Kiếm Động Cửu Thiên

Chương 473: Hai đại Thiên Tôn ra trận




Trước đó, lão tổ Nguyên gia căn bản không biết Thiên Tôn xuất hiện ở nơi này rồi lại đạt tới ba người!
Tuy rằng Nguyệt Ảnh Thánh Nữ và Sí Diễm Yêu Tôn còn chưa ra mặt, nhưng một là hơi thở của Thiên Tôn quá mức cường đại, hai là sức cảm ứng của Thiên Tôn cũng vô cùng nhạy bén. Đều cách gần như vậy, hắn lại làm sao có thể không biết còn có hai vị đại năng nấp ở chỗ tối?
Hắn lần này chỉ mời một người trợ giúp, tu vi gần bằng hắn, đồng dạng là Thiên Tôn Hóa Thần tam trọng thiên, cũng chưa tiến vào Chuẩn Tiên một kiếp.
Mặc dù là hai đấu ba, nhưng lão tổ Nguyên gia lại có tự tin cường đại, ít nhất sẽ không thua đám người Chu Hằng. Bởi vì bọn họ nhưng là Thiên Tôn Hóa Thần Cảnh lâu đời, bất kể là tu vi hay là kinh nghiệm chiến đấu đều có thể nghiền ép đối phương.
Mấu chốt là, đánh bại dễ dàng, nhưng muốn cướp được Tinh Hạch quá khó khăn!
Giết Thiên Tôn lại không có chỗ tốt gì. Hơn nữa muốn chém giết Thiên Tôn cùng cảnh giới hắn cũng phải trả cái giá không nhỏ. Nếu chỉ vì báo thù cho tiểu bối gia tộc, như vậy thật là quá ngu xuẩn!
Tinh Hạch mới là trọng điểm!
Như thế nào mới có thể đoạt được Tinh Hạch, mà hắn lại không cần trả giá chứ?
Lão tổ Nguyên gia đang đau khổ suy nghĩ chính là điều này. Trong lúc nhất thời có một loại xung động đau đầu đến muốn giựt tóc.
- Lão già, ngươi tới tìm chết sao? Chu Hằng ngoắc ngón tay, trong thần thái tràn đầy khinh thường.
- Tiểu bối! Lão tổ Nguyên gia lập tức bị chọc giận thất khiếu bốc khói. Tiểu tử này làm sao không hề có phong phạm cao thủ, vừa lên liền giống như là lưu manh? Thành tựu Thiên Tôn người nào không phải khí thế trầm ổn, lòng dạ thâm trầm?
- Họa là từ miệng mà ra, người trẻ tuổi! Sắc mặt của lão tổ Nguyên gia có chút khó coi. Hắn tự trọng thân phận, bất kể khi nào đều giữ phong độ cao thủ.
- Lão già, phóng ngựa tới đây chiến một trận! Chu Hằng cười ha hả, song quyền đập nhau, chiến ý bắn ra.
- Hừ! Đây là Long Hà đại lục, không phải ngươi...
Ầm!
Câu nói của lão tổ Nguyên gia còn chưa dứt, chỉ thấy Chu Hằng đã bắn vọt ra. Giơ lên một cái trọng quyền đánh về phía hắn. Trong ánh vàng lóng lánh, uy thế khôn cùng! Lão tổ Nguyên gia lập tức hoảng sợ, uy lực của một quyền này ra ngoài dự đoán của hắn rất nhiều.
Thật mạnh!
Bùng!
Hắn giơ chưởng đón đỡ, vô số ánh sáng xanh dâng lên, nhuộm đẫm nửa bầu trời, cùng Chu Hằng rắn chắc trao đổi một đòn. Chấn cho trời đất lắc lư, dường như toàn bộ thế giới đều muốn sụp đổ.
Thiên Tôn đối chiến, đây là chuyện vô cùng có khả năng!
Thần huy nhạt đi, lão tổ Nguyên gia bị chấn bay ra hơn trăm dặm, mà Chu Hằng lại đứng sừng sững, như một thần tượng giữa thiên địa.
