Kiếm Linh Không Có Chí Tiến Thủ

Chương 130: Chương 130





Từ rất xa, Yên Cửu đã trông thấy một nhúm đuôi sóc lòi ra, mấy cọng lông màu hạt dẻ phơ phất trong gió đêm, chẳng biết do bị gió thổi hay do chủ chúng đang lo lắng quá độ nữa.
Yên Cửu khẽ nhịp chân, tự dưng miết môi một cái như sực nhớ ra chuyện gì đó, làm bộ không trông thấy Tùng Tuần, dời mắt sang chỗ khác rồi về phòng luôn.
Tùng Tuần nấp sau cây cột đến khi nghe tiếng cửa phòng khép lại mới dám thở phào một hơi, cái đuôi đang vẫy loạn xạ cuối cùng cũng ngoan ngoãn rủ hờ xuống.
Trong phòng, Yên Cửu ngắm hàng tượng gỗ mới khắc được xếp ngay ngắn dưới ánh nến, thấy tim mình đập rộn lên.
Chàng vươn tay cầm tượng gỗ khắc có hồn nhất lên vuốt v e, không nỡ đặt nó xuống.
Trường Ly không để ý tới động tác nhỏ của Yên Cửu, chuyến đi tới chợ đen đã khiến nàng kiệt sức.
Nàng buồn ngủ ngáp dài một cái, lim dim mắt niệm nhanh câu chú vệ sinh cơ thể rồi đi ngủ trước.
Yên Cửu nghe tiếng thở đều vang lên trong phòng mới thư thả ngồi xuống trước cái bàn nhỏ bên cửa sổ.
Chàng cầm khúc gỗ Trường Ly khắc còn dư lên, bắt đầu tỉ mẩn đục đẽo.
Theo động tác của chàng, mùi gỗ sực nức trong bầu không khí tĩnh mịch bình yên.
Mùn cưa li ti rào rạt rơi xuống từ ngón tay thuôn dài của chàng, nhanh chóng phủ một lớp mỏng trên mặt bàn.
Yên Cửu nghiêm túc dùng dao khắc hết nhát này đến nhát khác, thỉnh thoảng lại thổi một cái để đám mùn cưa bay đi.
Cùng ngày, đến khi trời tảng sáng, qua bàn tay chàng, một khối gỗ rất bình thường đã biến thành bức tượng một cô bé con có khuôn mặt tươi tắn đáng yêu, trên mặt còn có cặp má lúm đồng tiền bé xinh nữa.
Yên Cửu hài lòng ngắm bức tượng cô bé con trong tay, rồi đặt nó đứng cạnh tượng bé cáo.

Chàng ngắm bé cáo và cô bé con đứng kề cận nhau đến tận một khắc rồi mới chịu rón rén đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Chàng vẫn phải lưu ý tiến độ điều tra truy vết bên chợ đen một chút.
Lúc Trường Ly ngái ngủ thức giấc, trong phòng vô cùng yên ắng.
Nàng vươn vai một cái rồi chậm rì đi tới bên bàn châm trà, bấy giờ mới phát hiện hình như bên cửa sổ có thêm thứ gì đó.
Trường Ly tập trung nhìn sang đó, chợt thấy một cô bé con có khuôn mặt tươi cười chen giữa đám cáo con.
Nàng ngớ ra một thoáng, rồi lại gần ngắm cho kỹ.
Một lúc lâu sau, Trường Ly chọc bé cáo gỗ một cái, khiến nó ngả người ra sau, lẩm bẩm một câu: “Nếu Yên Tiểu Cửu hết ngồi nổi cái ghế Yêu chúa phải bày sạp điêu khắc ven đường thì chắc cũng kiếm cơm được đấy.”
Trường Ly dậy chưa bao lâu thì Tùng Tuần đã lén lút xuất hiện trước cửa.
Nàng nhìn tên sóc yêu lấm lét, khóe môi giật giật hỏi hắn: “Tùng Tuần, ngươi đang làm gì thế?”.
Tùng Tuần vội đưa tay lên môi làm dấu rồi liếc mắt ra hiệu, dùng khẩu hình hỏi: “Yêu chúa có nhà không?”
Trường Ly buồn cười hỏi: “Huynh ấy không có đây, ngươi tìm huynh ấy à?”
Tùng Tuần lắc đầu nguầy nguậy, sau đó thả lỏng toàn thân đáp: “Không có thì tốt.”
Hắn rón rén đi vào phòng, rồi ló đầu ra ngoài cửa sổ quan sát mấy bận mới dè dặt nói: “Trường Ly cô nương, ta có chuyện muốn thương lượng với cô...”
Trường Ly chớp chớp mắt, hất hàm hỏi: “Chuyện gì thế?”
Tùng Tuần xoa xoa tay, trên mặt hiện chút do dự.
Hắn châm chước một lát rồi mới đánh bạo hỏi: “Trường Ly cô nương, cô có biết tòa cung điện nằm giữa Hoàng thành không?”

