào mắt.Nhưng trông bộ dạng hắn thế kia, tất cả bọn đều hết sức khó hiểu, có tên còn hừ lạnh khinh thường.Mới kích đầu tiên đã bị hù cho biến sắc mặt, sợ đến nổi tâm tư phản kích còn không có, đây đúng là rác rưởi.Có tên thậm chí nghi ngờ, hắn có phải Thiên Địa cảnh hay không?“ sư muội hắn cứu chúng ta theo cách này?”Nữ đệ tử lạ mặt truyền âm cho Quách Giai Kỳ cười đắng chát, theo nàng đúng là sư muội tuyệt vọng đến nổi, không phân biệt được đâu là cường giả, đâu là phế vật.“ Diệp sư tỷ, tu vi cùng vẻ bề ngoài của hắn, không thể nói lên bất kỳ điều gì về hắn”Quách Giai Kỳ truyền âm đáp lại.Nàng không biết Hoa Phong vì sao đột nhiên bất động, nhưng nàng vẫn thập phần tin tưởng, hắn tuyệt đối không phải bị tên dong binh kia hù sợ.Nếu như Hoa Phong bị một Thiên Địa cảnh tam trọng thiên hù sợ, thì đây mới chân chính là chuyện không đáng tin nhất trên đời.Nữ nhân kia nghe vậy liền không tiếp tục nói tiếp, theo nàng trước khi chết để sư muội hy vọng, còn hơn tuyệt vọng.Bởi trong mắt nàng, thiếu niên gọi là Hoa Phong rất nhanh bị đao quang chém chết, khi mà hắn vẫn chưa cho thấy dấu hiệu sẽ động thủ....Hoa Phong lúc này đúng là bị hù sợ, nhưng không phải bị tên kia hù sợ, mà vì một vấn đề khác.Khi phóng xuất thức dẫn động tam sinh, hắn phát hiện phạm vi thần thức đạt đến một trăm dặm.Thần thức một trăm dặm là điều khiến hắn cực kỳ bất ngờ, bởi vì trước đó khi tu vi tiến cấp Thiên Địa cảnh nhị trọng thiên, thần thức vốn chỉ có phạm vi sáu mươi dặmTừ sáu mươi dặm tăng lên thành một trăm dặm, là điều gì đó không tưởng.Phải biết từ Thiên Địa cảnh nhất trọng thiên tiến cấp Thiên Địa cảnh nhị trọng thiên, thần thức của hắn cũng chỉ tăng lên mười dặm.Đằng này đương không tăng liền bốn mươi dặm, đây rốt cuộc là chuyện gì?Sự tình hết sức cổ quái, nhưng lúc này không phải thời điểm thích hợp để hắn suy luận, bởi vì đao quang liệt diễm đã đánh tới trước mặt, nếu không kịp làm ra phản kích hắn không chết cũng bị thương.- Tam Sinh Ánh Nhật!Thu hồi chấn động, nội tâm rất nhanh bình tĩnh, Long Uyên kiếm xuất hiện, Hoa Phong nhanh như thiểm điện, một kiếm mạnh mẽ chém ra.Tam sinh đã được dẫn động bao bọc quanh thân.
Thế nhưng kiếm chiêu hắn thi triển, chỉ đơn thuần mang theo bản nguyên chi lực, mà không bổ trợ thêm bất cứ thứ gì.Bản nguyên một trăm dặm, dùng để đối phó Thiên Địa cảnh tam trọng thiên, đã là quá thừa thãi.Tam Sinh Ánh Nhật, một trong bảy mươi hai tuyệt kỹ, lấy lực tam sinh ánh mặt trời, chuyển hóa thành ngoại chân nguyên mà thi triển.Hoa Phong mặc dù chỉ ứng dụng bản nguyên chi lực vào kiếm chiêu, nhưng với bản nguyên một trăm dặm, kiếm chiêu chém ra, liền phát đi ra khí tức kinh thiên động địa.Kiếm chiêu nhanh chóng huyễn hóa thành một đạo kiếm quang màu đỏ, kiếm quang mang theo uy thế thần cản sát thần, phật cản sát phật, hướng đao quang liệt diễm đập qua.- Hắn động thủ rồi!- Kiếm pháp thật đáng sợ!Tưởng chừng Hoa Phong đứng ím chờ chết, nhưng khi hắn ra chiêu phản kích, đám người kia đều há mồm trợn mắt.Bọn họ là trợn mắt vì kiếm pháp hắn thi triển, lại có phần lợi hại hơn đao quang liệt diễm của tên dong binh, Thiên Địa cảnh tam trọng thiên kia.Bất quá do đứng từ xa quan sát, cho nên bọn họ không thể cảm nhận được, sự đáng sợ của bản nguyên chi lực một trăm dặm, có bao nhiêu khủng bố.Sức nóng ẩn chứa trên kiếm quang, còn nóng hơn gấp bội sức nóng do đao quang liệt diễm tạo ra, phải nói là áp đảo hoàn toàn.- Trương Sơn hẳn là rơi xuống hạ phong!Gã trung niên tu vi Thiên Sơn cảnh nhíu mày tự nói.

