Kiếm Động Cửu Thiên

Chương 295: Động đất lớn




Phong Liên Tình chính là ngôi sao gây họa, một ngày không gây họa sẽ cả người không thoải mái, đến trấn nhỏ mấy ngày nàng gây họa lớn nhỏ không có một trăm cũng phải tám mươi. Chỉ là lúc trước có quậy thế nào đi nữa cũng không phá hỏng chỗ ở.
Lần này thật là quá đáng, nói thế nào cũng phải đánh nát mông dã nha đầu này!
- Không phải người ta! Giọng ủy khuất của Phong Liên Tình lập tức truyền tới.
Hai tay Chu Hằng quét qua, đánh văng toàn bộ gạch ngói vụn rơi xuống, hai tay kéo ra, một nhà ba người chủ khách sạn cũng bị hắn đưa ra yên lành, mọi người đều ra bên ngoài khách sạn.
Ầm ầm, mặt đất rung chuyển, như tấm thảm lay động, không ngừng lung lay.
- Động đất! Mọi người đều hô lên, thế này quá rõ ràng rồi.
- Người ta nói mà, không phải ta làm, Tiểu Chu Tử mau xin lỗi người ta đi! Phong Liên Tình chiếm được lý, lập tức được thế không tha người, dùng nắm tay nhỏ không ngừng đánh lên lưng Chu Hằng.
- Chỗ này không phải nơi an toàn, đi trước đã! Chu Hằng trầm giọng nói.
Cho dù hắn là cường giả Sơn Hà Cảnh thì sao chứ, không đến Kết Thai Cảnh không thể bay giữa hư không, nếu như lọt vào khe nứt động đất, vậy quả thật có khả năng vĩnh viễn đừng hòng ra được, sẽ bị chôn sống dưới đất.
Rầm... ầm ầm ầm!
Mặt đất nứt ra, xuất hiện khe rãnh lớn, nhanh chóng lan tới phía bọn họ, ban đầu khe rãnh kia chỉ cỡ một dặm, nhưng lập tức mở rộng ra mười dặm, trăm dặm.
- Đi mau! Chu Hằng cuốn theo một nhà ba người chủ khách sạn, thân hình nhảy lên, rời xa trung tâm động đất.
Tốc độ động đất truyền ra dù nhanh, nhưng tốc độ chạy của mọi người càng nhanh hơn, theo bọn họ đi ngày càng xa, cuối cùng bỏ lại khe nứt động đất ở phía sau, nhưng tính toán khoảng cách, bọn họ đã chạy ra xa đến ngàn dặm!
- Kỳ quái, tuy rằng trước kia động đất không ngừng, nhưng không có lần nào kịch liệt như lần này!
- Như là toàn bộ thế giới sắp tan vỡ vậy!
- Lực lượng như vậy thật quá khủng bố, thế gian có ai chống lại được?
Đến được khu vực an toàn, mọi người liền xôn xao thảo luận, những ngày qua quả thật có động đất ở khắp nơi, nhưng biên độ rất nhỏ, có khi ngủ cũng không phát hiện được. Nhưng lần này lại bùng phát lớn, năng lượng mạnh đến mức líu lưỡi.
- Mọi người nhìn kìa! Hàn Vũ Liên chỉ Đông Linh Sơn nói, tu vi của nàng cao nhất, tầm mắt cũng nhìn xa nhất.
Mọi người nhìn theo tay nàng, chỉ thấy năm ngọn núi Đông Linh Sơn ngạo nghễ sừng sững, không hề lay chuyển trong động đất, như một cây Định hải thần châm, trấn áp muôn năm tháng.
- Trong truyền thuyết, Đông Linh Sơn chính là một bàn tay của Thiên Tôn Hóa Thần Cảnh biến thành, xem ra đó là thật, bằng không dứt khoát không có uy lực lớn như thế! Mai Di Hương tràn đầy kính sợ nói.
