Kiếm Khách Mù

Chương 22: Được rồi




Trên đường đi đến đỉnh Thiên THủy, Lý Tuấn Huy gặp rất nhiều đệ tử nhập tông cùng khóa.
Thiếu nam, thiếu nữ mặc trang phục tông môn mới tinh, nét mặt tràn ngập mong ước về tương lai.
Tốp năm tốp ba tụ tập đi cùng nhau, vừa nói vừa cười đi về phía đỉnh Thiên Thủy.
Đỉnh Thiên Thủy nằm ở vị trí chếch về phía tây ở Đại Hạ Kiếm Tông.
Phương hướng của năm đỉnh lớn cũng được quy hoạch theo ngũ hành.
Chỉ có mình đỉnh chủ tam hệ phong, lôi, băng là ở một mình.
Ngay vào lúc Lý Tuấn Huy đang hâm mộ những người khác tụ tập cùng nhau rồi vừa nói vừa cười, đằng sau đột nhiên có hai bóng dáng ôm lấy cổ hắn.
"Ha ha ha! Tuấn Huy, không ngờ huynh còn là Thánh phẩm linh căn cực hiếm!"
"Được vào thẳng nội môn, có thể gọi là một phát bay lên trời."
Khóe môi Lý Tuấn Huy thoáng cười nhẹ, người tới là Lâm Đông, người đã gia nhập nội môn đỉnh Thiên Thổ, còn có Lý Thịnh An, người đã gia nhập vào ngoại môn đỉnh Thiên Kim.
Lý Tuấn Huy mỉm cười, gần đây hắn cũng có nghe ngóng một chút về tình hình của hai người này.

"Lâm Đông, huynh cũng rất khá, không ngờ huynh là Thổ hệ Thiên Linh Căn, ngày sau chắc chắn tiền đồ rộng mở."
Lâm Đồng thật thà gãi gãi đầu, sau đó cong môi cười nói: "Phần mộ tổ tiên trong nhà bốc khói, tổ tiên tích đức."
Còn Lý Thịnh An ở bên cạnh thì lập tức tỏ vẻ thỏa mãn.
Hắn ta nói: "Tạp linh căn như ta có thể vào làm một đệ tử ngoại môn đã là rất tốt rồi."
Ba người kết bạn rồi cùng nhau đi lên đỉnh Thiên Thủy.
Dọc trên đường đi, bọn họ thấy ở đỉnh Thiên Thủy, đệ tử nữ chiếm chín phần mười.
Trên đường đi có không ít sư tỷ toàn đứng ở trên nóc nhà hoặc chỗ cao, không ngừng trò chuyện trêu ghẹo các đệ tử mới nhập môn năm nay.
"Woa, sư tỷ, tỷ có nhìn thấy đệ tử mù cõng trên lưng một táng đá kia không?”
"Nghe nói hắn chính là đệ tử duy nhất mà đỉnh Thiên Lôi thu nhận năm nay, hắn là người có Thánh Phẩm Linh Căn, hắn còn siêu hơn cả đại sư huynh Vũ Bính!"
Nữ tử có khuôn mặt thanh tú nghe sư muội nói ríu rít thì cũng chỉ mỉm cười nhẹ.
"Lý Tuấn Huy, không ngờ một người mù mà lại có cái tên nho nhã như vậy."

"Thiên phú cũng đứng hạng nhất ở lục địa Thanh Vân này. "Được rồi, đến giờ đi luyện công rồi."
Thế là đám người đông đúc đã tập trung ở trong đại điện của đỉnh Thiên Thủy.
Mỗi người có một cái đệm cói, ngồi khoanh chân.
Mà những người ngồi ở đó cũng hết sức chăm chú, giới tu tiên coi trọng tôn tỉ trật tự, cường giả vi tôn.
Lý Tuấn Huy còn muốn ba người ngồi cùng chỗ với nhau, Lý Thịnh An lại nói: Không được không được, bây giờ thân phận của huynh là quan môn đệ tử của đại trưởng lão đỉnh Thiên Lôi."
"Cũng tức là đệ tử thân truyền có địa vị cao hơn cả đệ tử hạch tâm của học trò trưởng lão."
"Huynh phải ngồi ở hàng đầu!"
Lý Tuấn Huy nhìn xung quanh, hắn phát hiện vẻ mặt của những người xung quanh đều có hơi mất tự nhiên, bất đắc dĩ hắn đành phải đi đến đằng trước nhất.
Chỗ kia chỉ có một cái đệm cói lẻ loi, phía sau là đệ tử nội môn mới vào, tiếp sau nữa là đệ tử ngoại môn.
Lần này Đại Hạ Kiếm Tông mở sơn môn, tổng cộng thu nhận ba trăm chín mươi hai người, tính ra lần này đã thu nhận khá nhiều đệ tử.
Trong đó, đệ tử được vào thẳng nội môn tu hành có tổng cộng hơn sáu mươi người, trong đó người có thân thể Thiên Linh Căn có bốn người.
Cho dù là Thiên Linh Căn, cũng chưa chắc sẽ được trưởng lão coi trọng rồi thu làm đệ tử môn hạ.
Lý Tuấn Huy ngồi xếp bằng trên mặt đất, trước mặt là án kỷ (cái bàn thấp), xếp cùng có một chiếc đệm cói.
Xoetl
Một cơn gió nhẹ lướt qua, nữ tử mặc trường bào băng lam phá không xuất hiện sau án kỷ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.