Kiếm Động Cửu Thiên

Chương 743: Linh xà canh




- Chu Hằng, ngươi không sao chứ? Băng Tâm Trúc đi lên, dùng cảnh giới cảnh giác nhìn Hồng Long nữ hoàng.
Nhìn thấy ánh mắt của nàng, Hồng Long nữ hoàng nói thầm trong lòng nàng mới nên là người lo lắng đề phòng. Không thấy một siêu Sáng Thế Đế đều bị hắn hời hợt xử lý sao? Ở trước mặt pháp tắc, trên người nàng món chí bảo nào lại thật sự có thể bảo vệ được nàng?
- Ta không sao! Chu Hằng nhìn về phía Vạn Cổ Đại Đế bị nhốt trong cấm chế, tay phải rung lên, đem hắc kiếm tế ra.
Hắc kiếm có thể chém phá hết thảy, dùng để phá mở cấm chế hẳn là cũng không thành vấn đề. Tuy rằng cấm chế này hẳn là rất mạnh, nhưng hiện tại có pháp tắc của Hoặc Thiên áp chế phỏng chừng cũng chỉ có thể phát huy ra uy lực của cấp bậc Thăng Hoa Đế.
Hắn triển khai Tinh Vân Kiếm Pháp, tiểu phù văn công kích bố trí trên thân kiếm, gọt chém mạnh qua.
Ông!
Trên cấm chế lập tức lóe lên một luồng hào quang, sau đó phân tán hướng về phía khu vực nửa vòng tròn triển khai, đem cỗ lực lượng này phân hóa.
Vạn Cổ Đại Đế tuy rằng không nhìn thấy tình huống bên ngoài nhưng hắn có thể cảm ứng được công kích lần này, lập tức nhảy lên một cái, một quyền ngưng tụ đánh mạnh ra.
Ông trên cấm chế lại lóe hào quang, giống như rắn bạc múa loạn, dường như mặt hồ bị đánh loạn.
Chu Hằng thét dài một tiếng, Tinh Vân Kiếm Pháp đánh ra, trái một kiếm phải một kiếm bổ chém trên cấm chế. Hắn ở bên ngoài nhìn rõ ràng, có thể phối hợp Vạn Cổ Đại Đế ra quyền, từng đợt đánh lên trên cấm chế.
Cấm chế này có lẽ rất chắc chắn, nhưng bị Vạn Cổ Đại Đế oanh kích mấy vạn năm cũng xấp xỉ tới gần vỡ nát. Cộng thêm hiện tại lại bị pháp tắc của Hoặc Thiên áp chế, uy lực tự nhiên giảm lại thêm giảm.
Sau hơn trăm lần oanh kích, quầng sáng này chợt vỡ nát!
- Ha ha ha, lão tử rốt cuộc lại thấy ánh mặt trời! Vạn Cổ Đại Đế hướng lên trời rống giận một tiếng, tóc đen đầy đầu bay phần phật. Hắn thân hình cao lớn, nửa ngực trần, lộ ra một luồng phóng đãng không kiềm chế.
- Ừm, ngươi là đời sau của lão Chu gia ta! Hai người này là vợ của ngươi? Khi ánh mắt của hắn đảo qua ba người Chu Hằng, lập tức nhếch miệng cười.
Băng Tâm Trúc mặt đỏ một hồi. Tuy rằng nàng vẫn còn có chút không thích, nhưng đời này không gả Chu Hằng sợ là không được, lúc này cúi đầu tỏ vẻ mặc nhận. Nhưng Hồng Long nữ hoàng lại lười biếng nhìn quét qua Vạn Cổ Đại Đế một cái, nói: - Người cao to không nên nói lung tung, người ta mới lười lập gia đình!
Vạn Cổ Đại Đế trừng nàng một cái, nói: - Hậu nhân này của ta chỗ nào không tốt, ngươi còn muốn kén chọn. Có tin lão tử đánh cho ngươi chịu phục hay không?
Cái này cũng quá ngang ngược, vợ cũng không phải là cưới như vậy!