- Bàn tay người làm sao lớn được như thế? Ứng Mộng Phạm rất khó hiểu hỏi, vừa giơ hai tay của nàng ra so sánh, thế nào cũng không thể so sánh được với năm ngọn núi cách xa ngàn dặm.
- Có nói bốn đại tử địa như Tử Vong Sâm Lâm chính là cường giả tuyệt thế Hóa Thần Cảnh chết đi hóa thành, một bàn tay lớn như thế hình như cũng không có gì không thể! Chu Hằng gật đầu nói.
- Cường giả Hóa Thần Cảnh, rốt cuộc hùng mạnh đến mức nào?
Mọi người đều toát ra thần sắc hướng tới, từ sau Vạn Cổ Đại Đế, Hóa Thần Cảnh liền tuyệt tích nhân gian.
Chu Hằng lại nghĩ tới Nạp Lan, lão lừa đảo, còn có Khổng Ngạo Côn trong thế giới dưới đất, những tồn tại này... cũng đều là tiên?
Lão lừa đảo nghe nói là phụng mệnh làm việc, hơn nữa tượng người cũng có thể là người đằng sau đưa cho hắn, có lẽ bản thân cũng không phải là tiên nhân. Yêu Nguyệt thì bị người ta phong ấn thành tượng, hiện tại đã trở về Tiên giới.
Nhưng Khổng Ngạo Côn thì sao?
Tại sao hắn lại bị nhốt ở nhân gian?
Đúng rồi, tên kia nhập ma! Lúc nào cũng có thể nổi điên, giết hết tất cả, tà khí đó không phải khiến cho lão tổ Kết Thai Cảnh cũng không dám tiến vào? Người Tiên giới phong ấn trấn hắn ở trong này, là sợ tà khí của hắn chảy ra, truyền ra Tiên giới!
Nghĩ tới đây, Chu Hằng không khỏi giận dữ - chẳng lẽ giới phàm nhân có thể bị tà khí lan tràn hay sao?
Ở trong mắt Kết Thai Cảnh, Linh Hải Cảnh cũng chỉ là con kiến còn ở trong mắt tiên nhân... tất cả phàm giới đều là con kiến!
Nếu như Khổng Ngạo Côn thoát ra, một tiên nhân nổi điên, thế gian còn ai ngăn cản được? Đừng nói so chiêu với hắn, còn chưa tới gần đã bị tà khí xâm chiếm biến thành quái vật lông đỏ!
Chỉ có không ngừng trở nên mạnh mẽ, mới có thể nắm giữ được vận mệnh của mình!
Chu Hằng xiết chặt nắm tay, ánh mắt vững vàng.
Ầm! Ầm! Ầm!
Mặt đất không ngừng sụp xuống, khe nứt kia ngày càng rộng. Khi khe nứt lớn như thế xuất hiện cái thứ hai, thứ ba, hợp lại với nhau, cả một vùng đất hoàn toàn sụp xuống, tạo thành một hố trời sâu không lường được!
Oong!
Hắc kiếm đột nhiên chấn động trong đan điền, nhắm thẳng xuống lòng đất, biên độ cũng không lớn, hình như cách rất là xa.
Lại tới nữa!
Chu Hằng nhớ lại ngày xưa khi tìm kiếm linh hạch, hắc kiếm cũng từng có phản ứng như thế, nhắm thẳng vào lòng đất!
Hắn bỗng sửng sốt, thế này không lẽ chỉ vào cùng một món bảo vật đó chứ.
Lúc ở Luyện Thể Cảnh, Chu Hằng nghĩ rằng toàn bộ trời đất là một mảnh đại lục bằng phẳng, nhưng theo tu vi tăng lên, tiếp xúc càng rộng ra, hắn liền biết cái gọi là Huyền Càn đại lục phải nên là Huyền Càn Tinh mới đúng.
Bọn họ sinh sống trên một quả cầu tròn thật to!
