Kiếm Động Cửu Thiên

Chương 503: Chỉ thiếu một bước “vào cửa.”




- Cái tên nhà ngươi, nhìn chỗ nào vậy! Nguyệt Ảnh Thánh Nữ như giận như ngượng, dùng mắt đẹp nguýt Chu Hằng một cái. Nhưng cái nhìn này lại tràn đầy vạn ngàn quyến rũ phong tình, khiến cho lòng người như muốn tan ra.
Chu Hằng cũng tâm linh run lên, hắn cũng không phải là kẻ già đời trong tình trường, nhưng ở hoan trường lại không thiếu kinh nghiệm, chỉ cần nhìn rặng đỏ bắt đầu nổi lên trên cổ Nguyệt Ảnh Thánh Nữ, hắn hoàn toàn có thể khẳng định, vị Thánh nữ này động tình.
Nơi này còn có nam nhân thứ hai sao?
Vậy khẳng định là đối với hắn!
Tuy rằng một đám ái thê luôn nói Nguyệt Ảnh Thánh Nữ thích chính mình, nhưng Chu Hằng chưa từng tin tưởng điểm ấy. Bởi vì hắn thật sự không tìm ra được trên người mình có điểm nào đáng cho Nguyệt Ảnh Thánh Nữ thích. Bởi vậy đem hảo ý của đối phương quy kết vào nghĩa khí.
Nhưng một nữ nhân đối với nam nhân nghĩa khí thế nào chăng nữa cũng sẽ không động dục chứ?
Nghĩ đến hai chữ động dục này, Chu Hằng không khỏi trong lòng rung động. Nguyệt Ảnh Thánh Nữ nhưng là mỹ nữ đỉnh cấp không hề thua kém Ứng Mộng Phạm chút nào, mà phong tình của Ứng Mộng Phạm ở trên giường... Chu Hằng vừa nghĩ liền có loại xung động máu nóng lên não.
Kỳ thật sau khi hiểu ra, hết thảy đều rất dễ lý giải. Vì sao Nguyệt Ảnh Thánh Nữ ba phiên hai bận chạy đến nhà hắn, lại không tiếc vì hắn đứng ra chống lại thiên hạ, người ta thích hắn mà!
Trời đất này rộng lớn, lớn không quá một chữ tình. Nữ nhân động tình là không thể dùng đạo lý để cân nhắc.
Tuy nhiên, mình thích nàng sao?
Chu Hằng thầm nhủ trong lòng. Nhưng chính vào lúc này, Tinh Trần Phong Bạo ở ngoài thổi điên cuồng, đem một tảng đá lớn ném bay, có chết hay không vừa khéo đập ở phía trên cửa động, lập tức chấn cho cả sơn động rung chuyển một hồi.
- Ái da... Nguyệt Ảnh Thánh Nữ thân hình nghiêng ngả, ngã về phía Chu Hằng.
Chu Hằng có thể khẳng định, đối phương là cố ý!
Tuy rằng nơi này trọng lực thật lớn, hoàn cảnh ác liệt, nhưng là với thực lực của Thiên Tôn lại làm sao không đứng vững chân? Nhưng một mỹ nhân thơm ngào ngạt, yểu điệu, tràn ngập tình ý với mình ngả vào trong lòng, hắn không biết xấu hổ thò tay ra đón sao?
Trước khi Chu Hằng còn không ý thức được, hắn đã vươn hai tay, đem Nguyệt Ảnh Thánh Nữ ôm vào trong lòng.
- Ưm, ngươi thật xấu xa! Nguyệt Ảnh Thánh Nữ rên lên một tiếng, dùng giọng oán trách nói, một bộ lão nương mặc ngươi bài bố.
Chu Hằng không khỏi líu lưỡi, đều nói nữ nhân không nói đạo lý, quả nhiên không sai!
Ngươi chủ động nhào vào ngực ta, hơn nữa còn ôm ta chặt như vậy, không ngờ còn nói ta xấu. Còn có thiên lý hay không hả?