- Lười đánh với ngươi! Hồng Long nữ hoàng phất tay, nàng lười đến tận xương tủy, chỉ cần không phải chạm vào giới hạn thấp nhất của nàng, nàng hoàn toàn lười động thủ.
- Ngươi tên là gì, hậu nhân của ta? Vạn Cổ Đại Đế hỏi Chu Hằng.
- Ta tên Chu Hằng, tổ tiên là Thiên Văn tổ gia!
Chu Hằng đáp, giọng cung kính. Đây là người vai vế lớn nhất lão Chu gia trước mắt, hắn không cung kính cũng không được.
- Hậu đại của Thiên Văn? Vạn Cổ Đại Đế khẽ thở dài, thần tình lộ ra một tia buồn bã. Đứa con này cũng không thích hợp tu luyện, nhiều năm như vậy sợ là sớm đã hóa thành mục nát, hắn lập tức có một loại cảm khái người đầu bạc tiễn người đầu xanh.
Nhưng hắn dù sao là người hào sảng, lập tức phất phất tay nói: - Đi, về Tuyệt Tiên Thành. Đám khốn kiếp kia cho rằng có thể đem lão phủ trấn áp trọn đời, nhưng lão tử cứ muốn cho bọn họ một ngạc nhiên vui mừng thật lớn!
- Đại đế, năm đó đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? Chu Hằng hỏi.
- Năm đó ta chạy đến Tuyệt Tiên Thành đại náo, đang đánh thống khoái lại chọc ra mấy lão già, lão tử đánh không lại đành phải chạy. Sau khi chạy đến vùng đất lửa này, đám lão già kia không thể tiến vào, ta còn muốn từ địa phương khác đi ra, lại giết cho người ngã ngựa đổ. Lại không liệu đến đám lão già kia không biết dùng thủ đoạn gì, không ngờ ở bên ngoài đối với ta triển khai phong ấn, đem ta nhốt ở chỗ này!
Vạn Cổ Đại Đế mặt đầy phẫn nộ, lại nói: - Lão tử năm đó chỉ là Sáng Thế Hoàng, không phải là đối thủ của mấy lão già kia. Nhưng hiện tại đã là Sáng Thế Đế 17 tướng, nhất định phải đem toàn bộ Tuyệt Tiên Thành đều dỡ!
Vị này oán khí thật lớn!
Chu Hằng gật đầu. Đổi thành hắn bị nhốt mấy vạn năm, sau khi thoát khốn khẳng định cũng tràn đầy ý tưởng đại náo người ngã ngựa đổ.
- Cạc cạc cạc, loài người, các ngươi quả nhiên ở nơi này! Một tiếng cười quái dị, một con cự mãng bỗng nhiên xuất hiện. Nhưng thân thể run lên, lại biến thành một nam trung niên, trên người có vô số vảy rắn làm quần áo.
Thiên Mãng Tiên Quân!
- Ồ, con yêu thú này rồi lại còn có thể hóa hình? Chu Hằng ngạc nhiên nói.
- Hắn có một tia huyết mạch Long tộc, cho nên mới có thể hóa hình! Hồng Long nữ hoàng đảo qua Thiên Mãng Tiên Quân một cái, lập tức mất hứng thú. Ở trong mắt nàng Thiên Mãng Tiên Quân chính là một con cá chạch nhỏ.
- Bổn tọa biết nơi này có một bộ Thiên Kinh, lại bởi vì không thể tiến vào mà không thể thu lấy. Hiện tại cực diễm lực biến mất, tin tưởng Thiên Kinh rơi vào trong tay ai trong số các ngươi hả? Thiên Mãng Tiên Quân với tư thế trên cao nhìn xuống nhìn bốn người.
- Thiên Kinh hả, có nhiều mà. Ngươi muốn bộ nào? Chu Hằng đem Hỗn Độn Thiên Kinh tế ra.
Băng Tâm Trúc phối hợp Chu Hằng cũng đem Hồng Liên Thiên Kinh vận chuyển ra. Đây là một đóa sen đỏ cao quý đến không thể hình dung, dường như trong thiên địa chỉ nở một đóa như vậy. Vạn Cổ Đại Đế cười ha hả, dường như hứng chơi nổi lên, cũng đưa Thiên Kinh của hắn tế ra.