Lão tổ Nguyên gia không khỏi hoảng sợ. Hắn rồi lại thua bởi Chu Hằng ở lực lượng, tuy rằng không phải quá nhiều, nhưng thua chính là thua!
Chính mình nhưng là Hóa Thần tam trọng thiên, lại bị một Thiên Tôn Hóa Thần nhị trọng thiên áp chế. Nếu chờ Chu Hằng đạt tới Hóa Thần tam trọng thiên, vậy chẳng phải là càng thêm lợi hại?
Lão tổ Nguyên gia lại không biết, Chu Hằng căn bản không vận dụng toàn lực, nhiều nhất chỉ phát huy một phần ngàn lực lượng!
Nếu không, dưới một quyền của hắn lão tổ Nguyên gia sẽ trực tiếp hóa thành mảnh vụn!
Làm như vậy, hắn chính là muốn đem toàn bộ Thiên Tôn của Long Hà đại lục câu ra!
Tinh Hạch ở trong tay hắn, tin tức này rất nhanh sẽ truyền bá khắp Long Hà đại lục. Thiên Tôn có tư cách tham dự cạnh tranh tự nhiên sẽ không bỏ qua! Nhưng nếu là hắn biểu hiện ra lực lượng cường đại đến trình độ nghiền ép hết thảy, như vậy còn có ai dám tới tìm cái chết?
Hắn muốn dùng Tinh Hạch làm mồi, bẫy giết tất cả Thiên Tôn của Long Hà đại lục!
Điều này kỳ thật rất công bằng. Ngươi muốn mơ ước bảo bối của người khác, như vậy phải làm tốt chuẩn bị tâm lý tính mạng của mình bị người thu gặt!
- Lão già. Ngươi không phải là muốn Tinh Hạch sao? Tới đây cướp đi! Chu Hằng lạnh nhạt nói, hời hợt bâng quơ.
- Tinh Hạch quả nhiên ở trong tay ngươi?
Lão tổ Nguyên gia vừa mừng vừa sợ.
Tinh Hạch! Đó nhưng là một cái tinh cầu khi tử vong mới có thể hình thành, hấp thu linh khí của toàn bộ tinh cầu, đủ để khiến bất luận kẻ nào trong nháy mắt ban ngày phi thăng!
- Ở trong tay ta thì lại làm sao, lại không phải là của ngươi! Chu Hằng bĩu môi.
Lão tổ Nguyên gia cất tiếng cười to, cười đến ánh mắt lại càng ngày càng trở nên lạnh lẽo, nói: - Tiểu bối, ngươi có phải là cho rằng chính mình chiếm thượng phong về lực lượng, là có thể tự cao tự đại, không cố kỵ gì hay không?
- Ít nhất nghiền ép ngươi không thành vấn đề! Chu Hằng thành thật không khách khí nói.
Trên thực tế, nếu không phải vì ném cái mồi này ra, hắn làm sao nói nhiều lời thừa như vậy, trực tiếp một quyền đánh nát!
Lão tổ Nguyên gia lắc lắc đầu, ánh mắt hung tợn, tóc đen đầy đầu thẳng hướng vòm trời. Ầm toàn thân hắn lưu chuyển hơi thở vô cùng cường đại, Thần chích hiện lên trên đỉnh đầu, chính là một gốc đại thụ xanh biếc, vươn đầy cành nhánh.
Thần chích hiện, lão già muốn tế ra chiến lực mạnh nhất!
- Tiểu tử. Ngươi nên biết, nửa bước tiên nhân cường đại nhất chính là Thần chích, ngươi ở lực lượng chiếm thượng phong thì lại làm sao, chiến lực chân chính có thể so với bản tôn? Lão tổ Nguyên gia mang theo vài phần tự kiêu đáp.
Thần chích không giống linh lực, có thể thông qua linh thạch để gia tốc tu luyện, cũng cơ bản không có thiên tài địa bảo để nhanh chóng trưởng thành, phải từng bước chầm chậm đi tới. Chu Hằng ngay cả 50 tuổi cũng chưa tới, Thần chích của hắn tất nhiên cực yếu, nào giống như lão tổ Nguyên gia đã tu luyện mấy ngàn năm!