Như vậy, từ bất kỳ chỗ nào đi xuống dưới, cũng sẽ giao nhau ở trung tâm lòng đất.
Hắc kiếm chỉ bảo vật.... đang nằm trong địa tâm?
Khè!
Ban đầu Chu Hằng chỉ nghĩ tới tiên vật kia nằm ở sâu trong lòng đất, nhưng nếu hai lần hắc kiếm chỉ cùng một món bảo vật, như vậy quá rõ ràng, tiên vật này chỉ có thể nằm giữa tâm lòng đất.
Vậy làm sao lấy?
Hình thành Thần chích quả thật có thể chống lại địa hỏa, nhưng địa hỏa cũng chia đẳng cấp, càng đi sâu vào lòng đất, uy lực tự nhiên càng mạnh, ngay cả lão tổ Thần Anh Cảnh cũng không dám vỗ ngực nói có thể tiến vào địa tâm!
E rằng, chỉ có lão tổ Hóa Thần Cảnh mới đủ tư cách này!
Suốt hai ngày, trận động đất siêu cấp này mới hoàn toàn ngừng lại, nước ngầm trào ra, bắt đầu lấp đầy hố trời hình thành sau khi mặt đất lún xuống, chỉ nửa ngày sau liền tạo thành một cái hồ lớn có phạm vi 2000 dặm.
Đông Linh Sơn vẫn sừng sững ở chỗ cũ, như một cây Định hải thần châm, vững vàng trấn áp vùng thiên địa này.
An trí xong một nhà ba người chủ khách sạn, cũng để lại một khoản tài sản, Chu Hằng dẫn theo chúng nữ nhẹ nhàng rời đi, bắt đầu cân nhắc hành động tiếp theo.
- Phu quân, hiện tại không cần lo lắng hôn sự của các nàng Dao Hương, nhưng Cố Lăng Phỉ nhất định cũng sẽ không giao ra các nàng! Hàn Vũ Liên ngồi trong lòng Chu Hằng, nàng thật thích cảm giác được nam nhân âu yếm ôm thật chặc, xua đi cô độc trăm năm của nàng.
Chu Hằng nhướn mày, nói: -Ta thay cô ta loại trừ một cái tai họa ngầm, cô ta phải thắp hương bái lạy mới đúng!
Nếu không có hắn chém huynh đệ Ngũ gia, đợi cho Ngũ Thiên Anh tiến vào Linh Hải Cảnh, như vậy cố ý tính vô tình, Cố Lăng Phỉ nhất định khó thoát vận mệnh như tỷ tỷ hoặc là muội muội của nàng, cũng sẽ thành tính nổ của huynh đệ kia.
- Hiện tại, hẳn cô ta đã biết bộ mặt thật của huynh đệ kia, nhưng mà phu quân, talại không cho rằng cô ta sẽ cảm kích ngươi! Hàn Vũ Liên cười khẽ, nhét bàn tay của Chu Hằng vào trong áo nàng, ấn lên bộ ngực cao vời kia.
Chu Hằng vô thức xoa nắn, vừa mềm mại lại co dãn kinh người, chơi mãi không chán! Hàn Vũ Liên nói không sai, tuy rằng hắn giết hai con súc sinh kia, nhưng đồng thời cũng vạch ra một cái chuyện xấu. Ước chừng khả năng Cố Lăng Phỉ muốn giết hắn diệt khẩu càng cao hơn, tuyệt đối không thể nào có lòng cảm kích gì với hắn.
- Nếu muốn cứu ra các nàng Dao Hương, nhất định phải đạt tới Linh Hải Cảnh... Chu Hằng vừa sờ nắn, vừa thì thào nói.
Hàn Vũ Liên bị hắn làm cho cả người nhũn ra, mặt ngọc như son, nũng nịu nói: - Thật ra, trước mắt có một gốc linh dược, chỉ xem ngươi có chịu ăn hay không!