Đó là một đoàn ngọn lửa màu tím, vờn quanh người hắn.
Thiên Mãng Tiên Quân ngây dại. Ba... ba bộ Thiên Kinh!
Sau khi tiến vào Sáng Thế Cảnh, thế gian đã rất ít có chuyện gì có thể khiến hắn giật mình. Nhưng hiện tại hắn chẳng những giật mịnh hơn nữa còn khiếp sợ, ngay cả con mắt đều sắp vọt ra ngoài!
May mắn hắn cũng không biết nơi này vốn tổng cộng có 7 bộ Thiên Kinh, nếu không trực tiếp máu nóng vọt lên đầu ngất đi đều có khả năng.
Chu Hằng khẽ nhíu mày, hắn cảm giác được Hỗn Độn Thiên Kinh của mình tràn ngập khát vọng cắn nuốt Hồng Liên Thiên Kinh.
Tại sao lại như vậy?
Hỗn Độn Thiên Kinh không phải là một giới Thiên Kinh dung hợp sao, làm sao lại còn có khát vọng cắn nuốt Thiên Kinh khác?
Chu Hằng đem Hỗn Độn Thiên Kinh thu vào, nếu không bộ Thiên Kinh này phỏng chừng lại nhấc lên chiến tranh dung hợp mới.
- Đều là của bổn tọa! Thiên Mãng Tiên Quân cuối cùng từ trong khiếp sợ thật lớn phục hồi tinh thần, trên mặt tràn ngập thèm thuồng. Ba bộ Thiên Kinh a, nếu hắn cướp lấy dung hợp, như vậy thực lực sẽ một hơi tăng vọt đến trình độ nào?
- Cá chạch nhỏ, bản nữ hoàng không muốn đánh ngươi, mau rời đi!
Hồng Long nữ hoàng nể tình hắn còn có một tia huyết mạch Long tộc, lòng tốt nhắc nhở một câu.
- Ngươi là thứ gì... Ồ! Thiên Mãng Tiên Quân vừa định quát mắng, nhưng khi hắn đem lực chú ý tập trung lên người Hồng Long nữ hoàng, không khỏi lộ ra vẻ hoảng sợ. Hắn nhìn thấy sừng rồng của đối phương, càng cảm ứng được một luồng uy áp đến từ huyết mạch.
Đối phương ở huyết thống Long tộc cao quý hơn hắn không biết mấy trăm lần!
- Ha ha ha! Ngươi là Long tộc chân chính! Thiên Mãng Tiên Quân sau khi thoáng lưỡng lự lại cười lớn lên. Thật sự là trời cũng giúp hắn, hôm nay chẳng những có thể chiếm được ba bộ Thiên Kinh, hơn nữa nếu có thể cắn nuốt một Chân Long, huyết mạch của hắn sẽ có thể đạt được tăng lên cực lớn.
- Ngu ngốc! Hồng Long nữ hoàng lẩm bẩm, nhưng nàng lại không hề có ý ra tay - Lười!
Vạn Cổ Đại Đế lại bước dài mà ra, hắn bị nhốt mấy vạn năm lúc này đang nghẹn một bụng lửa giận, vừa khéo có người đâm tới cho hắn đánh, hắn tự nhiên mừng rỡ mà ra tay.
- Còn muốn phản kháng? Thiên Mãng Tiên Quân hừ lạnh nói.
- Ha ha, đã lâu không được ăn thứ gì, vừa vặn làm chút linh xà xanh ăn chơi! Vạn Cổ Đại Đế cười to, vung nắm tay đánh về phía Thiên Mãng Tiên Quân.
Người của lão Chu gia thật sự có mấy phần tiềm chất ăn tạp. Chu Hằng đối với con rắn nhỏ nói muốn ăn linh xà xanh, Vạn Cổ Đại Đế đối với rắn lớn cũng nói lời đồng dạng. Không hổ đều là người của Chu gia.
Bùng!
Thiên Mãng Tiên Quân nhấc chưởng phản kích, nhưng sau khi quyền chưởng chạm nhau, hắn lập tức "thịch thịch thịch" lùi không ngừng.