Trường Ly gục gặc đầu: “Cách mấy con phố ta còn thấy ánh sáng phản chiếu từ ngói lưu lý trên đỉnh cung điện đó luôn mà.”
Cung điện kia luôn tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, trông còn sang chảnh hơn cả mấy tòa nhà ở Vạn Pháp Tông, thiếu điều muốn chói mù mắt nàng.
Tùng Tuần ngập ngừng nói: “Đáng lý các đời Yêu chúa đều sống ở đó, nhưng vì Triêu phu nhân mà Yêu chúa đời trước luôn sống ở dinh cơ riêng, đến Yêu chúa đương nhiệm cũng chỉ thích sống tại nhà riêng ở phố Trường Thanh, không thích hồi cung.”
Nghe Tùng Tuần lải nhải xong, Trường Ly hỏi thẳng: “Rồi sao?”
Tùng Tuần rầu rĩ gãi ót: “Chúng ta với tộc Hổ sắp sửa khai chiến, các trưởng lão trong tộc cảm thấy Yêu chúa nên hồi cung trấn giữ thay vì cứ sống ở nhà riêng sẽ thoả đáng hơn.”
Trường Ly lấy làm khó hiểu: “Ở đây thì khác gì với ở trong cung?”
Tùng Tuần vội nói: “Tất nhiên là khác rồi ạ.
Tuy Yêu chúa cũng sắp xếp thị vệ canh gác nơi này nhưng so với đám lính gác trong cung thì vẫn có điểm khác biệt.
Người hầu trong cung đời đời hầu hạ Yêu chúa nên làm ăn quy củ chu đáo hơn nhiều.”
Trường Ly lại hỏi: “Thế thì ngươi nên đề nghị với Yên Tiểu Cửu chứ hỏi ta thì ích gì?”
Tùng Tuần chột dạ nhìn sang chỗ khác, thì do dạo này hắn không dám bén mảng tới gần Yêu chúa chứ còn sao nữa.
Với lại Yêu chúa vốn không thích kiểu khuôn sáo trong cung, nếu không thì sao lại chạy một mạch tới địa bàn Nhân tộc rồi ở lì đó mãi không chịu về chứ.
Bảo hắn đi khuyên khác nào bắt sóc chui vào họng súng, một đi không trở lại.
Nhưng nếu Trường Ly cô nương rủ rỉ bên gối chẳng phải sẽ dễ hơn nhiều sao?
Tùng Tuần âm thầm trù tính, “Ta muốn nhờ cô ướm hỏi suy nghĩ của Yêu chúa xem sao, nếu Yêu chúa chịu hồi cung thì ai nấy đều vui.
Còn nếu ngài ấy không muốn thì ta cũng có cớ từ chối các trưởng lão trong tộc.”
Trường Ly cảm thấy chuyện này nhỏ như con thỏ, xem ra đám sóc yêu như Tùng Tuần nhát gan quá đỗi.
Nàng đồng ý ngay: “Để ta hỏi giúp ngươi, còn được hay không thì ta không dám hứa nhé.”
Tùng Tuần mừng ra mặt: “Có câu này của cô là đủ rồi, cảm ơn Trường Ly cô nương nhé.”
Đến giờ cơm trưa, Trường Ly nhìn dĩa cá tùng quế chiên xù mới được đặt lên bàn, bất giác nhớ tới dáng vẻ trịnh trọng nhờ vả của Tùng Tuần.
Nàng gắp một miếng cá giòn rụm thơm ngọt bỏ vào miệng rồi tỉnh bơ hỏi Yên Cửu: “Yên Tiểu Cửu, huynh là Yêu chúa mà không phải sống trong cung sao?”
Yên Cửu nghe vậy bèn dừng đũa hỏi: “Nàng muốn vào cung xem thử hả?”
Tuy Trường Ly thấy hơi tò mò nhưng cũng không ham hố đến mức đòi vào bằng được.
Nàng xua tay đáp, “Không muốn lắm.”
Yên Cửu như có điều suy nghĩ.
Không muốn lắm tức là có muốn.
Chàng không do dự gì mà quyết định luôn: “Nếu vậy thì bọn mình hồi cung ở vài hôm đi.”
Trường Ly bất giác trợn to cặp mắt hạnh.
Yên Tiểu Cửu đồng ý lẹ làng vậy luôn hả trời?
Thế mắc gì Tùng Tuần phải tỏ vẻ nghiêm trọng thế chứ, làm nàng cứ tưởng có điều gì lẩn khuất cơ đấy.