Câu nói này không sai biệt cũng đồng dạng với mấy chục người còn lại.
Bởi vì chỉ mới tính từ khí thế, liền cho thấy ai mới là kẻ mạnh.Tuy nhiên chỉ khí thế cũng chưa chắc nói lên điều gì, hạ phong hay là chết.OanhCông kích nhanh chóng một chỗ va chạm, thanh âm chấn động đại địa cũng bùng nổ đi ra, sóng xung kích từ trung tâm bộc phát, càn quét phạm vi hai trăm thước xung quanh, trời sụp đất nứt, không gian cũng một trận vặn vẹo.Cũng may đám người kia đã lùi lại khá xa, nếu không, bị sóng xung kích quét trúng, liền một trận thê thảm.Thế nhưng sóng xung kích khủng bố, lại chẳng cho thấy cái gì ghê gớm, khi mà chuyện tình chấn nhiếp nhân tâm không chỉ nhiêu đó là kết thúc.Đao quang cùng kiếm quang trực diện giao kích, đao quang tưởng chừng bá đạo không mấy thua kém, nhưng khi cùng kiếm quang va chạm, liền không nổi lên một chút gợn sóng, bị kiếm quang trực tiếp đánh tan.Kiếm quang dư thế không dừng, tiếp tục hướng tên dong binh đối diện đánh tới.- Không...không...thể nào???Công kích của mình không ngờ đơn giản bị phá, khiến tên kia nhất thời không thể chấp nhận.- Ta...không...thể...chết...!!!!A.......a!!!Nhưng đến khi hắn kịp bình tĩnh thì mọi chuyện đã vượt quá khả năng hắn có thể kiểm soát.Hai mắt hắn lồi ra, miệng gào thét không cam lòng, nội tâm đầy rẫy tuyệt vọng, hắn tuyệt đối không muốn chết.Hắn lúc này rốt cuộc đã hiểu ra, kẻ mà hắn khiêu chiến, đích xác là một tồn tại, mà với thực lực của hắn không thể trêu vào.ẦmKhông để cho hắn kịp có cơ hội hối hận, kiếm quang đáng sợ kia không kiêng nể, rất nhanh nện cho hắn một phát.Mặc kệ hắn có hay không muốn chết, thì cuối cùng cũng bị đập cho tan xác, thậm chí tro bụi cũng không còn.Một trăm dặm bản nguyên không phải thứ đơn giản.- Cái gì???Kết quả cuối cùng khiến tất cả người bên ngoài, ngoại trừ Quách Giai Kỳ, những người còn lại đều bị hù cho một trận khiếp vía.
Thần sắc ai nấy đều là khó tin cùng kinh sợ.Vừa rồi khi tên dong binh có tu vi Thiên Địa cảnh tam trọng thiên, có ý định cùng Hoa Phong giao thủ, bọn họ đều ôm tâm lý thăm dò thực lực của tên ngông cuồng, không biết từ đâu chui ra này.Trong suy nghĩ của bọn họ, Hoa Phong dù có mạnh bằng mấy, nhưng trước đối thủ cao hơn một tiểu cảnh giới, cũng bị làm cho một trận chật vật, nếu có thắng, cũng chỉ là thắng hiểm.Tuyệt không ai nghĩ tới, hắn chỉ cần một kiếm, liền thật thả đối thủ về với Diêm Vương, đây là kết quả khiến cho đám dong binh còn lại, cùng nữ nhân kia bị khủng bố tinh thần.Thiên Địa cảnh nhị trọng thiên, một kiếm đánh cho Thiên Địa cảnh tam trọng thiên, đến tro cốt cũng không còn, đây là bực nào biến thái.Có thể làm được điều này, chỉ có cường giả Sơn Hà cảnh mà thôi, về phần Thiên Sơn cảnh cũng là vô pháp.Như vậy chứng tỏ điều gì, chứng tỏ một kích kia có lực đạo tương đương một kích của Sơn Hà cảnh, chuyện này là bực nào hoang đường.Bất quá có hoang đường bằng mấy cũng thật sự diễn ra.Thiên Địa cảnh yêu nghiệt bực này, đám dong binh kia cho dù có mấy tên Thiên Sơn cảnh, cũng là nhìn chằm chằm Hoa Phong tim đập chân run.Bọn họ vừa rồi còn cho rằng Hoa Phong bị đồng bạn hù sợ, không nổi lên được tâm tư phản kháng, nhưng hiện tại câu nói này phải dành cho bọn họ mới đúng.Về phần nữ nhân kia, nàng rốt cuộc tin lời Quách Giai Kỳ nói là thật.“ không đánh thì thôi, một khi đã đánh hắn luôn làm cho người khác phải nhìn mà khiếp sợ”Đây là suy nghĩ của Quách Giai Kỳ.- Phế vật!Hoa Phong lơ đễnh nhếch miệng.