- Lão già ngươi định dùng lời thừa làm ta phiền chết sao? Chu Hằng thở dài, còn nhún nhún vai.
- Khốn kiếp! Lão tổ Nguyên gia hừ một tiếng, cuối cùng không kìm nổi đưa tay phải ra chộp tới Chu Hằng. Linh lực và Thần chích kết hợp với nhau, bộc phát ra chiến lực cường đại nhất của Thiên Tôn Hóa Thần Cảnh.
Một chưởng đánh tới, như tinh tú sụp đổ, cường thế vô biên!
Chu Hằng tiện tay đánh ra một quyền. Bùng bàn tay trấn rơi kia lập tức vỡ nát, hóa thành vô số mảnh vỡ pha lê rơi xuống.
Lão tổ Nguyên gia hí lên một tiếng, trong ánh mắt lộ ra một vẻ cảnh giác.
Thật mạnh!
Tiểu tử này thật sự là mạnh, một mình hắn tuyệt đối không thu thập được.
- Minh Hà lão huynh, vẫn xin trợ giúp lão phu một tay!
Hắn cất giọng kêu lên, thanh âm chấn động, truyền xa ngàn vạn dặm.
- Nguyên lão quái, đối phó một tiểu tử hôi sữa, ngươi cũng cố sức như vậy? Thanh âm quái dị vang lên, chỉ thấy một lão già vóc người gầy yếu đạp không mà tới. Một thân áo đen, mái tóc đen đã rụng nhiều nhất chỉ còn 1/10, hai hàng lông mày bên cao bên thấp, mũi cũng hõm xuống một nửa.
Một lão già cực kỳ khó coi như vậy lại tỏa ra hơi thở vô cùng cường đại, không kém chút nào so với lão tổ Nguyên gia.
Hắn chính là trợ giúp lão tổ Nguyên gia tìm đến, tên là Minh Hà Thiên Tôn.
- Hừ, ngươi có thể tự mình thử xem! Lão tổ Nguyên gia có chút khó chịu hừ nói. Hắn cũng không nghĩ tới thực lực của Chu Hằng rồi lại mạnh như thế, mạnh đến khiến hắn chỉ có thể đem trợ giúp gọi ra trước!
Hắn vốn là tính toán sau khi đem hai Thiên Tôn khác ép ra, mới cho Minh Hà Thiên Tôn ra trận, hợp lực hai người cường công người mang theo Tinh Hạch, ép đối phương đi vào khuôn khổ!
- Tiểu bối, Tinh Hạch chính ở trên người ngươi? Minh Hà Thiên Tôn hỏi Chu Hằng, biểu tình tràn đầy khinh thường. Nhưng khi nói đến hai chữ Tinh Hạch trên mặt vẫn lộ ra vẻ tham lam mãnh liệt.
Tinh Hạch a! Đạt được liền có thể thành tiên!
Chu Hằng mỉm cười, giơ nắm tay lên nói:
- Không sai, Tinh Hạch chính ở trên người ta. Nếu muốn, trước trò chuyện với nắm đấm của ta!
- Muốn chết! Minh Hà Thiên Tôn hừ lạnh.
- Minh Hà lão huynh, ngươi ta liên thủ! Lão tổ Nguyên gia biết bất kể chính mình hay là Minh Hà Thiên Tôn, một đối một căn bản không có khả năng áp chế Chu Hằng, chỉ có liên thủ.
- Được, mau chóng làm thịt tiểu tử này, ta ngươi chia đều Tinh Hạch! Minh Hà Thiên Tôn nói có chút không cam lòng. Tinh Hạch a! Nếu là có thể hắn muốn độc hưởng cỡ nào. Đáng tiếc hắn vừa rồi cũng thấy qua thực lực của Chu Hằng, biết một mình mình tuyệt đối không phải là đối thủ của Chu Hằng.
- Cùng ra tuyệt chiêu một lượt! Lão tổ Nguyên gia hừ một tiếng, hai tay múa may, đại thụ màu xanh biếc trên đỉnh đầu không ngừng buông xuống lá biếc, bị hắn lần lượt hấp thu trong cơ thể, hơi thở toàn thân lập tức bắt đầu tăng mạnh.