Yên Cửu vừa bảo hồi cung là đám cấp dưới ở nhà riêng phố Trường Thanh và đám người hầu trong cung đều vắt chân lên cổ lo liệu.
Những đồ dùng hàng ngày ở nhà riêng cùng giấy tờ quan trọng trong thư phòng đều đóng gói mang theo hết, đề phòng Yêu chúa hồi cung cảm thấy bất tiện.
Trường Ly chống cằm ngắm đám tiểu yêu bê rương thùng tất tả chạy tới chạy lui trong sân thì không khỏi líu lưỡi.
Trước kia mỗi bận nàng với Yên Tiểu Cửu đi đâu thì đều chào một tiếng là đi luôn, đâu phiền phức thế bao giờ.
Yên Cửu chuyển hết giấy tờ cần xử lý vào phòng, thấy cô bé con hết nhìn trái lại ngó phải bèn thuận miệng nói: “Đừng nhìn nữa, lại đây cắn hạt dưa đi.”
Trường Ly lập tức bị hạt dưa dụ khị, không thèm nhìn ra ngoài cửa sổ nữa.
Cùng lúc đó, đám người hầu trong cung đang sục sôi nhiệt huyết.
Họ dốc hết tâm huyết dọn dẹp các điện trong cung, chuẩn bị nghênh đón chủ nhân trăm năm chưa về một cách tươm tất trọng thể nhất.
Bọn họ phải khiến Yêu chúa cảm thấy thoải mái dễ chịu trong khoảng thời gian sống trong cung, tốt nhất là quên luôn chuyện dọn về căn nhà riêng ở phố Trường Thanh mới được.
Vừa hay tin, Tùng Tuần đã mau mắn chạy ra sau bếp, nhét một túi linh thạch vào tay lão đầu bếp đã làm món cá tùng quế chiên xù theo lời dặn của hắn.
Đầu bếp vui sướng lắc túi linh thạch trong tay, mừng đến độ mấy nếp nhăn trên mặt đều giãn hết ra.
“Chẳng lẽ Yêu chúa thấy ta nấu đỉnh quá nên cố ý thưởng cho ta à?”
Tùng Tuần thần bí lắc đầu, “Đúng là ông nấu món này đỉnh thật, nhưng không phải ở mùi vị mà ở cái tên món ăn.”
Mắt đầu bếp lộ vẻ thắc mắc, không hiểu đầu cua tai nheo ra sao.
Tùng Tuần không nói gì thêm, vừa hát nghêu ngao vừa đi khỏi đó.
Đầu bếp cũng không nghĩ nhiều, dù sao có linh thạch thế này vẫn thực tế nhất..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.