Kiếm Phá Thương Khung

Chương 212: Phong Cấm Thần Thức





- Nghịch tặc ngươi đừng để lọt vào tay ta, lúc đó ngươi sẽ biết cái gì gọi là sống không bằng chết!Rất nhiều lần tưởng rằng đã đem Hoa Phong bắt tới tay, nhưng mỗi lần tưởng là mỗi lần bị hắn cho ăn thiệt thòi, khiến võ giả Hải Dương cảnh giận tím mặt.
Câu nói như kia, không biết đã lặp lại bao nhiêu lần.Hoa Phong chạy đi đằng trước, không quan tâm lắm mấy lời uy hiếp của đối phương, hắn lúc này vừa chạy, vừa cật lực suy nghĩ đối sách thoát thân.Suốt đoạn đường trốn chạy, mỗi lần tưởng như bị tóm gọn, hắn liền điều động ý chí đại địa, tạo ra áp bách trọng lực cường đại, đè ép về phía địch nhân, khiến đối phương trong nhất thời bị khựng lại, nhờ đó hắn mới hiểm hiểm tránh thoát.Bất quá cái gì rồi cũng có giới hạn, với năng lực của Hải Dương cảnh, Hoa Phong chắc chắn chẳng bao lâu, chiêu trò của hắn sẽ bị đối phương hóa giải.Một khi chiêu bảo mệnh duy nhất bị phá, đồng nghĩa với vạn kiếp bất phục.Do đó Hoa Phong đang không ngừng suy tính kế sách đối phó, dù biết mọi mưu kế trước thực lực tuyệt đối, chỉ là cọng rơm đống rác, nhưng chỉ cần ngăn đối phương lại một chút cũng là quá đủ.Tuy nhiên kẻ địch hắn đối mặt, là cường giả Hải Dương cảnh, không phải Sơn Hà cảnh.Chênh lệch giữa hắn và Hải Dương cảnh, như đom đóm đọ trăng rằm, tuyệt không có cơ hội chống trả, dù cho có xuất đi ra toàn bộ bản lĩnh.Hắn còn có Tiểu Giác, nhưng đại chúa tể lúc này, đã bị đối phương làm cho sợ đến cụp đuôi, nằm im không dám thở mạnh, tuyệt không thể nhờ vả.Mà nếu có nhờ vả thì đã làm sao, cộng cả một người một yêu, cũng không chịu nổi một vỗ của địch nhân.Lần trước chạy thoát là nhờ có gia gia trợ giúp, lần này chạy thoát hay không, là phải dựa vào chính hắnThế nhưng như đã nói, mọi mưu kế trước thực lực tuyệt đối, đều là thứ phế thải.Hoa Phong một thân bản lĩnh, đối với bất kỳ ai đồng cấp, đều có thể quét ngang, phong quang tuyệt đại.Nhưng lúc này toàn bộ đều không có đất dụng võ, ngoại trừ vạn vật ý chí có thể dựa dẫm một hai.
Bất quá theo thời gian, vạn vật ý chí cũng sẽ trở thành thứ vứt đi.

Hải Dương cảnh không phải kẻ tầm thường.Thực lực không thể dùng, mưu kế lại càng không, phải chăng bó tay chịu trói.- Ha ha! Nghịch tặc, ngươi là Thiên Địa cảnh yêu nghiệt nhất mà ta từng gặp!- Nhưng mọi chuyện nên kết thúc rồi!Võ giả Hải Dương cảnh truy đuổi phía sau, thần sắc đang tím đen vì tức giận, đột nhiên trở nên tươi rói, hướng Hoa Phong cười cuồng tiếu, sau đó nghiến răng răng nghiến lợi.Đúng như Hoa Phong suy đoán, sau vài lần bắt hụt, địch nhân rốt cuộc tìm ra cách thức hóa giải, chiêu trò dùng ý chí đại địa để thoát hiểm của hắn.Hải Dương cảnh không những một thân thực lực khủng bố, còn là những kẻ đã trải qua rất nhiều trận chiến.
Kinh nghiệm cực kỳ phong phú.Tên này ban đầu vì bắt hụt Hoa Phong mà tức giận.Thù hận che mờ lý trí, giận quá mất khôn, cho nên hắn liên tục bị qua mặt.Tuy nhiên chỉ cần hơi bình tâm một chút, hắn lập tức tìm đi ra cách thức phá giải.Hắn không biết tên nghịch tặc kia, làm sao có thể điều khiển trọng lực đại địa?Nhưng hắn là biết, muốn làm được như kia, chắc chắn phải sử dụng thần thức.Bởi chỉ có thần thức, mới có thể cùng đại địa câu thông, khi đã câu thông cũng là dùng thần thức điều động đại địa.Muốn tăng giảm trọng lực hay cái gì khác, đều là cần đến thần thức.Cũng theo tên Hải Dương cảnh, thuấn di của Hoa Phong ắt hẳn không ngoại lệ, liên quan đến thần thức.Nếu như suy nghĩ của hắn là đúng, như vậy muốn hóa giải trọng lực do nghịch tặc phía trước tạo ra, thậm chí cả thuấn di của đối phương là rất dễ dàng.
Dễ đến mức không thể dễ hơn.- Phong!Võ giả Hải Dương cảnh sau khi kết luận, liền nghiêm mặt quát.Lời vừa dứt, từ hắn đột nhiên phóng xuất ra một luồng linh hồn lực đáng sợ.Linh hồn lực như trường giang đại hà, mênh mông cuồn cuộn, xuyên thấu mà đi, hướng Hoa Phong đang chạy thục mạng phía trước mạnh mẽ đè ép, rất nhanh bao phủ lấy hắn.Võ giả Hải Dương cảnh không ngờ phóng xuất linh hồn lực cường đại, ý đồ rất rõ ràng tên này muốn phong cấm thần thức của Hoa Phong.
Không cho hắn tiếp tục thi triển trọng lực cùng thuấn di.Linh hồn lực, là một loại lực lượng do linh hồn sản sinh, khi tu vi linh hồn đạt đến một trình độ rất cao.Linh hồn lực tồn tại vô hình vô chất, là một lực lượng cực kỳ đặc thù.