Đồng dạng cảnh giới bị áp chế, nhưng giữa Thăng Hoa Đế vẫn có chênh lệch như trời đất. Hiển nhiên Thiên Mãng Tiên Quân kém hơn Vạn Cổ Đại Đế quá nhiều.
Thiên Mãng Tiên Quân lập tức sắc mặt đại biến, thân hình run lên lập tức hóa thành hình thái nguyên bản. Hắn là yêu thú, trời sinh có lực lượng cơ thể khủng bố, thuần túy đấu linh lực với đối phương là cách làm cực ngu xuẩn.
Một con mãng xà thật lớn lập tức cuộn mình một vùng thiên địa, Thiên Mãng Tiên Quân há miệng, rất có uy thế nuốt thiên địa.
- Ngoan ngoãn vào nồi cho lão tử đi! Vạn Cổ Đại Đế phóng lên trời, triển khai công phạt.
Sau vài phút, Thiên Mãng Tiên Quân đã biến thành một con rắn chết, mềm nhũn nằm trên mặt đất.
Không may là, nơi này bị pháp tắc của Hoặc Thiên giam cầm, ngay cả thần tướng cũng không thể rời khỏi cơ thể, bởi vậy hắn ngay cả thần tướng đều không thể trốn chạy, chỉ có thể tử chiến sau đó bị Vạn Cổ Đại Đế nhẹ nhàng trấn giết.
- Ăn cơm trước. Ăn no bụng, chúng ta lại đi Tuyệt Tiên Thành đại náo một trận! Vạn Cổ Đại Đế thi triển pháp thuật, đem Thiên Mãng Tiên Quân to lớn như núi cưỡng chế thu nhỏ, máu thịt tinh hoa càng thêm ngưng tụ.
Bốn người đều ngồi xuống, ăn bữa tiệc thịt rắn!
Hồng Long nữ hoàng cũng không kiêng ăn, chính là thịt rắn này có chứa huyết mạch Long tộc thì lại thế nào, nàng vẫn ăn không lầm. Hơn nữa khẩu vị rất tốt, ăn hết miếng này đến miếng khác, hết bát này đến bát khác, ăn còn nhiều hơn ba người Chu Hằng cộng lại!
Không hổ là Long tộc, răng tốt, khẩu vị càng tốt.
Vạn Cổ Đại Đế không khỏi giơ ngón cái khen:
- Dễ ăn dễ nuôi, nàng dâu này lão tử nhận!
Chu Hằng sắc mặt tối sầm, tiêu chuẩn chọn dâu của Vạn Cổ Đại Đế cũng quá kỳ quái!
Hồng Long nữ hoàng lại ngay cả phản bác cũng lười, cúi đầu "soàm soạp" ăn thống khoái, dường như không hề có ý thức nguy cơ cũng không sợ Chu Hằng đem nàng đi bán.
Sau khi ẵnong, bốn người bắt đầu rời khỏi vùng đất lửa, bên ngoài còn có người thân đang chờ bọn họ.
10 ngày sau bọn họ rốt cuộc ra khỏi vùng tiểu thiên địa này.
- Chu Hằng!
- Phu quân!
- Tiểu Chu Tử!
Các nàng nhao nhao vọt tới, mà con lừa đen thì đi nhón chân, trong móng có cầm viên gạch, rất có tính toán đập ngất Chu Hằng rồi cướp thống khoái.
- Phụ... phụ thân! Chu Vũ Hà nhìn Vạn Cổ Đại Đế, giọng nói phát run, nước mắt không tự chủ chảy ra.
- Tiểu tử thối, khóc cái gì. Người của lão Chu gia đổ máu không đổ lệ!
Vạn Cổ Đại Đế lớn tiếng nói. Ra khỏi vùng đất lửa, tu vi của hắn khôi phục toàn bộ, Sáng Thế Đế 17 tướng đã sớm vượt qua cực hạn, khí thế cường đại như biển, từng đợt dập dờn không thôi.
- Tứ muội! Hồng Long nữ hoàng thì nhìn Lam Long nữ hoàng, toàn trường loạn thành một đoàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.