Kế tiếp hắn liền quét mắt về nơi xa, ánh mắt cực độ rét lạnh, ẩn hàm sát khí nồng đậm.
Hắn là nhìn đám dong binh không vừa mắt.Không vừa mắt liền giết, đây chính là một trong những điều kiện để đạo tâm thăng hoa, cho nên hắn là muốn đem đám dong binh tru sát sạch sẽ.Đám dong binh hồn vía đã lên mây, hiện tại bị Hoa Phong quét mắt hung ác, liền một trận run rẩy, không tên nào nổi lên một chút tâm tư chiến đấu.- Chạy!Dẫn đầu là gã trung niên Thiên Sơn cảnh, hắn không nói hai lời quay lưng bỏ chạy.Đối mặt với sát tinh kia, hắn nào con gan để mạnh miệng nói đối phương tự tìm chết.Tự tìm chết có lẽ là đám dong binh hắn mới đúng, trêu ai không trêu, trêu ngay một tên biến thái đến không thể biến thái hơn.Chậm hơn gã trung niên kia một chút, đám dong binh còn lại, cũng là hùa nhau bỏ chạy, mỗi người một phương hướng, mạnh ai nấy sống.- Ngu ngốc!Hoa Phong khóe miệng khẽ nhếch.

Cũng không để bọn họ chạy quá xa, tâm niệm khẽ động, hắn không do dự xuất ra tam biến nhất kiếm, một lần cắt xuống gần hai mươi cái đầu.Tốc độ của hắn lúc này đạt tới một trình độ không thể tưởng tượng.
Nhanh đến nổi đám dong binh đầu đã rơi, nhưng thân thì vẫn chạy, chết cũng không biết vì sao chết, không tên nào kịp hét lên hoặc hối hận.- Thật khủng khiếp!!!- Trên đời thật có Thiên Địa cảnh nhị trọng thiên như này?Chứng kiến đám dong binh vừa rồi còn cao ngạo, bị Hoa Phong tru sát chỉ trong chớp mắt, nữ nhân bên cạnh Quách Giai Kỳ, liền một trận kinh hồn táng đảm.Trong suy nghĩ của nàng, đối phương chắc hẳn là dạng gì quái vật.- Sư tỷ rốt cuộc tin chưa?Trông bộ dạng của sư tỷ, Quách Giai Kỳ liền một trận vui vẻ, bất giác lên tiếng.- Hắn là cùng ngươi một chỗ?Nữ nhân kia tự biết bản thân hoàn toàn sai, cho nên không có trả lời câu hỏi của Quách Giai Kỳ, mà hỏi ngược lại nàng.Quách Giai Kỳ xuất thân từ ngoại vực, nếu tên kia cũng là như vậy, liệu còn gì để nói nữa không.
Xuất thân ngoại vực mà biến thái bực này, đây chắc chắn không phải người.- Đúng vậy!- Hắn khi còn là Thiên Địa cảnh nhất trọng thiên sơ kỳ, đã đánh bại Thiên Sơn cảnh!Quách Giai Kỳ không phủ nhận đáp lại, hơn nữa còn bồi thêm một câu.Hoa Phong lấy tu vi Thiên Địa cảnh nhất trọng thiên sơ kỳ, đánh bại Trương Tiểu Thanh khi đó vừa đột phá Thiên Sơn cảnh, để giành quán quân Thiên Địa Hội, đây là sự tình làm tứ đại lục dậy sóng.Hắn hiện tại hắn tăng lên một tiểu cảnh giới, lẽ dĩ nhiên sự yêu nghiệt lại tăng lên một trình độ mới.

Do đó Quách Giai Kỳ mới nắm chắc thoát nạn.- Hóa ra hắn yêu nghiệt từ trước!Nữ nhân kia nghe đến đây liền đúng không còn gì để nói.
Miễn cưỡng chấp nhận sự thật, tuy nhiên trong thâm tâm, nàng vẫn không cho rằng Hoa Phong là nhân loại..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.