Linh hồn lực không dùng để công kích, mà dùng để đè ép lẫn áp bách cảnh giới.Võ giả cảnh giới cao, thường dùng linh hồn lực để khiến võ giả cảnh giới thấp, thần phục run sợ.Linh hồn lực còn có công dụng khác, đó là giúp võ giả cảnh giới cao, phong cấm thần thức của võ giả cảnh giới thấp.
Hay nói cách khác, là không cho thi triển thần thức.- Xem ngươi còn chạy đi đâu?Võ giả Hải Dương cảnh sau khi phóng xuất ra linh hồn lực, hai mắt đột nhiên trở nên hung ác, thần sắc cũng là một trận dữ tợn, hướng Hoa Phong cười lạnh, nội tâm thập phần tự tin cùng đắc thắng.Sỡ dĩ hắn tự tin là Hoa Phong đúng như hắn dự đoán, không thể tiếp tục thuấn di, thậm chí di chuyển cũng là điều gì đó khó khăn.
Hoa Phong lúc này trong mắt hắn, chẳng khác cá nằm trên thớt là bao.- Chạy đi đâu tại sao phải nói ngươi biết?Thế nhưng Hoa Phong cũng ném về phía tên kia một trận cười lạnh, hơn nữa còn lộ rõ khinh thường.Thần thức bất ngờ bị một lực lượng thần bí phong ấn, ban đầu khiến hắn cực độ kinh hãi, cho rằng hôm nay khó thoát kiếp nạn.Thi triển không được thần thức, hắn liền không còn mảy may cơ hội trốn chạy.Thần thức không thể phóng xuất, đừng nói thuấn di hay làm gì khác, ngay đến cử động cũng không thể.Độn thổ là một phần của nghịch bản nguyên.

Nghịch bản nguyên cần thần thức điều động.
Mất đi thần thức đồng nghĩa không thể độn thổ.Ở sâu dưới lòng đất, không thể độn thổ chẳng khác nào bất động.Cho nên nói thần thức bị phong cấm, Hoa Phong như cá nằm trên thớt, không một cơ hội phản kháng.Đã không thể cử động chỉ chờ đối phương đến bắt, thì nguyên nhân do đâu, hắn lại hướng đối phương khinh thường?- Sắp chết đến nơi còn mạnh miệng!- Không biết ngươi là sợ quá đến ngốc hay đang tự ình có thể tiếp tục lại bỏ chạy?Võ giả Hải Dương cảnh bị Hoa Phong khinh thường, thần sắc trở nên hết sức khó coi.
Giọng điệu âm trầm, sát khí mơ hồ ẩn hiện.Trong mắt hắn nghịch tặc kia giống như đang giãy chết.
Cố tỏ ra tự tin, nhưng thực chất là cùng cực sợ hãi.Loại người như này, bản thân hắn bình sinh ghét nhất.- Ngươi mới là kẻ tự ình siêu việt!- Ngu mà tỏ ra nghuy hiểm!Thần thức không thể thi triển, bốn bên toàn đất và đất, không nhìn thấy địch nhân, nhưng Hoa Phong vẫn như cũ cực kỳ mạnh miệng.

Giọng điệu khinh miệt cực độ.Nhưng nếu để ý kỹ hắn là đang kéo dài thời gian.- Tiểu tử, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!!!Bị Hoa Phong liên tục coi thường, tên kia rốt cuộc phẫn nộ đến cực điểm.- Ta sẽ khiến ngươi cảm nhận cái chết một cách chậm rãi!!!- Cho ngươi biết chọc giận ta kết quả sẽ cực kỳ thê thảm!Đi cùng phẫn nộ là lời nói âm lãnh đến rợn người.Hắn vừa nói vừa bước từng bước tiến về phía Hoa Phong.Mỗi bước đi là mỗi tầng khí thế lẫn sát khí được kéo lên, khí thế lẫn sát khí xuyên thấu mặt đất, hướng Hoa Phong đè ép mà tới.Đúng như hắn nói, hắn muốn Hoa Phong cảm nhận cái chết một cách chậm rãi, hơn nữa hắn muốn thấy bộ dạng khi sợ chết của Hoa Phong, có biểu hiện phong phú ra làm sao?- Có thê thảm thì tự ngươi đi mà thê thảm!Hoa Phong tròng mắt lóe tia hiểu ra, khóe miệng tiếp tục nổi lên một nụ cười lạnh.Hắn nhận rõ, đối phương là muốn trực tiếp đem chính mình chém giết, chứ không mang về gia tộc như lúc đầu đã nói.Bất quá hắn đâu dễ chết như vậy.- Ngươi vẫn còn mạnh miệng?Võ giả Hải Dương cảnh giọng điệu âm lãnh không thay đổi.
Hắn không bao giờ cho rằng đối phương có thể lần nữa đào thoát.
Bởi vì một xác chết không bao giờ biết di chuyển..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.