Nguyệt Ảnh Thánh Nữ là Thiên Tôn đương thời, làm việc tự nhiên quả cảm kiên nghị. Một khi nhận định tâm ý của mình liền lập tức có hành động. Bởi vì chút chuyện giữa nam nữ này nếu là không thể quyết định ra, rất dễ dàng biển tình dậy sóng, tạo thành rất nhiều hiểu lầm không cần thiết.
Nếu một bước khó nhất đã bước ra rồi, kế tiếp hẳn là dễ dàng hơn nhỉ?
Nguyệt Ảnh Thánh Nữ nghĩ tới "chỉ đạo" của An Ngọc Mị đối với nàng nếu nàng muốn trở thành một thành viên của Chu gia, tự nhiên sẽ cùng các ái thê của Chu Hằng làm tốt quan hệ, mà An Ngọc Mị chính là người quan hệ tốt nhất với nàng.
Là người từng trải, An Ngọc Mị không chút giấu giếm truyền thụ rất nhiều bí quyết, đó nhưng là kinh nghiệm đạt được sau vô số lần lên giường với Chu Hằng.
Lúc nghe An Ngọc Mị nói, Nguyệt Ảnh Thánh Nữ suýt nữa mặt ngọc đều nghẹn ra máu. Sau khi đỏ mặt nghe xong, có đến nửa tháng không dám nói chuyện với An Ngọc Mị. Thật sự là quá mắc cỡ, tư thế như vậy như vậy, còn phải dùng miệng...
Nhưng liên quan đến hạnh phúc của mình, Nguyệt Ảnh Thánh Nữ lập tức kiên định tín nhiệm. Nàng đã tới Tiên giới, trong thời gian ngắn là không có khả năng trở về Phàm giới, trả giá lớn như vậy không phải là vì nam nhân này sao?
Nàng ngay cả trách nhiệm trọng đại như thế của Đông Linh Tiên Trì đều có thể bỏ qua một bên, còn cần thẹn thùng gì sao?
Nguyệt Ảnh Thánh Nữ sau khi tâm niệm kiên định, không khỏi ôm Chu Hằng càng chặt, sau đó dùng bộ phận "Mập" nhất trên người nàng đi cọ cọ Chu Hằng.
Tê!
Chu Hằng không khỏi hô hấp dồn dập. Hai ngọn núi kia của Nguyệt Ảnh Thánh Nữ đang ma sát ở ngực hắn, xúc cảm đó quả thật tuyệt vời đến cực điểm. Với trình độ không gì nhỏ mà không thấy của hắn lúc này, còn có thể rõ ràng cảm nhận được hai hạt anh đào kia đang hơi hơi vểnh lên.
Không chỉ như thế, tư thế nàng nhào tới dường như đã trải qua tính toán chính xác, bụng dưới mềm mại kia thế nào mà vừa khéo để giữa hai chân hắn, hơn nữa còn không an phận theo động tác của nàng nhẹ nhàng ma sát.
Đây chính là muốn sát ra lửa!
Chu Hằng rất không tự chủ nổi phản ứng. Hắn lại không phải là loại cổ hủ thông thái rởm, mà là nam nhân huyết khí phương cương. Loại chuyện nam hoan nữ ái này hắn trước giờ đều không bài xích, hơn nữa còn rất là thích!
Chẳng lẽ hắn còn sợ hay sao?
Chu Hằng cũng không muốn bị một nữ nhân đẩy ngược, lập tức thò hai tay ấn đến trên vòng eo mềm mại của Nguyệt Ảnh Thánh Nữ.
Nguyệt Ảnh Thánh Nữ lập tức thân thể run lên, lực lượng toàn thân dường như trong nháy mắt rút khỏi thân thể, khiến nàng mềm nhũn dựa vào trên người Chu Hằng. Nếu không phải Chu Hằng ôm eo của nàng, nàng khẳng định sẽ trượt xuống.
Bàn tay của nam nhân mang theo từng luồng hơi nóng, xuyên qua quần áo chui vào làn da của nàng, tiến vào mạch máu của nàng, khiến máu của nàng cũng sôi trào theo. Trong thân thể dường như thiêu đốt thứ gì, có một loại cảm giác sắp nổ tung.
