Kiếm Khách Mù

Chương 43: Trấn thủ thiên linh




Một dao động rất nhỏ chậm rãi truyền đến, Lý Nam Đình ngồi bên cạnh vô thức ngồi ngay ngắn.
Hai tay nằm chặt góc áo, chuẩn bị đứng dậy ra tay bất cứ lúc nào.
Lý Tuấn Huy cảm nhận được linh khí đất trời nông đậm từ từ bị hắn dẫn vào cơ thể.
Chuyện quan trọng nhất lúc này là phải dùng những linh khí đó phá tan hoàn toàn sự tắc nghẽn trong cơ thể.
Dần dần, Lý Tuấn Huy cảm thấy đám sương quanh đan điền trong cơ thể mình càng ngày càng nồng đậm.
Hản thử điều khiển đám sương vẫn chưa hóa thành nguyên khí, bắt đầu phóng đi từ kinh mạch đầu tiên trong công pháp.
Rầm!
Một tiếng nổ không tiếng động vang lên trong đầu hắn.
Sắc mặt Lý Tuấn Huy lập tức trở nên hồng hào hơn rất nhiều, nhíu mày, dường như đang chịu đựng thứ gì đó rất đau đớn.

Hai mắt Lý Nam Đình nhìn chăm chằm sự thay đổi của thiếu niên, không ra tay ngay lúc này.
Trong lòng âm thầm đổ mồ hôi, thì thầm nói: “Phải kiên trì!"
Oanhll
Lúc này kinh mạch trong cơ thể thiếu niên bị luồng linh khí nồng đậm kia mạnh mẽ phá tan, nỗi đau đớn này rất khó tả thành lời.
Giống như nội tạng trong thân thể bị xoản lại với nhau.
Nhưng đối với thiếu niên đã trải qua quá nhiều chuyện, chút đau đớn này chẳng là gì, hắn vẫn có thể kiên trì.
So với sự đau đớn khi ngâm thuốc tắm trước đây, chút đau khổ này quả thực đã cực kỳ ôn hòa rồi.
Lúc này Lý Nam Đình đột nhiên nhớ tới gì đó, sắc mặt thay đổi.
“Không xong rồi! Quên nói cho nó biết việc phá tan kinh mạch không thể nóng lòng, mỗi ngày chỉ có thể đột phá từng chút một”
Nhưng bây giờ ông ấy không thể ra tay ngăn cản Lý Tuấn Huy, nếu lúc này mạnh mẽ cắt ngang thì có khả năng kinh mạch của hắn sẽ bị tổn thương.
Thậm chí đan điền chưa được củng cố cũng sẽ bị thương nặng!
Trong mắt ông ấy mang theo sự hối hận.

Nếu bây giờ Lý Tuấn Huy bị thương vì chuyện này, ông ấy sẽ cực kỳ áy náy.
Lúc này Lý Tuấn Huy đang đắm chìm trong việc phá tan kinh mạch.

Mỗi lần đả thông được một kinh mạch, hẳn có thể cảm giác được cơ thể xảy ra một số thay đổi rất nhỏ.
Cứ như vậy, Lý Nam Đình lo lắng đề phòng suốt một canh giỜ. Linh khí bên trong tĩnh thất bắt đầu hóa thành một dòng
khí dũng mãnh tràn vào cơ thể thiếu niên.
Lý Nam Đình lập tức mở to hai mắt, lộ ra biểu cảm không thể tin nổi.
Vốn dĩ Lý Nam Đình nghĩ hẳn đột phá một phần thì sẽ tự thoát khỏi trạng thái tu luyện.
Nhưng tình huống hiện tại rõ ràng là hắn đã đả thông hết tất cả kinh mạch trong cơ thể.
Hơn nữa đã bắt đầu vận chuyển vòng thứ nhất!
Nhưng đúng lúc này, sắc mặt Lý Tuấn Huy tái nhợt, thân hình hơi lay động.
Trong thân thể hắn xuất hiện một luồng linh lực dao động kịch liệt!!
Ngay khi sắc mặt thiếu niên trở nên trắng bệch, Lý Nam Đình lập tức xuất hiện sau lưng hắn.
Hai tay vỗ nhẹ lưng Lý Tuấn Huy, một luồng nguyên lực khổng lồ, tinh thuần đến cực điểm đi vào cơ thể hắn.

Sau đó âm thanh như chuông lớn vang lên trong đầu Lý Tuấn Huy.
“Trấn thủ thiên linh, khẩn hồi tâm thần!”
Lý Tuấn Huy cảm nhận được luồng nguyên lực tinh thuần trong cơ thể, cảm giác mệt mỏi trong người lập tức tan thành hư không.
Mượn luồng sức mạnh này làm tiếng trống khơi dậy tinh thần, tiếp tục vận chuyển Cửu Chuyển Hình Lôi Kinh hoàn chỉnh một vòng.
Ngay khi Lý Tuấn Huy vận chuyển được một vòng, vị trí đan điền trong cơ thể đột nhiên phát ra một tiếng vang rất nhỏ.
Âm thanh nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy, chỉ như một bong bóng khí tan vỡ.
Đan điền trong cơ thể Lý Tuấn Huy lập tức khuếch đại gấp. mấy lần. Hơn nữa tốc độ vận chuyển công pháp trong cơ thể cũng càng lúc càng nhanh, dần dần biến thành bản năng.
Linh khí còn lại trong tĩnh thất đều đã bị hắn hấp thu hết, thông qua công pháp vận chuyển dần dần biến thành một luồng hơi nước màu trắng ngà, chảy vào trong đan điền.
Không ai để ý đến, vết đá khắc trên quan tài kiếm đặt bên chân đột nhiên hiện lên màu đỏ tươi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.