Chu Hằng hiểu được nàng đang nói tới Ứng Mộng Phạm, nếu hai người ân ái, hắn sẽ có được chỗ tốt rất lớn, thậm chí một hơi đạt đến Sơn Hà tam trọng thiên đỉnh phong! Đối với người khác mà nói đây chỉ là bắt đầu Sơn Hà tam trọng thiên, nhưng đối với Chu Hằng, đột phá đại cảnh giới hoàn toàn không thành vấn đề, đơn giản như ăn cơm uống nước mà thôi.
Nhưng lên giường với mỹ nhân chỉ có trí lực bốn năm tuổi, Chu Hằng cảm thấy không xuống tay được.
- Phu quân, sớm muộn gì Mộng Phạm cũng là của ngươi, cuối cùng có một ngày như thế, làm gì để ý sớm mấy ngày chứ? Hàn Vũ Liên vừa kéo tiểu huynh đệ của Chu Hằng ra ngoài, một tay vén váy, đợi cho đủ lửa rồi, nàng nhẹ nhàng nhấc mông ngồi xuống, kết làm một thể với Chu Hằng.
Hai người đồng thời phát ra tiếng hừ thỏa mãn, kịch liệt quấn lấy nhau.
- Phu quân, ngươi có nghĩ tới chưa, nếu cả đời Mộng Phạm cũng không thể khôi phục thì sao? Ngươi muốn để nàng ngây ngơ như thế qua cả đời hay sao? Hàn Vũ Liên ngẩng đầu nhìn Chu Hằng, trán đầy mồ hôi, phát tán ra dụ hoạch yêu diễm.
Chu Hằng im lặng không nói, không thể phủ nhận hắn có chút động tâm, nhưng rốt cuộc là vì tốt cho Ứng Mộng Phạm, hay dục vọng bản thân hắn quấy rối, bản thân hắn cũng không rõ ràng.
- Phu quân, lúc nào mà ngươi lại thành người do dự không quyết đoán như thế? Hàn Vũ Liên cười kiều mỵ, mắt phượng ngập nước quyến rũ, nàng hé miệng nhỏ cắn nhẹ lên vai Chu Hằng. - Lúc trước khi ngươi dùng sức mạnh với ta, rất là bá đạo dã man mà!
Chu Hằng cười gượng, nói: - Lúc đó không phải nàng sắp chết hay sao, ta làm gì có thời giờ nghĩ cái khác!
- Phu quân, bản thân ngươi cân nhắc đi! Hàn Vũ Liên chuyển mắt, toát ra một tia xảo quyệt, đáng tiếc Chu Hằng không nhìn thấy, bởi vì hắn đã bị bao phủ trong kích tình như biển của Hàn Vũ Liên.
............
- Chu... Hằng! Chu... Hằng!
Dùng loại giọng điệu này gọi mình, cũng chỉ có đại a đầu Ứng Mộng Phạm. Chu Hằng ngồi bên hồ, nhìn Đông Linh Sơn xa xa, hai ngày qua hắn luôn nghĩ làm sao cướp ra ba nàng Lâm Phức Hương.
Huynh đệ Ngũ gia đã chết, chuyện không cần gấp quá, nhưng nữ nhân của mình lại còn phải nhìn mặt của người khác, được người ta cho phép mới mang theo người được, đây là điều Chu Hằng không thể chấp nhận.
Nhất định phải nhanh chóng giải quyết!
Nhưng mà Ứng Mộng Phạm... Chu Hằng thật khó mà xuống tay.
Chu Hằng quay đầu lại, đã thấy Ứng Mộng Phạm ngồi xuống cạnh hắn, mùi hương cơ thể mê người, hắn đang nghĩ mơ màng, lại thấy vưu vật tuyệt mỹ vô song ngồi bên cạnh, nhớ tới hình ảnh hương diễm nổi lên trong đầu vừa rồi, không khỏi hổ thẹn, nhưng lại có kích động khác thường.
- Chu... Hằng, ta muốn gả cho ngươi!
----------oOo----------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.