Kiếm Lai

Chương 79: Quyền phổ (1)




"Ta muốn nhìn núi cao, nhìn sông lớn so với những dòng suối nhỏ ở chỗ chúng ta thì to hơn nhiều."
"Tóm lại, Lưu Tiện Dương ta tuyệt đối sẽ không cả đời sống ở đây."
Trong gió xuân, thiếu niên cao lớn đầy khao khát về tương lai, thiếu niên giầy rơm thì miệng ngậm cổ, không nói chỉ nghe.
...
Trần Bình An khiêng sọt đá về viện tử nhà Lưu Tiện Dương, vẫn chọn ra mấy viên đá vừa mắt nhất, cầm đi thiên ốc, chỗ còn lại thì để ở phòng bếp. Khóa kỹ cửa nhà và cửa sân, chạy tới ngõ Nê Bình, về tới nhà mình, thấy thiếu nữ áo đen đang ngồi trong sân phơi nắng, Trần Bình An sau khi chào hỏi thì bắt đầu đun thuốc.
Viện tử ở cách vách không ngừng truyền đến tiếng bổ chẻ, cái này cũng lạ thật, tuy Tống Tập Tân là trong mắt người ngoài là không cha không mẹ, nhưng nhiều năm như vậy chẳng phải lo tới cơm áo gạo tiền, thậm chí trong tay còn rất dư dả, không dám nói là sống tốt như thiếu gia của bốn họ lớn, nhưng so với con cháu đích hệ của mười tộc thì không kém là bao, văn phòng tứ bảo, thư phòng thanh cung, rất nhiều vật xa xỉ mà Trần Bình An chưa từng thấy cũng chưa từng nghe, cứ cách vài ba bận là được chuyển tới phòng của Tống Tập Tân. Kỳ thật Tống Tập Tân chưng bao giờ phải sống những ngày tháng bận bịu mệt nhọc, thức ăn bẩn thỉu Tống Tập Tân cũng phải cho phép Trĩ Khuê làm, đốn củi quá mệt, Tống Tập Tân hàng năm cũng trực tiếp mua một đống củi và than về nhóm lửa.
Khi Trần Bình An đun canh thuốc cho thiếu nữ áo đen, viện tử ở cách vách không ngờ vẫn không ngừng vang lên tiếng bổ củi, Trần Bình An khi Ninh cô nương uống thuốc, không nhịn được bước tới cạnh tường, kiễng chân lên nhìn, phát hiện Trĩ Khuê đang cầm dao thái, chém giết "Một mình", là một hình người được chế từ gỗ, Trần Bình An nung đồ sứ nhiều năm, gặp không ít thứ tốt, chặt qua vô số cây, cho nên liếc một cái là nhìn ra sâu cạn, khúc gỗ đó đó sáng loáng như ngọc, khẳng định là vật rất xưa, hơn nữa trên khúc gỗ còn phủ đầy những điểm đen điểm đỏ, nhưng lại bị Trĩ Khuê chém nát thành nhiều đoạn.
Thiếu nữ đột nhiên quay đầu, phát hiện ra Trần Bình An, nàng ta mặt đầy mồ hôi và vết bẩn giơ tay lên lau mặt, gượng cười nói: "Ngươi về rồi à, ta lúc trước còn muốn mượn ngươi một con dao chặt củi, nhưng vị khách đó của ngươi lại không muốn mở cửa cho ta."
Trần Bình An ngây ra một thoáng, "Để ta đi lấy dao chặt củi cho ngươi, lúc mới đầu đừng dùng sức quá, dao chặt củi không giống dao làm thức ăn đâu, dễ trượt lắm, đừng để làm bị thương bản thân."
Thiếu nữ ngồi trên băng ghế nhỏ, sức cùng lực kiệt, phất tay nói: "Biết rồi, mau đi lấy đi."
Trần Bình An tay cầm dao chặt củi, thiếu nữ đã đứng ở bên kia bờ tường, cười hỏi: "Ngươi có biết đó là cái gì không?"
Trần Bình An lắc đầu nói: "Không biết."
Trĩ Khuê cũng không đưa ra đáp án, xoay người tiếp tục ngồi trên băng ghế, ra sức chặt.
Động tác cứng ngắc, cùng với đủ loại tư thế sai nhọc sức mà không có tác dụng của nàng ta khiến Trần Bình An thấy mà sốt ruột, chỉ có điều nếu người ta không yêu cầu hỗ trợ, Trần Bình An cũng không tự tác đa tình, quay đầu lại nhìn, phát hiện Ninh cô nương đã không còn ở trong vườn, Trần Bình An nhớ tới một chuyện, bước nhanh về phía gian nhà, đặt đồ lên bàn đối diện với thiếu nữ áo đen.
Đó là viên đá mật rắn, vừa vặn có thể nắm trong lòng bàn tay, giống như một cái mật đã đông cứng, hoa văn nhẵn nhụi, màu sắc cực thuần.
Ninh Diêu có chút kỳ quái.