Sao lại nóng như vậy, sao lại khô như vậy, thật muốn, thật muốn a!
Nguyệt Ảnh Thánh Nữ đột nhiên cả kinh, nàng làm sao trở nên không ngượng không thẹn như vậy?
Nàng còn chưa kịp tỉnh lại, tay của Chu Hằng đã thuận theo hông nàng sờ xuống dưới, lướt qua xương hông, chính là phần mông đẫy đà cong vểnh kia.
Từ góc độ của Chu Hằng mà nói, hắn thích mông đầy đặn mượt mà, xúc cảm càng tốt một chút. Đặc biệt là khi một chưởng vỗ xuống, sóng mông rung rinh, gợi tình đến cực điểm!
Nguyệt Ảnh Thánh Nữ vẫn còn là thân xử nữ, mông tự nhiên không đủ mượt mà, nhưng thắng ở chắc nịch, mông rất là căng, hơn nữa còn hơi hơi vểnh lên trên, hình thành một đường cong khoa trương, lại đồng dạng đẹp không sao tả xiết!
Hiện tại không đủ màu mỡ không sao, sờ nhiều tự nhiên là được rồi!
Hô hấp của Chu Hằng hơi dồn dập, yêu thích không buông tay xoa nắn mông căng chắc của Nguyệt Ảnh Thánh Nữ. Cho dù cách một lớp quần áo hắn đều có thể cảm giác được tầng da thịt phía dưới kia có xúc cảm trơn nhẵn như thế nào.
- Chu Hằng... Nguyệt Ảnh Thánh Nữ đã hai mắt mê ly, ầng ậng nước híp thành một cái khe, hai gò má bay lên hai rặng mây đỏ tươi đẹp. Cái miệng nhỏ nhắn khẽ hé, mơ hồ có thể thấy được khóe miệng có tia sáng lóng lánh, đó chính là nước thơm nàng không kìm được chảy ra.
- Ừ! Chu Hằng đáp lời, lại chỉ ôm mông Nguyệt Ảnh Thánh Nữ càng thêm gần sát bụng mình. Ở đó đã sớm giương cung bạt kiếm, cách quần áo không ngừng ma sát.
Nguyệt Ảnh Thánh Nữ thân là Thiên Tôn, lại làm sao có thể không cảm giác được, chỉ là nàng còn là xử nữ, mới đầu còn có chút đầu óc mơ hồ, cho rằng Chu Hằng giấu ám khí gì ở đó. Nhưng dù sao nàng cũng từng trải qua An Ngọc Mị huấn luyện đặc biệt, rất nhanh liền hiểu ra đó là cái gì.
Vừa hiểu ra, toàn thân nàng càng thêm mềm nhũn, chỉ cảm thấy hung khí đó rất không yên phận, dường như muốn căng rách quần áo xông tới vậy.
- Chu Hằng, ngươi về sau... nhất định phải tốt với ta! Nguyệt Ảnh Thánh Nữ ôm cổ Chu Hằng, trong ánh mắt có vô hạn thâm tình. Từ lúc nào nàng đã phải lòng nam nhân này, có lẽ là... lần đầu tiên bị hắn đánh mông nhỉ.
Đối với loại nhục nhã này, hoặc là giết hắn sau đó quên đi, hoặc là bị hắn chinh phục, vạn kiếp bất phục!
Đây là lời trong lòng của nàng!
Chu Hằng dừng động tạc, rất là nghiêm túc gật gật đầu, sau đó lập tức bắt đầu bận rộn, khiến cho Nguyệt Ảnh Thánh Nữ lập tức lườm nguýt. Nam nhân quả nhiên là động vật dùng nửa thân dưới để suy nghĩ.
Nhưng nàng lúc này cũng là động tình như lửa, khát vọng Chu Hằng chinh phục chính mình, để cho nàng trở thành một nữ nhân chân chính.
Chu Hằng ôm Nguyệt Ảnh Thánh Nữ lên, rảo bước đi tới mấy bước, đưa nàng nặng nề để lên vách động.