Minh Hà Thiên Tôn thì giống như con cóc hít vào một hơi, bụng đột nhiên phồng lên. Nhưng còn chưa hết, hắn còn đang không ngừng hút khí, cả người đều theo đó mà lớn lên.
Hai vị Thiên Tôn vì Tinh Hạch, đều lấy ra bản lĩnh áp đáy hòm!
Chu Hằng nhàm chán thở dài, chiến lực loại trình độ này hắn thật sự là một đầu ngón tay là có thể chọc nổ, nhưng vì kế hoạch hắn lại không thể không áp chế thực lực.
- Chết!!! Lão tổ Nguyên gia và Minh Hà Thiên Tôn đồng thời tiến lên, lực lượng cấp bậc Thiên Tôn tràn ra, vô cùng khủng bố!
Hai người này liên thủ đủ để đánh cho Nguyệt Ảnh Thánh Nữ và Sí Diễm Yêu Tôn chạy trối chết, nhưng đối mặt với Chu Hằng có thể với sức một người trấn áp bốn đại Chuẩn Tiên ba kiếp mà nói lại ngay cả tư cách khiến hắn coi trọng cũng không có.
- Tới hay lắm! Chu Hằng còn rất nhập vai rống một tiếng, lúc này mới giơ quyền gia nhập vào trong chiến đoàn.
Bùng! Bùng! Bùng!
Ba địa Thiên Tôn kịch chiến, đánh từ mặt đất tới không trung, lại từ nam đánh sang bắc, kinh động sinh linh phạm vi ít nhất hàng tỉ dặm. Mỗi người đều có một loại sợ hãi phát ra từ sâu trong đáy lòng, dường như thiên địa đều muốn sụp đổ vậy.
Một ngày, hai ngày, ba ngày. Đại chiến liên tục, giằng co.
Thời gian hẳn là xấp xỉ!
Chu Hằng quay đầu liền chạy, dẫn hai đại Thiên Tôn tiến vào trong một vùng dãy núi bát ngát.
- Đừng chạy!
- Giao Tinh Hạch ra đây!
Lão tổ Nguyên gia và Minh Hà Thiên Tôn đều quát lớn. Đánh ba ngày, bọn họ rốt cuộc chiếm được thượng phong, không dễ dàng!
Cái gọi là thừa thắng truy kích, bọn họ nhất định phải một tiếng trống làm hăng hái tinh thần đánh bại Chu Hằng, ép đối phương giao Tinh Hạch ra!
Một người trốn hai người đuổi, tốc độ của Thiên Tôn là nhanh cỡ nào, không bao lâu bọn họ liền xâm nhập vào trong dãy núi này. Lão tổ Nguyên gia và Minh Hà Thiên Tôn đều khó nén vẻ hưng phấn, bọn họ hiện tại cách Tinh Hạch chỉ có một bước!
Vút!
Chu Hằng sau một bước dài không ngờ dừng lại!
Tiểu tử này sao không chạy nữa?
Lão tổ Nguyên gia và Minh Hà Thiên Tôn đều có chút kinh ngạc, đối phương còn chưa đạt tới trình độ kiệt lực. Hơn nữa... trong lòng bọn họ đột nhiên hiện lên một nghi hoặc. Rõ ràng bên phía Chu Hằng còn có hai Thiên Tôn, làm sao thủy chung không thấy bọn họ xuất hiện?
Chẳng lẽ, mai phục ở nơi này muốn đánh lén bọn họ?
Khẳng định như thế!
Nếu không, ai lại trơ mắt nhìn bọn họ đem Tinh Hạch cướp đi!
Tiểu tử thật giảo hoạt!
Lão tổ Nguyên gia và Minh Hà Thiên Tôn đồng thời nói thầm trong lòng.
- Hừ! Đừng ẩn ẩn nấp nấp, kêu hai người kia xuất hiện đi! Lão tổ Nguyên gia nói với một thái độ nhìn xa trông rộng, trên vẻ mặt tràn đầy khinh thường.
Ranh con, không ngờ muốn âm chúng ta? Cũng không xem xem chúng ta đều đã sống bao nhiêu năm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.