Trần Bình An cười nói: "Ninh cô nương, tặng cô này."
Thiếu nữ áo đen đao không rời người đột nhiên hỏi: "Ngươi thích nhất là viên này à?"
Trần Bình An có chút thẹn thùng, "Viên này... chắc là xếp thứ tư, ba viên tốt nhất ta cất rồi."
Nàng ta lúc này mới nhận lấy viên đá đó, hai ngón tay kẹp lại, giơ cao qua đầu, ánh sáng xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, chiếu lên viên đá.
Nàng ta ngẩng đầu nheo mắt, cẩn thận quan sát những văn lộ li ti trên viên đá.
Nàng ta nhìn viên đá.
Thiếu niên nhìn nàng ta.
...
Đêm khuya, một thiếu niên lén lút lẻn vào ngõ Nê Bình, giống như mèo hoang đi đêm, vô thanh vô tức, lặng lẽ đi tới viện tử của Cố Sán, hắn tìm được lu nước ở một góc vườn, sau khi ngồi xổm xuống thì phát hiện một đống đá mật rắn được xếp thành dãy đã bị người ta lật cho tán loạn, giống như người này so với Trần Bình An thì biết được giá trị của những viên đá này hơn. Cố Sán là quái thai duy nhất thích thu thập đá mật rắn ở trấn nhỏ, hơn nữa bất kể là ở trong dòng suối nhỏ tìm được bao nhiêu, mỗi lần chỉ cầm một viên về nhà, đứa bé chỉ chọn viên đá mà nó thấy thuận mắt nhất, tích lũy tháng ngày mới gom được thành năm mươi sáu mươi viên đá, được hắn dùng để kê chum nước.
Sau khi Trần Bình An gạt ra những viên đá mật rắn nhiều màu và khô cạn, nhìn thấy ở dưới đáy chum nước không có dấu vết đào bới thì mới yên lòng.
Hắn bắt đầu dùng tay phải đào từng tấc đến, đến cuối cùng khi chạm được vào giấy mỡ bò trong lòng mới khẽ động, chậm tay lại.
Cuối cùng hắn lấy ra vật được bọc từ giấy mỡ bò, nhìn thì giống như là một quyển sách.
Sau khi giấu vào ngực, Trần Bình An lấp đất lại, rồi nhìn kỹ đống đá mật rắn, những viên đá còn lại đều đã "chết" rồi, so với những viên đá mà Trần Bình An vớt lên từ khe suối thì bất kể là màu sắc, hoa văn hay là trọng lượng, đều hoàn toàn bất đồng, trước mắt những viên đá này giống như là người già tử khí trầm trầm, mà những viên Trần Bình An vớt lên thì giống như trẻ con mới sinh, tinh thần phấn chấn bừng bừng.
Trần Bình An nghĩ nghĩ, định từ hướng nhà mình rời khỏi ngõ Nê Bình.
Khi hắn đi đến cửa sân nhà Tống Tập Tân, nghe thấy két một tiếng, cửa phòng mở ra, Trần Bình An đành phải giả vờ giả vịt như gõ cửa nhà mình, hô: "Ninh cô nương, ngủ chưa thế, ta về lấy ít đồ."
Trong nhà rất nhanh liền sáng đèn, thiếu nữ áo đen ra mở cửa sân cho Trần Bình An.
Ở Cách vách bên kia, tỳ nữ Trĩ Khuê chậm rãi đi ra khỏi phòng, sau khi ra tới vườn, nhìn thấy Trần Bình An loáng thoáng, trong lòng ôm một quyển sách ố vàng, nàng ta rung đùi đắc ý, miệng chậc chậc, giống như là một đôi cẩu nam nữ tình cờ gặp nhau.
Nàng ta một mình ở trong ngõ Nê Bình, dồi dào sức sống.
Con mắt màu vàng của nàng trong ngõ nhỏ vào ban đêm, lộ ra vẻ lạnh lùng và thần thánh.
Khiến cho thiếu nữ xinh đẹp thướt tha, giống như một con giao long chạy trong khe đá chật hẹp, giống như chỉ cần là ra khỏi ngõ nhỏ sẽ vượt sông hóa rồng.
....
Tuy Ninh Diêu bảo Trần Bình An vào vườn, thậm chí là vào nhà, nhưng sắc mặt của nàng ta rất khó coi, ngồi cạnh bàn, một bàn tay đặt lên vỏ đao, ngón tay nhẹ nhàng gõ chuôi đao.
Trần Bình An sau khi xác định Trĩ Khuê đã đi vào ngõ nhỏ, lúc này mới xấu hổ giải thích: "Ta là tới nhà Cố Sán lấy đồ, kết quả gặp nàng ta vừa hay ra khỏi cửa, ta chỉ đành tới đây trốn, xin Ninh cô nương chớ nghĩ nhiều."
Nàng ta hỏi: "Thứ gì thế?"
Trần Bình An do dự một chút, lấy ra bọc giấy mỡ bò đó, "Ta giờ cũng chưa biết."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.