Tuy rằng động tác có chút thô lỗ, nhưng song phương đều là lửa dục tăng cao, loại thô lỗ nhỏ này sẽ chỉ gia tăng hứng thú. Nguyệt Ảnh Thánh Nữ phát ra một tiếng rên rỉ như mèo kêu, mắt mị như nước, ẩm ướt như thủy triều.
Chu Hằng nâng hai đùi ngọc của nàng, quấn quanh lên hông hắn. Mỹ nữ này người cao chân dài, hai cái đùi đẹp thẳng tắp thon nhỏ, đẹp tới cực điểm. Chỉ mới bị hai đùi quấn quanh Chu Hằng liền có loại cảm giác mất hồn mềm xương.
Hô hấp ồ ồ của hắn trực tiếp phun lên gương mặt xinh đẹp của Nguyệt Ảnh Thánh Nữ, dưới tác dụng của hơi nóng, đôi mắt nàng nửa khép, trên cổ ngọc một vùng ửng đỏ, thậm chí kéo dài đến trên ngực.
Nữ nhân này hiển nhiên đã động tình như lửa, làm tốt chuẩn bị tiếp nhận hắn.
Chu Hằng cũng không định nhịn, hai tay sờ vào trong váy nàng, muốn kéo xuống một tầng phòng ngự cuối cùng của nàng, sau đó tiến quân thần tốc, chân chính chiếm hữu vưu vật xinh đẹp này.
- Các ngươi đang làm gì?
Chính vào lúc này, một thanh âm như tiếng trời vang lên, mang theo vẻ hết sức mịt mờ và nghi hoặc.
Đổi một thời gian khác, Chu Hằng khẳng định hết sức vui vẻ nghe thấy thanh âm này, nhưng vào loại thời điểm mấu chốt này, hắn lại có loại xúc động muốn đem Hoặc Thiên thu vào Cửu Huyền Thí Luyện Tháp - Nếu như bảo tháp này có thể thu được nàng.
Nàng làm sao cố tình trở lại vào lúc này?
- A... Nguyệt Ảnh Thánh Nữ cũng phục hồi tinh thần, dũng khí lúc trước nổi lên lập tức không cánh mà bay, vội vàng đẩy Chu Hằng ra, bối rối chỉnh đốn trang phục, gương mặt ngọc đỏ như máu.
- Chúng ta đang... sao cô trở lại rồi? Lấy công làm thủ vĩnh viễn là phòng ngự càng tốt, Chu Hằng hỏi ngược lại.
- Gió bão ngừng, có thể rời đi rồi! Hoặc Thiên không chút biểu tình nói, trên thực tế thật đúng là không có chuyện gì có thể khiến nàng để ở trong lòng.
- Gió bão ngừng? Chu Hằng thở dài. Gió bão đáng chết này thật sự là không biết ý, đã thổi cả buổi rồi, sao không thể kiên trì thêm một chút?
Kiên trì một chút?
Nếu là các nàng ở trong Cửu Huyền Thí Luyện Tháp biết được, tất nhiên đều sẽ cười nhạt. Cái tên này cho ngươi "Một chút" thời gian đủ sao? Lần nào không giày vò các nàng hơn nửa ngày!
- Đi thôi! Chu Hằng chưa được thỏa mãn tự nhiên tinh thần không tốt, lúc này nói lời này rất là ỉu xìu.
Nguyệt Ảnh Thánh Nữ sau một hồi xấu hổ đã điều chỉnh tâm tình, mặt đầy nghiêm trang giống như chuyện lúc trước chưa từng xảy ra, khiến Chu Hằng lập tức nổi lòng bội phục.
Ba người rời khỏi sơn động, Chu Hằng một tay ôm lấy Nguyệt Ảnh Thánh Nữ, thân hình bay lên không, tiến về phương hướng lúc trước hắc kiếm chỉ tới. Mà Hoặc Thiên vì vẫn như cũ dựa vào gió do hắn cuốn lên mà đi, tốc độ không chậm chút nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.